Truyền Nhân Thần Y

Chương 367: Ân công




Nói thật, lúc này Hồng Hầu Lượng hơi luống cuống, ông ta cũng không muốn giống Lão Ngũ chết không rõ nguyên nhân.
Nhưng động tác bước đi của Thiện Vũ Băng khiến ông ta khó lường, không thể đoán được cô ấy sẽ tấn công như thế nào.
Nên ông ta chỉ biết lùi dần ra sau, cho đến khi lùi hết đường mới nâng hai tay đỡ đòn.
Hành động này cũng tương đương với việc chấp nhận cái chết.
"Ầm" một tiếng, Thiện Vũ Băng lùi lại vài bước, nhưng đòn quyền không hề đánh trúng Hồng Hầu Lượng.
Nhìn kỹ mới thấy, không biết từ khi nào một người đàn ông khác đã xuất hiện ngăn trước mặt Hồng Hầu Lượng, một tay ngăn đòn quyền của Thiện Vũ Băng.
Người đó chính là Trần Phong Dương, trước đó ông ta nhìn thấy từ trên lầu, nếu Hồng Hầu Lượng cứng rắn đón trọn quyền đó thì chắc chắn tính mạng sẽ khó giữ được, nên ông ta mới ra tay can thiệp kịp lúc.
Trần Phong Dương vẫy nhẹ tay phải, cố tỏ ra thoải mái đặt hai tay sau lưng. Nhưng trên thực tế, bàn tay vừa đón nắm đấm của Thiện Vũ Băng bây giờ đã tê cóng như vừa bị ném vào hang băng giá.
Ngoài cảm giác lạnh buốt, ông ta không còn bất kỳ cảm giác nào khác, cả cánh tay ông ta như không còn thuộc về mình nữa. Truyện Hot

Thêm vào đó, cảm giác rét lạnh ấy vẫn đang lan dọc theo cánh tay, khiến ông ta cảm thấy đây không phải là dấu hiệu tốt.
Trần Phong Dương nhíu mày nhìn chằm chằm Thiện Vũ Băng, lần đầu tiên ông ta coi trọng đến một người như vậy.
Qua lần giao thủ vừa rồi, ông ta khẳng định năng lực của Thiện Vũ Băng hoàn toàn vượt trên mình, chỉ thiếu kinh nghiệm chiến đấu mà thôi.
Một đứa trẻ mới chừng mười mấy tuổi làm sao lại có thực lực ngang tâm tông sư hóa cảnh chứ?
Trần Phong Dương không thể nào hiểu nổi.
"Vị tiểu hữu này, hôm nay là Lục Hợp Môn thất bại, xin tiểu hữu nể mặt Trần Phong Dương tôi mà tha cho hắn một mạng?"
Trần Phong Dương khách sáo nói.
Thực ra, ông ta cũng không dám không khách sáo, bởi nếu lúc này Thiện Vũ Băng lao tới nữa.
Ông ta cũng không còn đủ lực để ngăn cản lần nữa.
"Ha ha, Trần Phong Dương à? Mặt mũi của ông đáng giá bao nhiêu?”
Một giọng nói từ xa vọng lại.
Tô Vũ chậm rãi bước đến, vỗ vai Thiện Vũ Băng nói: "Không tệ."
Thiện Vũ Băng chun mũi, nhìn Trần Phong Dương hỏi: "Anh Tô, người này có phải người mà Mao Đầu cứu từ biển lên không ạ?”
Ngay khi Trân Phong Dương vừa xuất hiện, Thiện Vũ Băng đã thấy quen quen, nên cứ cố gắng hồi tưởng trong đầu, cuối cùng cũng đã nhớ ra rồi.
Chưa kịp chờ Tô Vũ nhìn lại, Trân Phong Dương đã nhận ra Tô Vũ, lập tức quỳ xuống "bộp" một tiếng, cung kính cúi đầu nói: "Ân cong, Trần Phong Dương ở đây cảm tạ ơn cứu mạng của ân công."
Tô Vũ liếc nhìn rồi mỉm cười nói: "Hóa ra là ông à, đứng lên đi."

Trần Phong Dương đứng dậy, bước lại gần hai bước nói: "Ân công, từ ngày
chia tay trên thuyền, tôi đã tìm hiểu tin tức của ân công khắp nơi, không ngờ lại được gặp lại ân công tại đây."
Trần Phong Dương hết lời đội ơn Tô Vũ, như nóng lòng mong muốn đi theo làm tùy tùng.
Điều này làm Thẩm Ngạo ở bên cạnh hoảng sợ, nhưng rồi lại thấy cũng bình thường.
Bởi lẽ nào chuyện xảy ra với Tô Vũ lại không bình thường chứ?
"Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa, nếu tôi cứu ông chỉ để ông cảm tạ tôi thì có khi tôi sẽ lựa chọn không cứu đâu. Hôm nay ông đến đây tính làm gì, giúp người xấu làm việc ác hay lấy oán trả ơn?" Tô Vũ nhìn Trần Phong Dương nói.
Thực ra là bởi lúc được cứu, Trần Phong Dương đang bất tỉnh.
Hồi đó ông ta chỉ nhớ có Tô Vũ trên thuyền thôi, nếu nhìn thấy Thiện Vũ Băng thì lúc nấy ông ta đã ngăn cản trận đấu rồi.
"Ân công, thật ngại quá, tôi không biết bọn này đến tìm ân công gây rối, không biết ân công có thể giao việc này cho tôi xử lý không ạ?" Trần Phong Dương khom người hỏi.
Vốn dĩ Tô Vũ đã cảm thấy việc này rắc rối rồi, giờ có người tình nguyện giúp đỡ thì anh cũng nhẹ nhõm nhàn rỗi phần nào.
Anh lập tức nhún vai nói: "Vậy thì cảm phiền ông nhé."

Nói xong, Tô Vũ dắt Thiện Vũ Băng bỏ đi luôn không ngoảnh đầu lại.
Trần Phong Dương cúi chào thật sâu ở sau lưng, nói: "Ân công đi thong thả, ôm khác tôi sẽ đến nhà cảm tạ đàng hoàng."
Cho đến khi đám người Tô Vũ rời đi, khuôn mặt Trần Phong Dương mới lộ vẻ khó chịu, ông ta giơ bàn tay phải lên xem, thấy bàn tay cứng đơ lạnh cóng, hơn nữa còn không có chút máu hồng.
Trước đó ông ta vẫn tò mò tại sao một đứa trẻ lại có sức mạnh ghê gớm như vậy.
Bây giờ xem ra thì chắc chắn có liên quan đến Tô Vũ. Người có thể khiến vết thương trên người ông ta lành lặn chỉ trong một đêm, thì còn gì là không làm được. chứ?
"Khụ khụ, Trần lão tiền bối, tại sao lại để chúng nó đi chứ?" Hồng Hầu Lượng đứng sau Trần Phong Dương, giận dữ nói.
"Họ muốn đi, ông có thể ngăn cản được sao? Hơn nữa, người đó là ân nhân cứu mạng tôi, cứ bỏ qua chuyện này đi. Coi như các người nể mặt Trần Phong Dương tôi nhé?"
Thực ra Trần Phong Dương còn một lời chưa nói, đó là: Ông vừa nhặt được một cái mạng về, nên ăn mừng đi.
Nếu còn dám đi gây rắc rối cho Tô Vũ, Trần Phong Dương sẽ là người đầu tiên phản đối. Và tin rằng nếu đắc tội Trần Phong Dương thì Lục Hợp Môn hoàn toàn chẳng được lợi ích gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.