Truyền Nhân Thần Y

Chương 276: Bạch nhãn hạt tử gặp nạn




Hà Hoành Vĩ nói: “Thực ra thứ này không phổ biến lắm, trôi dạt đến đây có lẽ do tình cờ, còn có gì giá trị trên đó thì tôi cũng không biết. Nhưng tôi có chuyện muốn nói với ông.”
“Ôi, chúng ta đã quen nhau như vậy rồi, có việc gì cứ nói thẳng đi.”
Hà Hoành Vĩ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước đó khi ông say, tôi kiểm tra thuyền này, phát hiện có vẻ như không có tấm kẽm, ông biết không có tấm kẽm có nghĩa là gì chứ?”
Vừa nói đến đây, Bạch Nhãn hạt Tử nhảy dựng lên: “Mẹ nó, đùa à? Đây không phải thuyền mới sao, sao lại không có tấm kẽm? Vậy thì báu vật của tôi sẽ bị ăn mòn bởi nước biển thôi!”
Hà Hoành Vĩ gật đầu, rồi Bạch Nhãn Hạt Tử tiếp tục: “Không được, không được, chúng ta phải quay lại ngay, không có tấm kẽm thì nguy hiểm quá, nguy hiểm lắm”
Ông ta lo lắng cho chiếc thuyền, vì trong mắt ông ta chiếc thuyền này đã là của mình từ lâu rồi.

Hà Hoành Vĩ chỉ xuống chiếc thuyền dưới kia và nói: “Ông anh à, theo tôi thấy, bây giờ quay lại thì anh Tô có lẽ sẽ không đồng ý đâu. Ông xem chiếc thuyền kia, có thể trên đó đúng là có những tấm kẽm chúng ta cần, dù sao cũng chẳng có ai ở trên, sao chúng ta không thử lấy tấm kẽm kia?”
Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nghe vậy liền vui mừng, cười nói với Hà Hoành Vĩ: “Cậu thật là thông minh, chúng ta lên thuyền kia lấy tấm kẽm ngay đi, tôi đi...tôi đi...”
Nói rồi ông ta chuẩn bị xong dây thừng, nhờ Hà Hoành Vĩ canh chừng, rồi tự leo xuống thuyền bên kia, đứng vững trên boong thuyền vẫn không quên ra dấu an tâm với Hà Hoành Vĩ.
Sau đó Bạch Nhãn Hạt Tử bịt mũi miệng, bật đèn pin rồi bước vào trong. ngôn tình tổng tài
Nhưng vừa bước vào, tiếng hét thất thanh của Bạch Nhãn Hạt Tử vang lên: “Trời ơi, có ma!"
Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ.
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra quá nhanh, tiếng hét của Bạch Nhấn Hạt Tử như đánh thức con thuyền ma, nó đột ngột quay đầu, bơi thẳng ra xa trên mặt biển. Chứng kiến cảnh tượng này, cho dù là Hà Hoành Vĩ chạy trên biển cả đời cũng giật mình đến toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng lúc nãy trên thuyền không có ai, ban đầu anh ta nghĩ do dòng chảy nên nó trôi đến đây. Nhưng vừa khi Bạch Nhãn Hạt Tử bước lên thuyền, nó như sống dậy, xoay đầu chạy trốn.
Không chỉ riêng con thuyền ma cũ kỹ có thể chìm bất cứ lúc nào kia, mà ngay cả con thuyền sang trọng này cũng không thể xoay đầu nhanh nhẹn như vậy.

Khi Hà Hoành Vĩ cảm thấy có gì đó kỳ quặc, con thuyền kia đã phi như tên bắn, nhanh chóng sắp thoát khỏi tầm chiếu sáng của đèn pha.
Bạch Nhãn Hạt Tử thấy đống xương người trong thuyền đã sợ đến mất hồn, tuy bơi giỏi nhưng giờ cũng quên mất việc nhảy xuống biển. Nếu để con thuyền ma bị kinh động kéo ông ta vào bóng tối thì chỉ có trời mới biết sẽ đi đâu!
Nghĩ vậy, Hà Hoành Vĩ cũng chỉ biết hoảng hốt, anh ta không thể quay đầu thuyền đuổi theo.
Nhưng xem tốc độ của thuyền ma, cho dù đuổi theo cũng không chắc đuổi kịp.
"Lão mù, nhảy xuống biển đi!" Cuối cùng không còn cách nào, Hà Hoành Vĩ chỉ có thể đứng trên boong thuyền, hai tay ôm miệng hét về phía Bạch Nhãn Hạt Tử.
Nhưng ông ta không nghe thấy tiếng la hét, chỉ Tô Vũ và Thiện Vũ Băng trong phòng nghe rõ mà thôi. Thiện Vũ Băng nhíu mày nhìn Tô Vũ: "Anh Tô, bên ngoài có chuyện gì rồi phải không ạ?”

Tô Vũ cũng thắc mắc, chuyện gì có thể xảy ra chứ? Anh xoa đầu Thiện Vũ Băng và nói: "Đừng sợ, em ở đây đợi anh, anh ra xem thử."
Thiện Vũ Băng gật đầu, tay siết chặt vảy rồng mà Tô Vũ đưa. Đối với Thiện Vũ Băng, Tô Vũ là người đáng tin cậy nhất sau ông nội cô bé, có lẽ phần lớn là vì Tô Vũ đã cứu mạng cô bé.
Vì vậy khi Tô Vũ bảo cô bé bảo quản cẩn thận thứ này, tuyệt đối không được buông tay ngoại trừ trường hợp cấp bách.
"Chuyện gì thế?" Tô Vũ bước ra thấy Hà Hoành Vĩ lo lắng, sắp nhảy xuống biển, liền hỏi.
Hà Hoành Vĩ chỉ về phía chiếc thuyền kia: "Anh Tô, lão mù đang ở trên thuyền đó, nhưng chiếc thuyền đột nhiên chạy mất rồi. Bây giờ phải làm sao đây?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.