Truyền Nhân Thần Y

Chương 401: Quay trở lại phòng




Nhìn thấy vẻ mặt rất căng thẳng của Thẩm Ngạo, Tô Vũ cười đấm nhẹ vào ông ta: "Căng thẳng như thế làm gì chứ? Hay là sợ tôi không trả tiền à? Mau về đi ngủ đi."
Thẩm Ngạo liên tục lắc đầu, ông ta đâu có lo Tô Vũ không trả tiền, phải biết đó đều là số tiền Tô Vũ đáng có được.
Bây giờ ngoài miệng nói là mượn nhưng thực tế là đang cho Thẩm Ngạo chút mặt mũi mà thôi.
"Anh Tô đừng nói vậy. Nếu không có việc gì thì tôi xin phép về trước." Nói xong, Thẩm Ngạo cúi chào hai người rồi quay người rời đi.
Quay trở lại phòng, Tô Vũ đưa tờ séc ngân hàng cho Dạ Oanh: "Đây là séc ngân hàng mười triệu, cô cầm lấy đi. Năm triệu tiền mua bức tranh này, năm triệu còn lại tôi nghĩ cô hiểu dùng để làm gì rồi đấy."
Dạ Oanh nửa tin nửa ngờ đưa tay nhận lấy tờ séc, lúc này cô ta đang tự hỏi Tô Vũ là người như thế nào?

Chỉ một cuộc gọi đã có thể khiến người ta đưa tới mười triệu, nếu không phải trêu đùa cô ta thì chắc hẳn anh là người có năng lực một tay che trời ở Tân Hải.
Giờ nhìn thấy rõ số tiền mười triệu, Bạch Nhãn Hạt Tử thật sự muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong.
Phó Cổ là người thường xuyên lăn lộn buôn bán làm ăn nên kiến thức sâu rộng, sau khi xác nhận tờ séc là thật, anh ta gật đầu với Dạ Oanh.
Rồi Dạ Oanh đưa hộp cho Tô Vũ, sau khi nhận lấy, Tô Vũ nói: "Được rồi, hôm nay cũng muộn rồi. Mọi người đi nghỉ đi. Tôi nghĩ cô cũng có việc rất quan trọng phải làm. Khi xong việc rồi nhớ đến tìm tôi nhé."
Nói xong, Tô Vũ dẫn Mã Hiểu Lộ và cả bức tranh đi ra khỏi khách sạn luôn mà không ngoảnh đầu lại.
Nhìn tờ séc trong tay, Dạ Oanh cảm thấy tất cả giống như có chút không thật vậy.
Đây là lần đầu tiên Dạ Oanh gặp một vị khách hàng như Tô Vũ, thật sự là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, quả thật là một phong cách riêng biệt.
Sự thực là, lý do khiến Tô Vũ muốn tìm được thanh bảo kiếm ấy để rồi đúc thành lò luyện đan, ngoài việc là vì Mã Hiểu Lộ, còn có một lý do quan trọng nữa chính là vì chính bản thân anh.
Xét cho cùng, luyện đan là nghề cũ của Tô Vũ, ở tiên giới như vậy, đến phàm giới cũng phải như thế.
Bây giờ Tô Vũ muốn trở lại tiên giới, con đường duy nhất chính là đạt đến cảnh giới siêu phàm, nhưng con đường này, càng đi càng khó khăn, thậm chí rất có thể không cẩn thận sẽ xuất hiện tình trạng lùi bước.
Sau khi trở về từ Âm Nhãn dưới đáy biển, Tô Vũ cảm nhận được rằng, tiến trình tu luyện của mình đang giậm chân tại chỗ, có lẽ cũng vì trên trái đất thiếu linh khí quá mức.

Vì vậy anh phải luyện chế một số đan dược để trợ giúp tu luyện. Những viên đan dược luyện chế bằng long hoả thường có tác dụng kỳ diệu hơn.
"Ôi, đúng là đồ phá gia mà, tận đêm khuya đi ra ngoài một chuyến mà đã chi mười triệu, nghĩ lại em thấy đau lòng quá." Về đến nhà, Mã Hiểu Lộ ngồi phịch xuống ghế sa lon, thở dài một hơi thật sâu, rồi vuốt ngực nói.
"Tìm chỗ treo nó lên đi." Tô Vũ đổi đôi dép nói với Mã Hiểu Lộ.
"Không cần đâu, đồ vật quý giá như thế, em treo lên lỡ Mao Đầu thấy thơm rồi coi như cá khô để ăn đấy, phải khóa cẩn thận mới được." Dù gì đây cũng là một món đồ năm triệu, Mã Hiểu Lộ không muốn sơ ý xem thường, đây thực sự có thể coi là bảo vật quốc gia rồi.
Nói xong, Mã Hiểu Lộ ôm bức tranh lên tầng trên, Tô Vũ ngồi trên ghế sa lon, hai tay gối sau đầu nghĩ lại chuyện hôm nay xảy ra.
Thông qua người tên Dạ Oanh kia, không thể nói chắc chắn là sẽ tìm được thanh kiếm cổ, nhưng ít nhất là có cơ hội nhất định, nhưng hiện tại Tô Vũ cũng không vội, việc này cần bàn bạc lâu dài.
Bởi vì cho dù là đám người Dạ Oanh biết một số manh mối, có lẽ muốn tìm kiếm cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu không thì họ đã mang ngay thanh kiếm cổ ra, chứ không chỉ lấy mỗi một bức tranh.

Nhưng Tô Vũ vẫn tương đối tự tin, chỉ cần có manh mối, cho dù thanh kiếm đó ở trong tay quỷ dữ, anh cũng sẽ cướp lấy.
"Mao Đầu, qua đây, có chuyện muốn hỏi mày đây." Tô Vũ quay đầu lại nói với Mao Đầu đang nằm trên một tấm thảm cạnh cửa sổ, há miệng rỏ nước miếng.
Mao Đầu lười nhác ngẩng đầu lên, miễn cưỡng xoè đôi chân sau duỗi người như người, cuối cùng có vẻ như chưa tỉnh ngủ, lảo đảo đi tới.
"Là muốn hỏi tin tức về thanh kiếm đó hả? Nhưng tôi cũng mới nghe tin mà." Mao Đầu híp mắt, khiến người ta có cảm giác sắp ngủ gật bất cứ lúc nào.
Tô Vũ giơ tay nắm lấy tai nó, khiến toàn thân nó lập tức tỉnh táo: "Lần sau nói chuyện với tao có thể đừng có bộ dạng ủ rũ như vậy được không?"
Sau khi liên tục chìa chân trước để giãy ra, Mao Đầu nằm phục xuống sàn than vãn: "Đã khuya rồi, anh không ngủ được thì cũng đừng bắt người khác không được ngủ chứ?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.