Truyền Nhân Thần Y

Chương 83: Không phải vậy




Câu này của Mã Hiểu Lộ làm Tô Vũ nghẹn lời suýt ngất.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn đến nay hai người ngủ chung giường, hơn nữa còn nằm gần nhau như vậy, mập mờ như thế.
Nếu như bảo Tô Vũ không hề nghĩ gì thì chắc chắn là dối trá, cho dù có là người đắc đạo thành tiên thì cũng không thể thoát khỏi thất tình lục dục, nhất là đàn ông, nếu là sự cám dỗ về mặt tiền bạc hay quyền lực thì còn có thể chống đỡ được.
Nhưng hầu hết đàn ông đều không chống lại được sự cám dỗ về thể xác, cho nên mới có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Thế nhưng thời điểm mà Mã Hiểu Lộ chọn lựa không được thích hợp cho lắm. Buổi chiều, Tô Vũ vừa mới hao tổn hết sức lực, hiện tại cơ thể rất mệt mỏi, không có đủ sức để làm chuyện đó.
Huống hồ hiện tại, tiến độ tu luyện của Tô Vũ chưa có bước tiến triển mang tính thực chất, chỉ cần sơ ý một chút thôi là rất có thể sẽ xôi hỏng bỏng không. Cho nên, trước khi đột phá Trúc Cơ, chuyển sang Khai Quang kỳ, tốt nhất là không nên nghĩ đến những chuyện này.
“Không phải vậy, anh vẫn còn chưa chuẩn bị kỹ càng, em chờ một thời gian cho anh chuẩn bị tâm lý được không?” Tô Vũ vội vàng cầm lấy tay của Mã Hiểu Lộ.
Chỉ mới nghe thấy tiếng thở hổn hển của Mã Hiểu Lộ thôi mà đầu óc anh đã mơ màng rồi, cứ tiếp tục như thế này, chưa chắc anh đã có thể kiềm chế được.

“Anh có ý gì vậy? Em là con gái, vậy mà anh lại nói với em là anh chưa chuẩn bị sẵn sàng ư?” Mã Hiểu Lộ cắn ngực Tô Vũ một cái thật mạnh.
Trước đó, Tô Vũ từng ba lần bốn lượt muốn động vào cô, có thể nói là không từ thủ đoạn nào, giờ hiếm lắm cô mới chủ động một lần thì anh lại tỏ ra thận trọng.
Chuyện này khó tránh khỏi việc dây thần kinh nhạy cảm của phụ nữ nảy sinh tâm lý đa nghi.
Tô Vũ nhe răng xuýt xoa rên đau, vòng tay ôm lấy Mã Hiểu Lộ: “Anh không có ý gì cả, chỉ có điều em làm anh bất ngờ quá, anh chưa chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý. Hơn nữa, chuyện quan trọng như thế này không thể qua loa được.”
“Anh nói đi, có phải anh có người khác ở bên ngoài rồi không?” Mã Hiểu Lộ ngồi lên người Tô Vũ, hai tay bóp cổ anh, tra hỏi.
“Thật sự không hề có ai cả, em tin anh đi mà…”
“Ôi ôi ôi, anh thực sự không có mà, em dừng tay lại đi…”
...
Thành phố Kim Lăng, trong ngôi nhà lớn của nhà họ Thiện, những tia nắng dịu nhẹ của sớm mai phủ lên lớp đá xanh trong ngôi nhà bề thế.
Một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi cột tóc đuôi ngựa, mặc váy dài, nở nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh nắng ban mai, hoạt bát chơi trong sân.
Thế nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra sắc mặt cô bé rất tái, không hề có chút màu máu nào, rõ ràng là đã bị bệnh lâu ngày.
“Cốc cốc cốc!”

Cô bé gõ cửa phòng.
“Ông ơi… Ông ơi, ông đúng là chú heo lười, mau dậy ăn sáng thôi.” Giọng nói trong veo như tiếng chuông bạc của cô bé len qua khe cửa, vọng vào trong phòng.
Thiện Bản Thanh đang nằm trên giường chợt mở mắt ra. Ông ấy mặc nguyên bộ đồ ngủ, không kịp đi giày, vội vàng xuống giường, chạy ra mở cửa.
Thấy cô bé đang đứng trước cửa, Thiện Bản Thanh vui vẻ ôm lấy cô bé.
Mặc dù cô bé đã mười hai tuổi nhưng do ốm đau quanh năm nên bị nhẹ cân hơn so với độ tuổi, Thiện Bản Thanh vẫn có thể thoải mái bế bổng cô bé lên.
“Vũ Băng, sao cháu dậy sớm vậy, có phải cháu đã thấy khỏe lên rồi không?” Thiện Bản Thanh vuốt đuôi tóc của cháu gái, vui vẻ hỏi.
Thiện Vũ Băng gật đầu một cái thật mạnh, đáp: “Đêm qua, sau khi ông cho cháu thứ này, cháu đã ngủ một giấc thật ngon, không còn cảm thấy người rét lạnh, cũng không mơ thấy ác mộng nữa, cho nên hôm nay cháu mới dậy sớm.”
Thiện Bản Thanh vui mừng gật đầu, nhìn khối đá hoa mai trong tay Thiện Vũ Băng, chuyến này ông ấy tới thành phố Tân Hải quả không uổng công, món đồ bỏ mười triệu ra mới mua được này thực sự đáng giá hơn giá bán của nó.
Thiện Bản Thanh bảo Thiện Vũ Băng cất khối đá cẩn thận rồi nói: “Vũ Băng à, cháu phải giữ gìn khối đá này thật cẩn thận, không được làm mất đâu đấy, rõ chưa?”

Lý do không phải vì Thiện Bản Thanh tốn nhiều tiền mới mua được khối đá này, mà là vì nó là bùa hộ thân của cháu gái, nếu chẳng may làm mất thì ông ấy không dám chắc mình còn có thể may mắn tìm được một khối như vậy nữa hay không.
“Ông ơi, chúng ta đi ăn sáng thôi.” Thiện Vũ Băng dắt tay Thiện Bản Thanh ra ngoài, tới tận khi đã ra tới ngoài sân, ông ấy mới nhận ra mình quên đi giày.
Chỉ có mình ông ấy mới hiểu được vì sao ông ấy có nhiều cháu như vậy nhưng lại yêu quý cô nhóc Vũ Băng này, tất cả là vì ông ấy mắc nợ đứa bé này.
Hôm sau, mới sáng ra đã không thấy bóng dáng Tô Vũ đâu, anh lại chạy ra ngoài biển từ sáng sớm để tiếp tục tu luyện.
Ở nhà, Mã Hiểu Lộ ngái ngủ đi đánh răng bên bồn rửa mặt, Triệu Phi Phi đột nhiên ôm cô từ sau lưng làm cô giật mình.
Cô nhổ bọt kem đánh răng ra khỏi miệng, nói: “Phi Phi, cô làm gì vậy, làm tôi giật mình đấy.”
Triệu Phi Phi ôm cô đầy dâm dê: “Có phải đêm qua hai người làm tư thế này không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.