Truyền Nhân Thần Y

Chương 319: Về nhà hà hoành vĩ




Bạch Nhãn Hạt Tử cũng biết mình tự làm bẽ mặt mình nên tìm cớ chuồn đi, về cửa hàng còn nhiều việc phải xử lý.
"Nếu tôi bảo có việc thì sao? Ông vẫn đi sao?" Tô Vũ lạnh lùng nói.
Nhưng câu nói này lại khiến Bạch Nhãn Hạt Tử nghĩ ngợi. Bạch Nhãn Hạt Tử tưởng Tô Vũ bây giờ muốn tá ma giết lừa, dù sao khi ở trên thuyền ông ta cũng không an phận gì, giờ Tô Vũ giết ông ta thì có thể tiết kiệm
một khoản lớn.
Hơn nữa bây giờ nếu giết một người cũng không phải giải thích, chính phủ sẽ ghi nhận là tử vong do bão.
Lúc này trong lòng Bạch Nhãn Hạt Tử hoảng hốt, quay đầu nhìn Tô Vũ: À, cậu Tô, tôi nghĩ ăn cơm với nhau cũng được đấy, tôi không vội đâu."
Tô Vũ đến bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử, võ vai ông ta: "Ông không cần căng thẳng thế, nếu tôi muốn hại ông thì đã ném ông xuống biển từ lâu rồi. Tôi giữ ông

lại là vì có chuyện cần nhờ ông giúp."
Nếu không nhìn ra được ý nghĩ nhỏ nhen của Bạch Nhãn Hạt Tử thì Tô Vũ không xứng với bốn chữ siêu phàm thoát tục.
Bạch Nhãn Hạt Tử thở phào một hơi, rồi cười toe toét: "Ồ, cậu cứ nói thẳng ra, miễn không bảo tôi ra Biển Đen nữa là được."
Tô Vũ vẫy tay: "Không vội, trước tiên chúng ta đi ăn cơm ở nhà Hà Hoành Vĩ rồi tính."
Điều này khiến Hà Hoành Vĩ hơi ngạc nhiên, sao Tô Vũ về mà không về nhà mình ngay mà lại đến nhà anh ta?
Nhưng sắp xếp này của Tô Vũ tất nhiên có dụng ý riêng. Tô Vũ không cần suy nghĩ cũng biết Diêm Đan Dương đã bắt đầu hành động, mặc dù anh đã quay lại nhưng sẽ giả vờ như đã chết, rồi xem Diêm Đan Dương có thể làm gì.
“Cốc cốc cốc!”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hà Hoành Vĩ gõ cửa phòng mình, giờ anh ta đang vội vã muốn gặp con trai và vợ, không ai hiểu được cảm giác suýt không gặp được nhau như thế nào cả.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, khi thấy đám người Hà Hoành Vĩ, Lưu Lâm đứng hình, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào Hà Hoành Vĩ, không biết nên nói gì.
Cô ta biết Hà Hoành Vĩ đi biển, trong cơn bão lớn như vậy, mấy ngày qua không có tin tức gì, cô ta đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Cô ta thậm chí còn chạy ra vịnh biển hàng ngày để đợi Hà Hoành Vĩ trở về, giờ anh ta đột ngột xuất hiện trước mặt khiến cô ta cảm thấy như đang mơ.
"Sao thế, mới vài ngày không gặp đã không nhận ra à?" Hà Hoành Vĩ cười nói Với VỢ.
Lưu Lâm không cầm được nước mắt, ôm chầm lấy Hà Hoành Vĩ, khóc như một đứa trẻ.
"Thôi nào, có nhiều người lắm đấy." Hà Hoành Vĩ liếc nhìn đám người Tô Vũ, cảm thấy hơi ngượng khi ôm vợ trước mặt người khác.
Nhưng ngoài Bạch Nhãn Hạt Tử đang chọc lỗ mũi ra, Tô Vũ và Thiện Vũ Băng đều mỉm cười.
Đây chắc chắn chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời Lưu Lâm, lúc này một bé trai chay ra từ trong nhà, vui vẻ nhảy lên: "Cha!"
Hà Hoành Vĩ xoa đầu con trai: "Mông Mông, mời khách vào nhà đi."
Do bão những ngày qua, ngoài bệnh viện, các nơi tập trung đông người khác như siêu thị, trường học... đều đóng cửa.

"Chú ơi, ông nội ơi, chị ơi, mời vào ạ." Mông Mông chớp chớp đôi mắt to chào từng người một.
"Trông em kia, anh Tô còn ở đây mà." Vừa vào nhà, Hà Hoành Vĩ đã nói với Lưu Lâm với chất giọng gia trưởng.
Lưu Lâm lau nước mắt, cúi chào Tô Vũ, còn Bạch Nhãn Hạt Tử thì ngồi trên ghế như một ông lão, tự lấy cho mình một điếu thuốc từ hộp trên bàn rồi hút.
"Này, mau nấu cơm đi, tôi đói bụng lắm rồi, có rượu không?" Vừa ngồi xuống đã nghĩ tới ăn uống, lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử càng khiến Thiện Vũ Băng chán ghét.
Mặc dù cô ấy cũng hơi đói, nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn phải có chứ, Bạch Nhãn Hạt Tử cứ như ở nhà mình vậy, nói tốt thì gọi là không phân biệt chủ khách, nói xấu thì gọi là vô lễ.
"À, Tiểu Lâm, mau đi nấu cơm đi, chúng ta phải ăn mừng thật to, nấu thêm vài món ngon nữa nhé." Hà Hoành Vĩ vui vẻ nói với Lưu Lâm.
Sống sót sau tai họa, quả thực cần ăn mừng thật to, mặc dù điều kiện bình thường, nhưng bây giờ không khí rất đặc biệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.