Truyền Nhân Thần Y

Chương 452: Coi Như Ông Gặp May





Tự nhiên sẽ có đãi ngộ xứng đáng của rắn đầu sỏ, nếu những nhà cung cấp đó còn muốn trụ được, tất nhiên không dám dùng hàng giả lừa Từ Thiên Thành.
Tô Vũ nhún vai nói: “Không được.”
“Anh Tô, tôi này...!phu nhân...!phu nhân, cô xem tôi bây giờ nhếch nhác thế này, cô hãy tốt bụng cho tôi ở lại hai ngày đi, việc gì tôi cũng làm được.” Từ Thiên Thành thấy Tô Vũ dứt khoát, lập tức chuyển mục tiêu sang Mã Hiểu Lộ.
Bởi vì theo kinh nghiệm của ông ta, Mã Hiểu Lộ có vẻ dễ nói chuyện hơn Tô Vũ, dù sao lòng phụ nữ mềm yếu hơn, hơn nữa Mã Hiểu Lộ vốn là người không giỏi từ chối người khác.
Chỉ thấy Mã Hiểu Lộ vẫn đang cầm một lọ thủy tinh nhìn với vẻ tò mò, nghe lời Từ Thiên Thành, không cần suy nghĩ đã nói: “Được thôi, đúng lúc mấy ngày này ông cũng có thể bầu bạn với mẹ và bà ngoại, thêm một người náo nhiệt hơn.”
Nghe Mã Hiểu Lộ đồng ý, Từ Thiên Thành vui vẻ cười “hehe”, nơi này được xác nhận là đất phong thủy tốt, điểm này Từ Thiên Thành cho là không cần bàn cãi.
Tuy ông ta không biết ở trên đất phong thủy tốt rốt cuộc có lợi gì, nhưng có một điều chắc chắn, đó là tuyệt đối không có bất kỳ tác hại nào.

Nhưng Từ Thiên Thành lập tức lại nhìn về phía Tô Vũ, phải biết tuy Mã Hiểu Lộ đã đồng ý, nhưng nếu Tô Vũ không đồng ý thì sao?
“Coi như ông gặp may, mau đi dọn dẹp đi, đừng như ăn mày thế.” Tô Vũ nói xong, Từ Thiên Thành vỗ đùi, trên quần toàn là bụi, quay người xin Tiểu Thúy một cái khăn tắm rồi chui vào phòng tắm.
“Anh lấy nhiều dược liệu thế làm gì vậy?” Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi.
Còn Tô Vũ thì không giải thích, bởi vì giải thích thực sự quá phức tạp, anh đâu thể nói mình lấy để luyện đan chứ? Nếu nói ra, Mã Hiểu Lộ không chừng sẽ liên tưởng anh với Thái Thượng Lão Quân trên TV mất.
“Có ích là được rồi.” Nói xong, Tô Vũ đem cả vali dược liệu để vào một căn hầm đã dọn sẵn.
Đây chính là nơi anh chuẩn bị để luyện đan, bởi vì bây giờ cách nhanh chóng nâng cao thực lực bản thân mà Tô Vũ nghĩ ra, chính là đan dược.
Thực ra Tô Vũ vốn còn một cách khác, đó là tu luyện ở núi hình vòng cung dưới đáy biển.
Tuy rằng tu luyện ở nơi đó tiến độ quả thực rất nhanh, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không chịu nổi, nếu không biết tiết chế chắc chắn sẽ nổ tung mà chết.
Nên so với cách mạo hiểm đốt cháy giai đoạn kia, rõ ràng luyện chế đan dược sẽ thuận tiện hơn với Tô Vũ, bởi dù sao đây mới là nghề cũ.
Mà đan dược ngoài việc có thể nâng cao tu vi bản thân, còn có thể khiến cơ thể mình cũng luyện hóa mà không hay biết, để chịu đựng được sức mạnh không ngừng bành trướng này.
“Cốc cốc cốc!”
Từ Thiên Thành vừa thay quần áo xong bước ra khỏi phòng tắm, cửa nhà đã bị gõ, một người hầu vội chạy tới mở cửa.

Thẩm Ngạo thò đầu vào hỏi: “Anh Tô có ở nhà không?”
“Ê, Hội trưởng Thẩm, ông gắn thiết bị theo dõi trên người tôi à? Sao tôi vừa đến ông đã qua rồi?” Từ Thiên Thành vừa lau nước trên đầu vừa bước tới.
Thẩm Ngạo nhướng mày nói: “Sao ông lại ở đây?”
Lần này Thẩm Ngạo đến, là vì vụ án mấy hôm trước có manh mối mới nhất, ông ta thực sự không biết Từ Thiên Thành cũng ở đây.
“Tôi hỏi ông trước, ông đến đây làm gì?” Từ Thiên Thành bước tới hỏi.
Thẩm Ngạo trợn mắt nhìn ông ta, bực bội nói: “Tôi đến đây làm gì, ông quản được à? Tránh ra một bên.”
Nói rồi Thẩm Ngạo đẩy Từ Thiên Thành ra, sải bước đi thẳng vào, nếu không phải vì đang ở nhà Tô Vũ, Từ Thiên Thành thực sự muốn nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
“Tôi chọc ông à? Ông không nói cho tôi biết, tôi cũng không nói cho ông biết.” Lúc này Từ Thiên Thành lại lẩm bẩm như trẻ con.
Thực ra ông ta không biết mấy ngày nay nhà Tô Vũ xảy ra chuyện gì, nên cũng không thể hiểu cảm giác nóng lòng phá án của Thẩm Ngạo lúc này.
“Đến rồi, có tiến triển gì mới không?” Tô Vũ từ hầm bước lên, nhìn thấy Thẩm Ngạo cầm tài liệu trên tay liền hỏi.

Thẩm Ngạo gật đầu, rồi nói: “Vừa nhận được tin, chiếc xe mất tích kia đã được tìm thấy.
Đây là ảnh chụp, chiếc xe được tìm thấy ở một trạm thu mua phế liệu phía nam thành phố, lúc tìm thấy đã không còn hình dạng.”
Tô Vũ cầm tấm ảnh xem, chiếc xe con màu xanh da trời kia đã hoàn toàn biến dạng, nếu không nhìn kỹ, thực sự không dễ nhận ra là gì.
“Nói tiếp đi.” Tô Vũ vừa xem ảnh vừa nói với Thẩm Ngạo.
“Tuy cảnh sát tìm thấy xe, nhưng lại không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của hung thủ, hắn ẩn nấp rất tốt, chiếc xe này chắc cũng đã qua xử lý đặc biệt rồi vứt bỏ ở trạm thu mua phế liệu.
Giờ cảnh sát vẫn đang điều tra thêm.” Thẩm Ngạo nói với vẻ hơi tiếc nuối, Từ Thiên Thành hoàn toàn nghe không hiểu gì cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.