Truyền Nhân Thần Y

Chương 610: lời vừa thốt ra




Ba ngày sau, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên tin tức truyền hình.
"Ông Ngụy Phượng Kiều, lần này ông đã liều mình vì nhân dân cả thành phố Tân Hải, tìm ra cách khống chế virus Haifra, xin hỏi lúc đó trong lòng ông nghĩ thế nào?" Một nữ phóng viên xinh đẹp, đứng trước đài tưởng niệm thảm họa lần này, tiến hành phỏng vấn chuyên sâu trưởng nhóm thám hiểm sa mạc Rubhali.
Hôm nay, vì biết trước sẽ có cuộc phỏng vấn nên Bạch Nhãn Hạt Tử ăn mặc chỉnh tề, sau khi phóng viên nói xong, còn không quên giơ tay chỉnh lại kiểu tóc của mình.
Bởi vì ông ta biết điều này có ý nghĩa như thế nào, ý nghĩa từ nay về sau, ông ta sẽ là anh hùng nhân dân của Tân Hải, còn những thứ sâu xa hơn thì chưa dám nói, cứ để ngay trước mắt đã.
Sau cuộc phỏng vấn này, người dân Tân Hải từ phụ nữ đến trẻ em đều biết đến Bạch Nhãn Hạt Tử, đến lúc đó, những thứ khác chưa dám nói, chỉ riêng việc ông ta ra ngoài mua rau, ăn cơm, đi xe các kiểu, đều sẽ có người tranh nhau trả tiền.
Nhưng khi Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu, vô tình liếc nhìn vào ngực nữ phóng viên, động tác này lại lộ rõ bản chất tham của háo sắc của ông ta.

"Haha, chuyện đó ấy à, có câu nói thế nào nhỉ, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, tôi thực sự không nỡ nhìn đồng bào phải chịu đựng sự giày vò của virus.
Lúc đó tôi đã chuẩn bị hy sinh, chỉ cần có thể cứu được nhiều sinh mạng hơn, dù có phải chết mười lần cũng không tiếc."
Bạch Nhãn Hạt Tử nói trước micro như hô khẩu hiệu.
Bởi những chuyện như vậy luôn cần một lời giải thích cho công chúng, sau khi suy nghĩ kỹ, Tô Vũ cảm thấy Bạch Nhãn Hạt Tử có lẽ là lựa chọn thích hợp nhất, và giờ nhìn lại, có vẻ ông ta cũng khá thành thạo.
"Anh xem, tên mặt dày này còn nói gì mà không tiếc, lúc đó chính ông ta chạy nhanh nhất đấy!" Trong bệnh viện ở Kim Lăng, Xuyên Thiên Hầu cầm điện thoại nói với hai người còn lại.
"Thôi nào, các anh cũng không xem bây giờ mấy giờ rồi, mau thu dọn đi, tối nay còn phải đến nhà Tô tiên sinh dự tiệc mà. Anh xem chú Bạch kia còn ăn mặc chỉnh tề như vậy kìa." Dạ Oanh nhìn màn biểu hiện của Bạch Nhãn Hạt Tử trên tivi cũng không nhịn được cười.
Mấy hôm trước, Tô Vũ đã lặng lẽ thả tảng Tàng Cốt Chi Băng xuống thượng nguồn sông ngầm của Tân Hải, cộng thêm việc Bạch Nhãn Hạt Tử quả thực cũng đã có cống hiến to lớn.
Bởi sau khi các chuyên gia trong bệnh viện thảo luận nghiên cứu, cuối cùng đã thành công nhân bản được chất xám trong máu của Bạch Nhãn Hạt Tử.
Từ đó biến thành một loại thuốc đặc trị cho bệnh nhân Haifra, nên Tô Vũ đã để ông ta thay mình nhận cuộc phỏng vấn này.
Tất nhiên, kẻ ngốc cũng nhìn ra đây là một công lao không nhỏ, nên Bạch Nhãn Hạt Tử tự nhiên không tìm được lý do gì để từ chối, rất vui vẻ nhận lời.
...

"Anh xem Bạch Nhãn Hạt Tử này, nói năng lưu loát ghê." Trong nhà Tô Vũ, cả nhà quây quần bên chiếc tivi, trên đó Bạch Nhãn Hạt Tử nói như nước chảy mây trôi, chém gió tung trời.
Cuối cùng suýt nữa ngay cả phóng viên cũng không kiềm chế nổi, chắc lão già đó coi đây là đài phát thanh truyền hình cá nhân của mình rồi.
"Đúng vậy, nếu che mặt ông ta đi, chỉ nhìn mỗi cái miệng, tôi thấy vẫn xứng với Tuyết Ny đấy." Mã Hiểu Lộ gật đầu nói.
"Sư nương, chị nói gì vậy? Cái gì mà xứng với không xứng chứ?" Tiêu Tuyết Ny không hiểu Mã Hiểu Lộ đang nói gì.
Mã Hiểu Lộ quay sang nhìn Tiêu Tuyết Ny, nhướn mày nói: "Em không biết à, sư phụ em đối xử với Bạch Nhãn Hạt Tử đó tốt lắm, lần này công lao lớn như vậy mà nhường cho ông ta, trước đó còn định giới thiệu em cho ông ta nữa."
Nghe đến đây, Tiêu Tuyết Ny lập tức trừng mắt nhìn Tô Vũ, nghiến răng nói: "Sư phụ, anh thật sự đã nói như vậy ư?"
Lời vừa thốt ra, Tô Vũ cảm thấy lạnh toát sống lưng, đây là sự đe dọa từ một người phụ nữ.

"Sư phụ em nói làm việc gì cũng dám làm dám chịu mà." Mã Hiểu Lộ ở bên cạnh cười đắc ý, dùng khuỷu tay huých Tô Vũ, ra vẻ chờ xem anh sẽ xử lý ra sao.
Tô Vũ mỉm cười nhìn Mã Hiểu Lộ, nhưng lại dùng giọng nói nhỏ đến mức khó nghe ra nói: "Em đúng là người vợ tốt của anh mà, thật hối hận vì ngày đó không ly hôn em."
"Anh nói gì? Hối hận cái gì cơ?" Mã Hiểu Lộ mơ hồ nghe thấy Tô Vũ nói gì đó về hối hận.
Nhưng Tô Vũ đứng dậy nói: "Ồ, anh nói là, anh thực sự hối hận để Mao Đầu chui vào tầng hầm nhà mình, tên đó đi đâu cũng tè ị bừa bãi."
Nói xong, anh lớn giọng nói: "Mao Đầu, mày ra đây cho tao, chúng ta bàn bạc chuyện vệ sinh cá nhân của mày một chút."
Những chuyện thế này, vẫn cần có một người gánh tội thôi, rõ ràng Mao Đầu chính là tên đội nồi này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.