Truyền Nhân Thần Y

Chương 331: Báo tin




"Hiểu Lộ à, chuyện này không ai mong muốn cả, nhưng đã xảy ra rồi chúng ta cũng không có cách nào khác. Trước đây con nói quan hệ giữa Tô Vũ với gia đình không tốt, nhưng đã đến nước này, vẫn nên báo tin cho nhà nó ngay lập tức. Cha sẽ cùng đi với con." Mã Hữu An vỗ lưng Mã Hiểu Lộ, nói với cô rằng bất cứ lúc nào, ông cũng mãi là chỗ dựa cho cô.
Mã Hiểu Lộ tựa vào lòng cha, nhắm mắt lại rồi lại khóc nấc.
"Được rồi, đừng khóc nữa, nếu con khóc mẹ cũng muốn khóc theo đấy..." Nói đến đó Chung Phù Ngọc cũng sắp khóc theo.
“Chuyện không nên trì hoãn, chúng ta đi ngay bây giờ đi. Chuyện đã xảy ra, dù sao phải có cách giải quyết chứ." Mã Hữu An đứng dậy, vào phòng thay quần áo, rồi nói với Mã Hiểu Lộ.
Nhìn tình trạng hiện tại của Mã Hiểu Lộ, Chung Phù Ngọc không yên tâm chút nào, bởi Mã Hiểu Lộ trông mê man, tinh thần rất bất ổn.
Hiển nhiên là cô chưa chấp nhận được sự thật, lỡ cô làm điều gì ngu ngốc thì sẽ không hay.
"Mẹ cũng đi cùng nhé, dù gì chúng ta cũng là thông gia." Nói rồi cả ba cùng ra khỏi cửa.
Nỗi đau xé lòng khi mất đi người thân yêu khiến tinh thần của Mã Hiểu Lộ hoàn toàn sụp đổ, cô muốn ngủ mãi, không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Nếu Tô Vũ nhìn thấy Mã Hiểu Lộ lúc này, chắc anh cũng sẽ tan nát cõi lòng.

“Sếp Tô, có ba người muốn gặp ông, bọn họ bảo tôi đưa cái này cho ông.” Trong văn phòng của Tô Nhạc Luân ở tổng bộ xí nghiệp Tô thị.
Một thư ký cao gầy nói xong thì đặt một tấm danh thiếp đến trước mặt Tô Nhạc Luân.
Đây là danh thiếp của Mã Hiểu Lộ, Tô Nhạc Luân cầm lên xem rồi nhíu mày, nghĩ thầm: "Cô ta đến đây làm gì? Là để khiêu khích hay đến cười nhạo?"
Những ngày gần đây, do ảnh hưởng của cơn bão, nhiều công trình của Tập đoàn Tô thị đã bị phá hủy ở các mức độ khác nhau, thiệt hại nặng nề.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mặc dù chính phủ hứa sẽ có một khoản bồi thường thiên tai đáng kể, nhưng mặc dù giấy tờ được phê duyệt nhanh chóng, nhưng nguồn tài trợ vẫn chậm trễ. Điều này khiến các công trình của họ gần như đình trệ.
Còn Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Đầu tư Vũ Lộ mới khai trương không lâu, nhìn vào đà phát triển lúc mới mở cửa, không nói đến công ty nhỏ của Tô Thiếu Uy.
Ngay cả Tập đoàn Tô thị có thể chẳng là gì trước mặt họ.
Sau một khoảng thời gian dài không liên lạc, đột nhiên Mã Hiểu Lộ xuất hiện khiến ông ta không hiểu ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, bây giờ Mã Hiểu Lộ là Tổng giám đốc Mã đàng hoàng, nếu ông ta từ chối cô ngoài cửa, sau này trên lĩnh vực kinh doanh ít nhiều cũng sẽ gặp bất tiện hơn.
Thậm chí, với nguồn lực hiện tại của Mã Hiểu Lộ, việc phá hủy công ty nhà ông ta cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì vậy, Tô Nhạc Luân không hy vọng nhận được điều gì từ đứa con dâu này, nhưng cũng đừng làm quan hệ quá căng thẳng, dù sao hòa khí vẫn là điều quý giá nhất.
Xét cho cùng, đây chỉ là chuyện gia đình, không cần phô trương, tốt nhất là đừng phô trương.

"Mời họ lên đây." Sau khi đặt danh thiếp xuống, Tô Nhạc Luân ngẩng đầu nói với thư ký.
Thư ký gật đầu rồi bước ra ngoài.
"Tổng giám đốc Mã, mời hai vị theo tôi." Trong phòng khách, thư ký mỉm cười mời đám người Mã Hiểu Lộ lên.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thư ký có thể nhận thấy hôm nay Mã Hiểu Lộ rất không tỉnh táo, hoàn toàn không có khí chất của một tổng giám đốc điều hành công ty lớn.
Cả người cô trông cứ như mất hồn. Tô Nhạc Luân là cha đẻ của Tô Vũ, mặc dù Tô Nhạc Luân không thừa nhận, nhưng Mã Hiểu Lộ biết đó là sự thật. Hơn nữa, Tô Vũ còn là con trai duy nhất của
Tô Nhạc Luân, Mã Hiểu Lộ cũng biết điều này.
Vì vậy, bây giờ khi Tô Vũ xảy ra chuyện, người cha ruột như Tô Nhạc Luân cũng có quyền biết mọi chuyện.
Chung Phù Ngọc đỡ Mã Hiểu Lộ đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho cô rồi nắm chặt bàn tay lạnh giá của Mã Hiểu Lộ, n
“Cốc cốc!"
Thư ký gõ cửa văn phòng của Tô Nhạc Luân, ông ta ở bên trong cất cao giọng nói: "Vào đi!"
Sau đó thư ký mở cửa, ra hiệu cho ba người Mã Hiểu Lộ đi vào, ni mời vào trong!"

Nhìn thấy ba người bước vào, thư ký khép cửa lại nhẹ nhàng.
"Ha ha, hóa ra là Tổng giám đốc Mã ag. Thật hiếm hoi, nơi này nhỏ và đơn sơ quá, khiến sếp Mã chê cười rồi." Tô Nhạc Luân vội đứng dậy khỏi ghế, cười tươi đi tới chào Mã Hiểu Lộ.
Khi nhìn thấy Mã Hữu An và Chung Phù Ngọc cùng bước vào với Mã Hiểu Lộ, Tô Nhạc Luân càng thêm nghỉ hoặc.
Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu lên, giọng run run, khàn khàn gọi: "Cha!"
Mặc dù trước đây quan hệ giữa Tô Vũ và Tô Nhạc Luân chẳng được tốt lắm, nhưng Mã Hiểu Lộ vẫn luôn lễ phép, không mất đi cấp bậc lễ nghĩa. Cô luôn rất kính trọng Tô Nhạc Luân, với tư cách làm cha, điều này khiến Tô Nhạc Luân rất hài lòng.
Mặc dù không hiểu vì lý do gì, lúc này tiếng "Cha" của Mã Hiểu Lộ khiến Tô Nhạc Luân gần như muốn khóc.
Đặc biệt là giọng nói khàn khàn đó, khiến ông ta cảm thấy như Mã Hiểu Lộ đã chịu quá nhiều khổ đau ấm ức, muốn tâm sự với mình.
Ngay lập tức, vẻ mặt lạnh lùng mà Tô Nhạc Luân định đối xử với Mã Hiểu Lộ như trên thương trường bỗng trở nên mềm mỏng dịu dàng hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.