Truyền Nhân Thần Y

Chương 341: Cha lỗi các con




Làm xong thủ tục đăng ký đơn giản, người bảo vệ kéo thanh chắn lên, ra dấu mời Tô Nhạc Luân: "Ông vào trong đi, xin nén bi thương!"
Tô Nhạc Luân bước vào, Lý Nguyệt Hoa từng nói với ông ta rằng Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ sống ở đâu, nên ông ta có thể tìm thấy.
Ngay cả khi không tìm được, chỉ cần hỏi đại cũng biết, dù sao một khu như thế khó có hai nhà có tang cùng lúc.
Lúc này, Lâm Thiến mặc áo tang, ngực cài một đóa hoa trắng lớn, ngồi bên cửa vô cảm đón tiếp mỗi người đến viếng.
Chỉ có hai dòng nước mắt trên mặt chứng tỏ nỗi đau mất mát khiến bà suy SỤP.
Mã Hiểu Lộ cũng không khá hơn là bao, cả ngày đêm không hề nhắm mắt,
cô cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần, dù sao mỗi khi ghĩ đến, cô luôn không kìm được rồi cảm xúc trở nên mất kiểm soát.
May mắn là có Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ luôn an ủi, nếu không có lẽ Mã Hiểu Lộ đã gục ngã rồi. "Hiểu Lộ, cô đừng khóc nữa, linh hồn của Tô Vũ ở thiên đường nhìn thấy

chắc cũng buồn lắm" Mã Hiểu Lộ nhìn bức ảnh tang lễ của Tô Vũ, lại không cầm được nước mắt.
Đúng lúc này, Lục An Kỳ thấy một người quen nhưng cô ấy nghĩ ông ta không nên xuất hiện ở đây - Tô Nhạc Luân.
"Hiểu Lộ, Hiểu Lộ, Tô Nhạc Luân của Tập đoàn Tô thị đến kìa." Lục An Kỳ vỗ nhẹ lưng Mã Hiểu Lộ để nhắc nhở.
Lúc này, Tô Nhạc Luân từng bước đi vào bên trong, nhìn thấy khuôn mặt viws nụ cười nhạt của Tô Vũ trong bức ảnh đen trắng.
Tâm trí Tô Nhạc Luân cuộn trào, ông ta nhớ lại hình ảnh đáng yêu của Tô Vũ khi còn nhỏ hay nũng nịu với ông ta.
Dù có ngớ ngẩn ngu ngốc đến đâu thì có sao đâu?
Nếu không phải đã mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc, có lế lúc này Tô Nhạc Luân cũng sẽ rơi nước mắt.
Với sự dìu đỡ của Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ, Mã Hiểu Lộ lảo đảo bước tới. Chỉ có khẩu hình miệng mà không phát ra tiếng, gọi một tiếng: "Cha!"
Mặc dù trái tim đã tràn ngập nỗi đau, nhưng lý trí Mã Hiểu Lộ vẫn còn tỉnh táo, cô biết Tô Nhạc Luân đến đây thì chắc chắn đã tin vào thông tin cô đưa.
Điều này đối với Tô Vũ cũng coi là chuyện tốt, dù sao cha con nhận nhau mới là trọn vẹn. Tất nhiên nếu Tô Vũ còn sống, chưa chắc đã vui vẻ vì điều này.
Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi, mở rộng vòng tay ôm nhẹ Mã Hiểu Lộ, lập tức không kiềm chế được cảm xúc mà khóc thành tiếng: "Cha xin lỗi các conl
Việc Tô Nhạc Luân đến có lế là điều cuối cùng mà Mã Hiểu Lộ có thể làm cho Tô Vũ.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mặc dù không biết gia đình này đã xảy ra chuyện gì, vì dù sao đó là chuyện trong nhà, ngay cả Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ là bạn thân mà Mã Hiểu Lộ cũng không hề nhắc tới.
Tuy nhiên, có một số chuyện trước đó họ đã biết, đó là mối quan hệ không tốt giữa Tô Vũ và gia đình, chính xác hơn là với Tô Nhạc Luân.
Về lý do tại sao mối quan hệ lại không tốt thì họ nghĩ là do có mẹ kế Lý Nguyệt Hoa. Về những gia đình kết hợp kiểu này, họ thực sự cũng đã lặng im đồng tình, chỉ có người trong cuôc mới hiểu được mật ngot chua cay.
Tô Nhạc Luân nhẹ nhàng võ vai Mã Hiểu Lộ, rồi từ từ bước đến trước mặt Lâm Thiến.
Ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của Lâm Thiến, hai người nhìn nhau mà không nói lời nào.
Lâm Thiến vẫn không chút biểu cảm, chỉ vô thức rụt tay lại, hít một hơi, quay đi không nhìn Tô Nhạc Luân.
Trước đây khi Tô Nhạc Luân hiểu lầm bà, bà từng tuyệt vọng, chính Tô Vũ đã cho bà lý do để tiếp tục sống.
Con cái là miếng thịt rớt ra từ người mẹ, là một phần quan trọng trong cuộc đời bà.

Bây giờ đã không còn nữa, làm sao bà có thể bình thản chấp nhận chứ?
Tô Nhạc Luân hít sâu một hơi: "Tôi biết, bà căm ghét tôi, tôi không trách bà, trước đây là do tôi có lỗi. Tô Vũ là con của chúng ta phải không?”
Dù trong lòng ông ta đã có câu trả lời, nhưng ông ta vẫn muốn nghe xác nhận từ miệng của mẹ con trai mình.
Thực tế, tất cả trông rất châm biếm, bởi câu trả lời đó từ hơn mười năm trước Lâm Thiến đã rất chắc chắn nói với ông ta, chỉ là lúc đó Tô Nhạc Luân hoàn toàn không tin mà thôi.
Lúc này Lâm Thiến cười khẩy một tiếng, nước mắt lại lăn dài trên má.
Nhưng bà cũng không muốn để Tô Nhạc Luân thấy, lau đi rồi cắn chặt môi. Bà đang cố chấp, cố chấp với Tô Nhạc Luân, cũng cố chấp với chính mình. "Có phải con ông hay không, tôi không biết. Nhưng tôi chỉ biết, Tô Vũ là thịt
rớt ra từ người tôi, là con trai tôi, không liên quan gì đến ông." Nói xong Lâm Thiến nghiến răng không để cảm xúc vượt khống chế in lỗi, tại tôi không tốt... không chăm sóc tốt..." Tô Nhạc Luân chưa dứt lời đã bị cắt ngang bởi tiếng la thất thanh từ bên trong.
"Đủ rồi, có ích gì sao? Bây giờ nói những điều đó có ích gì? Ông cút đi, trước đây mẹ con tôi không cần ông, bây giờ cũng thế, cút đi..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.