Truyền Nhân Thần Y

Chương 406: Chiếc hộp đặc biệt




Sau đó, ông ta nhẹ nhàng gõ gõ lên chiếc hộp, rồi ngửi ngửi bằng mũi, khiến Tô Vũ và Từ Thiên Thành ở bên cạnh hoàn toàn mờ mịt, không hiểu một chiếc hộp. gỗ đơn giản thế này có gì đặc biệt.
"Kim viện trưởng, chiếc hộp này có gì đặc biệt à?" Tô Vũ tỏ ra khá tò mò hỏi.
Lời này khiến Kim Vạn Thuỷ ngạc nhiên: "Tô tiên sinh không biết đây là gì sao?"
Vì dù sao đây cũng là đồ trong nhà của Tô Vũ, nên lẽ ra anh phải biết chứ.
Tô Vũ lắc đầu: "Thứ cho tôi mắt vụng, tôi không phân biệt được, mong Kim viện trưởng chỉ giáo."

Kim Vạn Thuỷ nghĩ Tô Vũ chỉ đang khiêm tốn trước mặt mình, liền nhìn sang 'Từ Thiên Thành, lúc này rõ ràng ông ta cũng đang rất tò mò, liên tục thúc giục: "Sao anh cứ nhìn tôi làm gì, nhanh nói đi chứ."
Kim Vạn Thuỷ gật đầu, hai tay đặt chiếc hộp xuống bàn trà, nói: "Tô tiên sinh à, nếu tôi không nhìn nhầm, món đồ này có lế do một thợ mộc tên Điển Hành thời Minh Đại Trung Kỳ làm ra. Ông ta tên thật là Công Thâu Điển Hành, nghe nói là hậu duệ của ông nội Lỗ Ban.
Trên tay ông ta có rất nhiều đồ gỗ tinh xảo khéo léo. Chiếc hộp này có tên “Hộp linh lung cửu chuyển lưu ly”, trước đây tôi có thấy bản vẽ thiết kế của nó tại bảo tàng Yên Kinh. Nhiều thợ thủ công bây giờ đều muốn làm lại theo bản vẽ ấy nhưng cuối cùng không ai thành công."
Tô Vũ nhíu mà nóiy: "Theo lời ngài nói, vậy cái này được tính là một hiện vật văn hó rồi phải không?"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Kim Vạn Thuỷ liền gật đầu: "Hiển nhiên là như vậy rồi, trước đây cũng đã đào được một số hộp tương tự, nhưng phần lớn các đồ gỗ chôn sâu dưới lăng mộ không thể bảo tồn lâu dài, nên chưa có một chiếc hộp hoàn chỉnh nào. Ít ra theo sự hiểu biết của tôi, chiếc hộp này có thể xem là cái duy nhất trên khắp Hoa Họa đấy.
Nghe xong, Từ Thiên Thành tiện tay cầm lên, định xoay cái chuôi, nhưng đã bị Kim Vạn Thuỷ ngăn lại.
Thấy ông ta hung hăng giật lấy, trừng mắt nhìn Từ Thiên Thành: "Anh làm gì thế? Đồ này vốn đã rất quý giá rồi, lại còn lưu truyền đến nay khá lâu, có khi đã bị hư hao mất rồi, anh cứ tùy tiện động vào, lỡ làm hỏng thì biết tính sao đây?”

"Này này, nhìn anh kích động thế kia, đồ này lại đâu phải của anh, tôi chỉ thấy cái chuôi đó có vẻ có thể xoay được thì muốn thử xoay một cái thôi mà." Từ Thiên Thành bĩu môi, khoanh tay trước ngực nói.
Kim Vạn Thuỷ hít một hơi thật sâu, rồi lại cẩn thận đặt chiếc hộp xuống bàn, Cái đó tất nhiên là có thể xoay được rồi âm nhạc trong trẻo du dương nữa đấy."
hông chỉ có thế, mà còn sẽ phát ra "Vậy có nghĩa là đây là một nhạc cụ sao?" Sau khi rửa mặt xong, Mã Hiểu Lộ đang tát nước lên mặt, cũng không nhịn được mà hỏi luôn. "Vị này là?" Kim Vạn Thuỷ nhìn Mã Hiểu Lộ hỏi.
"Đây rất nhiên là phu nhân rồi, anh đừng có nhìn nữa, mau nói đi." Từ Thiên Thành kéo Kim Vạn Thuỷ một cái.
Kim Vạn Thuỷ gật đầu chào Mã Hiểu Lộ, rồi tiếp tục: "Tuy nó có thể phát ra âm nhạc, nhưng từ những gì tôi đọc được trong bản vẽ thiết kế, thì nó không phải là một nhạc cụ."
"Không phải nhạc cụ mà lại có thể phát ra âm nhạc, ý là sao?" Từ Thiên Thành tò mò hỏi.

"Tôi nên giải thích với mọi người như thế nào nhỉ? Nó có thể được coi là sự kết tinh của trí tuệ và kỹ nghệ thủ công cổ xưa. Nó có thể được hiểu là một chiếc máy hát, cũng có thể coi là một chiếc máy dịch thuật." Kim Vạn Thuỷ dùng vài câu ngắn gọn nhưng vẫn có phần mơ hồ để giải thích.
Lần này, sau khi nghe xong, Mã Hiểu Lộ đã hiểu ra và gật đầu nói: "Ý của ông là vật này được con người sử dụng để truyền đạt thông tin, chỉ là ở dạng âm nhạc. Nó chắc hẳn phải có một thứ gì đó giống như một cuốn mật mã. Chỉ cần có thứ đó, kết hợp với âm nhạc phát ra từ chiếc hộp này, chúng ta có thể hiểu được ý nghĩa mà họ muốn truyền đạt đúng không?”
Sau khi nghe giải thích của Mã Hiểu Lộ, Kim Vạn Thuỷ liên tục vỗ tay khen ngợi: "Tô phu nhân thật thông minh, nói một chút đã hiểu ngay. Đúng là nó dùng cách này để ghi lại ngôn ngữ. Chỉ tiếc rằng, e rằng vật này khó có thể phát ra âm thanh được nữa rồi.
Nếu không, chúng ta có thể nghe xem nó đã ghi lại thông tin gì, biết đâu đấy là ngôn ngữ của người nào đó từ vài trăm năm trước."
Đối với một nhà khảo cổ như ông ta, quả thật đây là một điều đáng phấn khích, bởi vật này giống như một chiếc máy hát, ngoài việc nó là một món đồ cổ, thông tin được ghi lại bên trong, đối với họ, nó như một tấm màn mỏng che phủ lịch sử hàng trăm năm, để họ lắng nghe tiếng nói của người xưa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.