Truyền Nhân Thần Y

Chương 203: Giữ lời hứa




Theo lời Tô Vũ nói thì đồ vật này chắc chắn có giá trị vô cùng lớn, còn Lưu Lâm là người phụ nữ hiền thục, việc lớn như thế này khó có thể tự quyết định.
Cho dù bán với giá bao nhiêu, điều Lưu Lâm muốn nhất lúc này là cứu chồng mình.
"Anh Tô, tôi không có yêu cầu gì cao cả, đồ vật này có thể coi là của hồi môn của tôi, hoặc là như thỏa thuận ban đầu, anh tìm một công việc cho tôi, việc gì cũng được. Chỉ có một điều kiện đi kèm." Lưu Lâm dừng lại khi nhắc đến điều kiện đi kèm.
"Cứ nói đi, điều kiện gì?"
Lưu Lâm ngẩng đầu nhìn Tô Vũ: "Anh Tô, tôi hy vọng anh có thể cứu chồng tôi trước, gia đình này không có anh ấy thì không được."
Ban đầu Tô Vũ cứ tưởng sẽ là điều kiện gì khắt khe, không ngờ chỉ là việc này. Có hoạn nạn mới thấy chân tình, có nhân tất có quả.
Mười năm trước, Hà Hoành Vĩ liều mạng cứu Lưu Lâm, nên bây giờ mới có một Lưu Lâm sống chết có nhau không rời không bỏ.

Không biết là do tình cảm của họ đã trải qua sinh tử nên bền chặt hơn, hay tình cảm của người đời gắn bó với lợi ích quá mong manh mà tôn lên sự kiên cường của họ.
Dù sao, lúc này Tô Vũ cảm thấy tình yêu bình dị, chân thành của hai người đã động đến trái tim anh, thậm chí ngay cả không có vảy rồng này, anh vẫn sẵn lòng ra tay cứu giúp.
Đúng lúc này, trên bãi cát có vài người mặc áo trắng đang vội vã chạy về phía này, tay nâng một cái cáng.
Người đi đầu chính là Tiêu Tuyết Ny, nhưng khi thấy Tô Vũ đứng trên chiếc thuyền cũ kỹ, cô ấy không khỏi ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì thế ạ?"
Do thời gian gần đây thân thiết với Mã Hiểu Lộ cộng thêm kế hoạch bí mật giữa hai người, nên trước mặt Tô Vũ, Tiêu Tuyết Ny cũng dạn dĩ hơn.
"Bớt nói nhảm, mau lên, bên trong có một người bị thương ở đùi trái, có lẽ bị đâm, một phần gân mạch bị đứt, mau đưa đi bệnh viện phẫu thuật." Tô Vũ nói với Tiêu Tuyết Ny.
Nghe vết thương nghiêm trọng như vậy, Tiêu Tuyết Ny tưởng chừng như vừa xảy ra trận chiến ác liệt nào đó.
Tô Vũ quay lại đưa cái hộp đá cho Lưu Lâm: "Gái này, cô cầm đi trước đã, cho đến khi định giá cuối cùng thì nó vẫn là của cô, hoặc nếu cô không muốn bán nữa thì tôi cũng không ép cô."
Trước khi Tô Vũ đến, cô ta không hề biết trên thuyên có thứ quý giá như vậy.
Và nếu hoàn cảnh gia đình cô ta không tệ như bây giờ, có lẽ cô ta sẽ cân nhắc giữ lại thứ cùng mình thoát khỏi tay tử thần này.

Nhưng bây giờ, cô ta biết rõ hơn ai hết, thứ này có thể cứu mạng chồng cô ta.
Vì vậy, Lưu Lâm lại đưa cái hộp cho Tô Vũ: "Anh Tô, trước đây tôi cũng không biết cái này là gì, nhưng giờ anh nhận ra thì coi như nó có duyên với anh. Và chồng tôi, tôi hy vọng anh có thể giữ lời cứu anh ấy."
Tô Vũ nhận lấy hộp đá, quay lại nhìn các bác sĩ ở bờ biển: "Thế này mà còn chưa tính là giữ lời hứa sao? Cô và chồng cứ bàn bạc kỹ với nhau đi, cái này không rẻ đâu."
Tô Vũ không muốn lợi dụng người khác, thực ra 3 vảy rồng này không đơn giản chỉ là không rẻ, có tiền cũng chưa chắc mua được. Vì vậy anh hy vọng họ suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời.
Lưu Lâm gật đầu rồi đi vào, lại vén tấm bạt da bò ra, đưa tay ôm mặt Hà Hoành Vĩ, hai mắt đẫm lệ: "Cứu rồi, chúng ta được cứu rồi."
Nói xong, hai bác sĩ đeo khẩu trang bước vào. Vì Tiêu Tuyết Ny không phải bác sĩ ngoại khoa, nên cô ấy cũng không xử lý được tình huống này.
Lần này cô ấy đi cùng xe cứu thương hoàn toàn là vì Tô Vũ đang ở đây.
"Vết thương đã kết vảy, sưng đỏ, có tắc mạch máu, cẩn thận đưa anh ấy lên cáng." Một bác sĩ kiểm tra kỹ vết thương của Hà Hoành Vĩ rồi nói.

Vừa được đưa lên cáng, Hà Hoành Vĩ liền nắm chặt tay Lưu Lâm: "Mấy hôm nay em ở bên ngoài có thấy điều gì bất thường không?”
Ai nhìn cũng có thể thấy vết thương trên người Hà Hoành Vĩ không phải tai nạn, mà giống bị hành hung có chủ đích.
Vì vết thương ở đùi anh ta rất sâu và dài, ai lại tự làm mình bị thương như vậy chứ?
Lưu Lâm hiểu Hà Hoành Vĩ lo lắng điều gì, vì anh ta biết những một số chuyện không nên biết, có người vì bí mật không được lộ ra ấy nên muốn giết anh ta. Vết thương của anh ta cũng từ đó mà ra.
Nhưng dù sao Lưu Lâm cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, không có sự cảnh giác cao, thậm chí Tô Vũ theo dõi cô ta lâu như vậy mà cô ta cũng không hay biết, cho thấy cô ta không để ý những chuyện đó.
Dù vậy, để Hà Hoành Vĩ yên tâm, Lưu Lâm vẫn gật đầu: "Anh yên tâm đi, mấy hôm nay em rất cẩn thận, không ai phát hiện đâu."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.