Truyền Nhân Thần Y

Chương 408: Biết nhiều không phải chuyện tốt




Điền Tư Manh lạnh lùng cười khẩy một tiếng nói: "Tê Hoan chỉ là một gã công tử nhà giàu ỷ vào thế lực gia tộc mà ra ngoài hống hách thôi, đâu đáng phải e ngại. Cẩm Thượng Cư có lẽ đã không còn người kế thừa. Chỉ cần quan sát kỹ phía nước ngoài là được rồi, Sơn Trang Quy Vân nhất định phải nhanh hơn hai nhà kia, lấy được thứ ở dưới biển."
Người đàn ông kia gật đầu: "Vâng, thưa cô." Rồi quay lưng bước ra ngoài.
Lý do Điền Tư Manh nói Cẩm Thượng Cư không còn người kế thừa, cũng không phải vô lý, bởi ngay cả kẻ ngu ngốc cũng có thể nghĩ ra rằng, việc đi đến Biển Đen tuyệt đối không thể làm một cách trắng trợn như vậy, Sơn Trang Quy Vân cũng tuyệt đối không thể liều lĩnh như thế.
Nhưng trước khi sự việc chưa được làm sáng tỏ, Tê Hoan đã dẫn người đến Sơn Trang Quy Vân khởi binh vấn tội, không phải là kẻ ngu ngốc thì là gì?
Càng buồn cười hơn là, không chỉ Tê Hoan ngu ngốc, mà người cha của anh †a cũng dường như không mấy thông minh, đã để anh ta đi gây rối một cách vô lý như thế.
Phải biết rằng, dù người đi đến Biển Đen có phải là người của Sơn Trang Quy Vân hay không, việc Cẩm Thượng Cư đến Sơn Trang Quy Vân gây chuyện, hai nhà nhất định sẽ cạch mặt nhau.
Nhưng thực tế thì việc cấp bách hiện nay không phải là nhà nào gây hấn với nhà nào, mà là tìm ra vật dưới biển mới là điều quan trọng. Đối với những chuyện này, rõ ràng Điền Tư Manh hiểu rõ hơn nhiều so với những người kia.

"Vạn Thuỷ à, cậu nói là cậu tìm thấy một chiếc hộp linh lung cửu chuyển lưu ly thời Minh ư?" Ở biệt thự Hoa Tiễn, trong điện thoại, thầy của Kim Vạn Thuỷ hỏi với vẻ khó tin.
Kim Vạn Thuỷ đứng trong sân nhà khẳng định: "Chắc chắn không nhầm được, em nhìn thấy nó trong bộ sưu tập của một vị tiên sinh, và chiếc hộp ấy hiện vẫn phát ra âm thanh. Vì vậy, em mong thầy cho em xem bản khắc mật mã của bản vẽ chỉ tiết về chiếc hộp trong bảo tàng."
Thầy của Kim Vạn Thuỷ hiểu rằng hành động này của ông ta là để giải mã, nhưng đôi khi không thể không nói rằng, con người càng sống lâu thì lá gan càng trở nên nhỏ hơn, vì họ thường xem xét nhiều vấn đề hơn.
Chẳng hạn như bây giờ: "Vạn Thuỷ à, cậu là học trò xuất sắc nhất của thầy, thầy có thể đưa bản khắc cho cậu, nhưng có một số điều thầy cảm thấy cần phải nhắc nhở cạu."
Kim Vạn Thuỷ gật đầu: "Thầy cứ nói đi."
"Đôi khi biết nhiều hơn lại không phải là điều tốt, riêng thầy thì cho rằng cậu càng không biết về nội dung trong chiếc hộp ấy thì càng tốt."
Đó là cách suy nghĩ xa hơn của một người thầy. Bởi vì thông tin lưu giữ trong chiếc hộp kia chắc chăn không thể vô hại.
Nói thẳng ra, rất có thể đó là một bí mật gì đó, còn nếu là di ngôn thì không vấn đề gì.
Nhưng nếu nó ghi lại về một kho báu gì đó thì phải làm sao? Trên thế giới này, có quá nhiều người vì tiền mà trở nên điên cuồng.
Nếu thực sự ghi chép những thứ như vậy, Kim Vạn Thuỷ biết thì đối với ông ta, đó là tai họa chứ không phải may mắn, vì rất có thể vì thế mà ông ta sẽ mất mạng.
Theo thầy nhiều năm như vậy, rất nhiều ý nghĩa ẩn đằng sau lời nói, thây không cần nói quá rõ ràng, Kim Vạn Thuỷ cũng có thể hiểu được ý sâu xa.

Rõ ràng là lời nói của thầy không vô lý và cũng vì tốt cho ông ta.
Tuy nhiên, Kim Vạn Thuỷ tin rằng Từ Thiên Thành không thể nào làm hại mình, và với thân phận địa vị của Tô Vũ, tiền bạc chỉ là con số đối với anh thôi.
Dù sao có thể dùng một câu nói đã tặng ông ta chiếc hộp linh lung cửu chuyển lưu ly quý giá như vậy, thì đủ để cho thấy người này thực ra không mấy ham tiền.
Hơn nữa, còn có rất nhiều người hầu và học trò của ông ta có mặt tại đó, nếu Tô Vũ muốn giết người diệt khẩu thì không đến mức giết luôn tất cả mọi người đúng không?
Bây giờ đã nhận lời giúp đỡ người khác phá giải thông tin bên trong, sau khi đã hứa thì nhất định không thể thất hứa được.
Kim Vạn Thuỷ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: 'Lời thầy nhắc nhở rất đúng, nhưng học trò biết chừng mực, không có chuyện gì đâu."
Sau đó, người thầy trong điện thoại cười và nói: "Được rồi, thầy tin cậu. Thầy sẽ gửi bản khắc đến điện thoại của cậu ngay bây giờ."
Kim Vạn Thuỷ gật đầu rồi cúp máy, quay trở lại trong nhà.

"Kim viện trưởng, thế nào rồi?" Mã Hiểu Lu tò mò hỏi, bây giờ cô cũng rất muốn biết thông tin ghi trong chiếc hộp là gì.
Kim Vạn Thuỷ gật đầu nói: "Tô tiên sinh yên tâm, tôi đã liên hệ với thầy của mình, thầy sẽ lập tức gửi bản khắc cho tôi. Lúc đó dựa vào âm thanh phát ra từ
chiếc hộp và đối chiếu với bản khắc, chúng ta sẽ hiểu nó có ý nghĩa gì."
Lúc này, một học trò từ sân sau gọi Kim Vạn Thuỷ: "Thầy... Thầy qua đây xem cái đỉnh này có tình hình gì vậy?"
Nghe nói có vấn đề gì với chiếc đỉnh, Kim Vạn Thuỷ vội chạy ra. "Chuyện gì vậy, có vấn đề gì hả?" Kim Vạn Thuỷ cau mày hỏi.
Học trò ấy chỉ vào chiếc đỉnh đồng nói: 'Lúc nấy khi bọn em đến dọn dẹp chiếc chỉh thì phát hiện trong đó có một chú chó con lông xanh đang ngủ say.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.