Truyền Nhân Thần Y

Chương 70: trên thực tế




Đồng thời, giả thiết mà anh ta cho rằng Tô Vũ dám răn dạy người khác ở Nhất Phẩm Tiên là nhờ dựa hơi nhà họ Tô cũng đã bị phủ định.
“Nếu không phải vì dựa hơi nhà họ Tô thì Tô Vũ lấy đâu ra lá gan ấy vậy?” Chu Triết nghĩ thầm trong lòng.
Trên thực tế, Tô Vũ không chỉ có lá gan đó mà anh còn có thực lực, cho nên mới tự tin không sợ gì hết.
Thử hỏi một thần y ngàn đời vừa mới cứu được cả thành phố Tân Hải, thu phục được Hải Đông Hội và Thiên Thành Bang chỉ bằng một chiêu, nắm giữ hai vùng Tân Hải và Thượng Nhiêu như Tô Vũ chẳng lẽ lại không có nền tảng để tự tin hay sao?
Mã Hiểu Lộ thấy tình hình không ổn bèn kéo Tô Vũ lại: “Tô Vũ, chúng ta đi thôi, không bán hàng nữa.”
Câu nói lơ đãng của Mã Hiểu Lộ thu hút sự chú ý của Tô Thiếu Uy. Vừa rồi anh ta mới đấu khẩu thua Tô Vũ nên với tính cách của mình, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cách để ăn miếng trả miếng.
“Ồ, hai người bán hàng ở đây à? Hàng đâu? Đưa đây tôi xem nào.” Tô Thiếu Uy nhón chân lên nhìn chiếc chén đồng xanh trong tủ trưng bày.

“Là thứ đồ chơi này à, lấy ra đây tôi xem thử xem nào. Chưa biết chừng nếu tôi thích thì tôi lại chịu chi mấy xu mua nó.” Tô Thiếu Uy chỉ tay vào món đồ trong tủ trưng bày.
“Ha ha, thưa anh, thứ này là của tôi, nếu anh thích thì có thể xem nhưng thứ này tôi không bán.” Lý Thiện Nguyên cười đáp.
Mặc dù Lý Thiện Nguyên là thương gia kinh doanh đồ ngọc nhưng về mặt sở thích cá nhân thì ông ta lại cực kỳ yêu thích các món đồ cổ chế tác từ đồng xanh. Chiếc chén giác bôi này được ông ta tình cờ mua được từ mấy năm trước, đã mời chuyên gia giám định, xác định nó là chén giác bôi thời nhà Thương, giá trị khôn cùng.
Lần này, ông ta mang nó tới tham gia ngày hội triển lãm này thực ra là để khoe.
Thấy không phải là đồ của Tô Vũ, Tô Thiếu Uy không muốn xem nữa mà hỏi Lý Thiện Nguyên: “Vậy cậu ta muốn bán thứ gì?”
Lý Thiện Nguyên xòe hai tay ra nói với Tô Thiếu Uy: “Thưa anh, cậu đây muốn bán khối đá hoa mai này.”
Tô Thiếu Uy đang định với tay cầm lấy thì Tô Vũ nhanh tay hơn một bước, lấy lại nó: “Ngại quá, đừng làm bẩn đồ của tôi.”
Lúc lấy lại khối đá hoa mai kia, Tô Vũ còn tiện tay đẩy Tô Thiếu Uy một cái. Tuy nhiên anh cũng không đẩy quá mạnh.
Tô Thiếu Uy liếc thấy khối đá hoa mai trong tay Tô Vũ, không khỏi cười khẩy một tiếng: “Hừ, tào còn tưởng là báu vật gì cơ chứ, hóa ra là một cục đá bỏ đi. Đầu óc mày có vấn đề gì không vậy, nếu không có tiền đi khám bệnh thì tao cho mày mượn đấy.”
Thực ra, không riêng gì Tô Thiếu Uy cho rằng như vậy mà ngay cả bọn Mã Hiểu Lộ và Triệu Phi Phi ít nhiều gì cũng nghĩ như vậy.
Chẳng qua nể mặt Tô Vũ nên không nói thẳng ra mà thôi.
Thử nghĩ mà xem, khối đá này rõ ràng chỉ là một khối đá bỏ đi, dạo trước Tô Vũ muốn mua nó đã đành, giờ còn đòi đem nó ra một nơi như thế này bán thành tiền, há chẳng phải là trở thành trò cười cho người ta hay sao?

