Truyền Nhân Thần Y

Chương 288: chỉ là hiện tại




Vì vậy dù thế nào, việc này cũng không phải do họ quyết định được.
"Thôi được rồi, đừng lo nữa, anh Tô sẽ có cách. Bây giờ chúng ta bàn xem tiếp theo nên làm thế nào đi, anh ấy đã nói chúng ta đến rìa Biển Đen rồi. Vậy bây giờ phải nhờ ông dẫn đường rồi." Hà Hoành Vĩ vỗ vai Bạch Nhãn Hạt Tử nói.
Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử lại lắc đầu: "Đây không phải Biển Đen đâu. Tôi thấy chúng ta có thể đã bước vào thế giới quỷ dữ, không trời không đất. Tốt nhất là tìm cách thoát ra trước đã."
Lý do Tô Vũ nói họ đã gần Biển Đen là vì âm mạch trong người Thiện Vũ Băng cảm nhận được luồng âm khí mạnh mẽ này.
Không những thế, nó còn hấp thụ âm khí để phá vỡ chín đạo phong ấn của Tô Vũ đặt trên người cô bé trước đây, nên mới hiện ra như vậy.
Chỉ là hiện tại, cơ thể Thiện Vũ Băng không thể chịu đựng được khí lạnh này.
Nếu không nhờ mảnh vảy rồng trên người cô bé, dùng khí sinh linh bảo vệ, có lẽ cô bé đã chết rồi.
Và lý do Bạch Nhãn Hạt Tử nói đây không phải vùng biển gần Biển Đen, thực chất cũng liên quan đến những mảnh vảy rồng.

Trước đó Tô Vũ bảo Hà Hoành Vĩ đặt hai mảnh vảy còn lại ở đầu và cuối con thuyền, như vậy đã ngăn cản sự cảm ứng nào đó giữa Bạch Nhãn Hạt Tử và Âm Nhãn.
Vì không cảm nhận được gì, nên Bạch Nhãn Hạt Tử mới nói đây không phải Biển Đen.
...
"Em cảm thấy thế nào rồi?" Tô Vũ nâng khuôn mặt Thiện Vũ Băng hỏi.
Thiện Vũ Băng cố gắng mở mắt, khẽ mở miệng, trong hơi thở yếu ớt có thể thấy rõ những luồng khói trắng bốc lên.
"Lạnh... em lạnh quá..." Thiện Vũ Băng nói như hấp hối.
Tô Vũ nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường, rồi cầm lấy hai bàn tay cô bé: "Đừng sợ, sẽ ổn thôi. Hít thở đều đặn, nhắm mắt lại và làm theo lời anh nhé."
Thiện Vũ Băng không nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại. Tô Vũ nói tiếp: "Trời đất vốn có đạo, vạn vật bắt nguồn từ đó. Những gì em cảm nhận được đều là một phần trong cơ thể em, hãy kiểm soát nó, sử dụng nó, em vượt trội hơn nó, nó sẽ phục tùng em, thuộc về em..."
Bây giờ âm mạch trong người Thiện Vũ Băng đã hiện ra, việc cần làm là giúp cơ thể cô bé có thể chấp nhận được sức mạnh này.
Tiếp theo là để âm mạch thỏa sức hấp thu âm khí trong Âm Nhãn dưới đáy biển, làm âm mạch không ngừng phát triển. Đây là cả một quá trình, tin rằng trong một đoạn thời gian tới, Thiện Vũ Băng sẽ hoàn toàn lột xác, sau khi làm chủ được âm mạch sẽ được tái sinh.
"Anh Tô, cô Vũ Băng thế nào rồi?" Thấy Tô Vũ đi ra, Hà Hoành Vĩ vội hỏi.
Tô Vũ khoát tay ý bảo đừng làm ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của Thiện Vũ Băng.

Vừa rồi anh truyền dạy cho cô “Trường sinh luyện thể quyết”, sau khi tu luyện cơ thể cô có thể chịu đựng được Cửu Âm Tuyệt Mạch.
Tuy nhiên với nền tảng không có gì của Thiện Vũ Băng, bài Trường sinh luyện thể quyết hiện vẫn còn mơ hồ với cô, nên cần cho cô thời gian lĩnh hội từ từ.
"Không sao đâu, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi. Đúng rồi, Bạch Nhãn Hạt Tử đâu rồi? Các anh bàn bạc thế nào rồi?" Tô Vũ vừa đi tới vừa hỏi Hà Hoành Vĩ.
Hà Hoành Vĩ thở dài: "Anh Tô, giờ tôi cũng không biết chúng ta đang ở đâu nữa. Anh bảo đây là Biển Đen nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử lại bảo không phải. Còn nói chúng ta đã lạc đường rồi, mặc dù trông êm ả nhưng đó chỉ là bsự yên tĩnh trước cơn bão.
Giờ ông ta đang ở trên sân thượng trên tầng ba cầu nguyện mẹ tổ đấy."
Tô Vũ lắc đầu rồi nhanh chóng lên tầng ba.
"Mẹ tổ nương nương linh thiêng, xin phù hộ chúng con bình an vô sự. Nếu cần hy sinh ai đó, xin cứ lấy cô gái kia đi, chúng con vô tội mà."
Bạch Nhãn Hạt Tử quỳ lạy liên tục, ông ta nghĩ vì Thiện Vũ Băng trêu chọc quỷ dữ nên mẹ tổ trách tội, nên mới đưa họ vào bóng tối như thế này.
"Thôi đủ rồi, dù bái lạy mẹ tổ hay Quan Thế Âm Bồ Tát cũng vô dụng thôi, mau nói cho tôi biết cách vào Biển Đen đi." Tô Vũ không kiên nhẫn nói.

Tạm gác chuyện mẹ tổ có thực hay không, ngay cả có, Tô Vũ cũng là sự tồn tại ở trên cấp bậc đó. . ngôn tình ngược
"Ôi cậu Tô, đừng nói lung tung chứ. Trên biển không được nhắc đến Quan Thế Âm, không thì mẹ tổ sẽ giận đấy, bà ấy mà giận rồi thì tất cả chúng ta sẽ chết ở đây mất!"
Bạch Nhãn Hạt Tử vội ngăn Tô Vũ lại.
Nhưng Tô Vũ chỉ nhún vai: "Hóa ta mẹ tổ nương nương hẹp hòi thế à?"
"Tôi bảo cậu không hiểu được đâu, nhưng mà đây không phải Biển Đen đâu, chúng ta đi nhầm chỗ rồi." Bạch Nhãn Hạt Tử vẫn khăng khăng quan điểm của mình, không cảm ứng được gì nên đây không phải nơi họ tìm.
"Có phải hay không, chẳng phải xem là biết rồi sao?" Sau khi Tô Vũ nói xong, cả ba người bật đèn pha mạnh lên.
Ngay khi ánh sáng mạnh chiếu xuống mặt nước, Bạch Nhãn Hạt Tử rùng mình hít một hơi lạnh, vì họ đã tìm được nơi cần tìm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.