Truyền Nhân Thần Y

Chương 75: sau đó




Mà sở dĩ Tô Vũ bảo người ta đeo bên người là bởi vì linh lực ẩn chứa trong viên đá hoa mai này có hạn, nếu như không đeo bên người, chỉ sợ hiệu quả có thể sẽ không rõ ràng lắm.
Thiện Bản Thanh liên tục gật đầu, ông ấy lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn vuông màu đen và cẩn thận bọc viên đá hoa mai vào trong đó.
Adv
Sau đó, ông ấy lấy một tấm séc trị giá 10 triệu từ trong tay Diêm Đan Dương và đưa cho Tô Vũ nói: "Anh bạn này, đây là một tấm séc tiền mặt trị giá 10 triệu, cậu có thể mời người nghiệm chứng ngay tại chỗ.”
Tô Vũ nhận lấy, tùy ý búng một cái: "Không cần, hàng thật giá cả đương nhiên cũng thật.”
Adv

Thiện Bản Thanh gật đầu, lần này đi tới thành phố Tân Hải, ông ấy cũng không ngờ vậy mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn như thế, nhất thời tâm tình cực kỳ vui mừng, lập tức muốn chạy về Kim Lăng.
Sau khi nhìn Thiện Bản Thanh "coi tiền như rác" bỏ ra 10 triệu mua một viên đá nát rời đi, không khí áp lực xung quanh mới được giảm bớt.
Mã Hiểu Lộ ôm ngực mình hít sâu hai hơi, cầm lấy tay Tô Vũ nhíu mày nói: "Đây đều là sự thật à? Viên đá kia thật sự bán được nhiều tiền như vậy sao?”
Tô Vũ cầm lấy tấm séc quơ quơ trước mắt Mã Hiểu Lộ nói: "Thật trăm phần trăm.”
Sau đó Tô Vũ dắt Mã Hiểu Lộ đi tới trước tủ trưng bày của ông chủ Triệu, anh chỉ vào "Phượng Minh Cửu Thiên" bên trong tủ trưng bày nói: "Ông chủ, lúc trước tôi đã nói, nếu đồ vật này không tìm được người mua thích hợp thì cứ giữ lại cho tôi, không biết bây giờ còn tính không?”
Ông chủ Triệu cũng là một thương nhân, vừa rồi nhìn Tô Vũ bán viên đá bình thường được nhiều tiền như vậy, bây giờ lại muốn mua viên đá này của ông ta. Ai biết sau khi qua tay Tô Vũ sẽ tăng giá lên bao nhiêu.
Theo lý mà nói lúc này ông chủ Triệu hẳn là muốn cố làm ra vẻ huyền bí nâng giá, chỉ cần mức tăng không quá cao, tin rằng với tình hình hiện tại Tô Vũ có 10 triệu mà nói, hẳn là cũng sẽ không từ chối.
Nhưng mà ông chủ Triệu cũng có sự kiêng kỵ của ông ta, đầu tiên ngay trước đó không lâu chính ông ta đã nói qua, viên đá này trị giá 5 triệu, nếu như bây giờ ông ta lật lọng thay đổi xoành xoạch sẽ làm cho người ta cảm thấy không có thành tín.
Thứ hai, ông ta rất cần tiền, hiện giờ vợ của ông ta đang nằm ở trong bệnh viện cần một số tiền lớn để phẫu thuật, nếu bỏ lỡ Tô Vũ, vậy chờ đợi người tiếp theo cũng không dễ dàng.
Lúc này ông ta cắn răng nhìn Tô Vũ nói: "Cậu này, vẫn là cái giá vừa rồi, nếu cậu thích thì cậu trả tiền rồi lấy đi.”

Tô Vũ mỉm cười nói: "Ông chủ Triệu đúng là người thẳng thắn, vậy theo lời ông chủ Triệu, 5 triệu tiền mặt.”
Sau đó dưới sự trợ giúp của nhân viên triển lãm, Tô Vũ đổi tấm séc, chia ra 5 triệu mua khối "Phượng Minh Cửu Thiên" từ trong tay ông chủ Triệu.
Cầm ở trong tay, Tô Vũ nóng lòng muốn thử, lại phát hiện không gian bên trong rất to, hơn nữa rất tinh khiết và ít có tạp chất. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Tô Vũ cảm thấy bên trong tảng đá này có một tia huyết mạch, như thể có một sinh vật sống.
Nếu như lại luyện chế cùng nhuận dưỡng, có khả năng có thể phát huy tác dụng lớn hơn nhiều so với pháp khí thông thường, ít nhất tốt hơn nhiều so với đá hoa mai vừa rồi.
Cuộc sống quả thực đầy rẫy những thăng trầm, chân trước Tô Vũ có thể kiếm 10 triệu, chân sau có thể tiêu hết 5 triệu, nhìn cảnh này khiến Mã Tiểu Lộ cảm thấy đau lòng.
Cô đấm nhẹ vào vai Tô Vũ rồi nói: "Anh thật đúng là tên phá của, bỏ ra 5 triệu đi mua một viên đá.”
Tô Vũ mỉm cười, vòng tay qua vai Mã Hiểu Lộ nói: "Người khác có thể bỏ ra 10 triệu mua một viên đá mà lại không cho phép anh bỏ ra 5 triệu mua một viên đá à, hơn nữa em nhìn xem viên đá này còn đẹp hơn viên đá kia nhiều."

Mã Hiểu Lộ dở khóc dở cười, dường như cô nhìn thấy trong mắt Tô Vũ phảng phất có một loại cảm giác coi tiền tài như rác rưởi, tiền tài thực sự là vật ngoài thân.
Nói xong, Tô Vũ lại giao 5 triệu còn lại cho Mã Hiểu Lộ nói: "Cái này em cần phải giấu kỹ, bằng không ngày nào đó tên phá của như anh sẽ tiêu xài hết đấy.”
Mã Hiểu Lộ cầm một tấm séc tiền mặt trị giá 5 triệu trong tay, nhất thời có chút ngây dại.
Thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Vũ cho tiền cô, trước kia đều là Tô Vũ lấy tiền của cô, chẳng lẽ đây là thành quả của những khổ cực trước đó sao?
Nhưng đây chính là 5 triệu đấy, Mã Hiểu Lộ cầm ở trong tay đã cảm thấy hết hồn hết vía, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, lỡ như mất đi thì phải làm sao bây giờ? Cô cũng hiểu đạo lý thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, giờ phút này trong lòng Mã Hiểu Lộ có đủ loại phỏng đoán.
Nhưng có một thứ dần dần chiếm cứ tất cả, đó chính là cảm động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.