Hơn nữa, cho dù khối đá đó có là đá thô gì gì đó thì với thể tích của nó cũng khó có thể chế tác ra được thứ gì có giá trị. Nếu như nó thật sự có giá trị thì Lý Thiện Nguyên đã chẳng dễ dàng nhả nó ra rồi.
“Vậy được, mày muốn bán nó đúng không? Mày ra giá bao nhiêu, nói đi tao mua cho, coi như là cho mày tiền sinh hoạt phí, bán xong rồi thì mày mau đi về đi, đừng có lảng vảng ngoài này làm mất mặt nhà họ Tô nữa.” Tô Thiếu Uy vênh váo đắc ý rút ví ra đếm tiền, định bụng đưa cho Tô Vũ để mua lại khối đá trong tay anh.
Trong suy nghĩ của Tô Thiếu Uy, loại đá bình thường có thể tìm được ở bất kỳ đâu này có đắt lắm thì cũng chỉ mấy trăm tệ mà thôi.
Thế nhưng Tô Vũ lại cười bảo: “Anh muốn mua nó cũng được thôi, mười triệu.”
Mười triệu?
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy ngoài sức tưởng tượng. Bắp chân Mã Hiểu Lộ nhũn ra, suýt thì loạng choạng ngã sấp xuống. Vốn cô nghĩ rằng khối đá này bán được một ngàn là tốt lắm rồi, không ngờ hiện tại Tô Vũ lại hét giá những mười triệu.
Mã Hiểu Lộ rất muốn sờ trán Tô Vũ kiểm tra xem anh có bị sốt hay không. Tất cả mọi người ở đây nghe thấy mức giá mà Tô Vũ đưa ra đều giật mình như bị sét đánh.
Thậm chí Lý Thiện Nguyên còn cúi đầu bật cười: Đám thanh niên thời nay đúng là cái gì cũng dám nói, may mà nói thì không phạm pháp, chứ nếu không thì tên nhóc này đã bị tóm về đồn rồi.
Một lát sau, Tô Thiếu Uy cười phá lên, chỉ tay vào Tô Vũ, nói: “Mày thèm tiền đến độ phát điên rồi phải không? Mười triệu? Ý mày là mười triệu vàng mã à? Mày có bán cái thứ này một ngàn tệ thôi tao cũng không thèm. Hiểu Lộ à, cô mang thằng chồng ngu ngốc của cô đi bệnh viện khám lại đầu óc đi.”

Nói xong, anh ta định ném một ngàn tệ vào mặt Tô Vũ. Thế nhưng đúng lúc này, một nhóm bảo vệ đột nhiên tràn vào trong sảnh lớn, đứng sắp thành hai hàng.
Động tĩnh bất ngờ này thu hút sự chú ý của không ít người, khí thế hùng hổ như thế này chắc chắn là có nhân vật lớn nào đó cực kỳ đáng gờm sắp tới đây.
“Ồ, có phải là có nhân vật máu mặt nào tới đây không?” Ông chủ Triệu lại thì thầm hỏi Lý Thiện Nguyên.
“Chuyện này mà còn phải hỏi nữa sao? Tôi đoán chắc là một cậu ấm nào đó tới đây góp vui ấy mà.” Lý Thiện Nguyên đáp.
Đúng lúc này, một ông lão trọc đầu, mặc áo quần giản dị, lưng hơi còng, thong thả đi vào đây cùng với hai người tháp tùng.
Một trong hai người là người tổ chức ngày hội triển lãm lần này, Diệp Đông Bình. Ông ta là thương gia đồ cổ tiếng tăm lẫy lừng khắp Hoa Hạ, đứng đầu trong khoản phân biệt đồ cổ và sưu tập đồ cổ.
Diệp Đông Bình đi trước, khom người nói với ông cụ đi đằng sau: “Cụ Thiện, cẩn thận bậc thang ở đây.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.