Truyền Nhân Thần Y

Chương 196: Tìm thấy hướng phấn đấu riêng




"Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy trước tiên cứ như thế nhé, làm phiền cậu Tô." Thiện Bản Thanh đứng dậy bắt tay Tô Vũ.
"Vũ Băng, được rồi, nhìn cháu chơi mồ hôi nhễ nhại rồi, chúng ta về thôi, lần sau chơi tiếp."
Thiện Vũ Băng vẫn còn luyến tiếc nhưng vẫn biết điểm dừng. Sau khi tạm biệt mọi người, cô bé cầm tay ông nội rời khỏi phòng.
Mãi cho đến khi hai người rời đi, Triệu Mộng Nhã mới tò mò hỏi Tô Vũ: "Anh Tô, ông ấy thật sự là một trong bốn vị tướng quân của Trung Quốc à?”
Tô Vũ khẽ gật đầu: "Không thể giả được!"
Nghe vậy, Tiền Hào mới hiểu ta, tại sao Thượng Nhiêu và Tân Hải lại rơi vào tay anh, hóa ra đằng sau có một nhân vật lớn như thết
Triệu Mộng Nhã thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, may mà chị Ngô nhắc nhở kịp thời, nếu không cô ta cũng không biết sẽ ra sao.

Tô Vũ ra hiệu cho Mã Hiểu Lộ, thì thầm bên tai cô: "Này, em đã ký hợp đồng rồi, không phải nên đi à?"
Mã Hiểu Lộ ngơ ngác, sao mới đến mà đã bảo cô đi rồi? Nhưng chưa kịp nói gì, Tô Vũ đã kéo tay cô: "Em thích làm bóng đèn thế à?"
Lúc nấy thấy Tiền Hào hốt hoảng chạy tới, Tô Vũ biết anh ta lo lắng cho Triệu Mộng Nhã, trước đó hai người còn từng ở chung một phòng.
Cho dù là ai cũng sẽ nghĩ theo hướng đó, và thực tế mặc dù không nói ra nhưng đó là tình cảm hai chiều, Tô Vũ chỉ hỗ trợ thêm dầu một chút thôi.
Mã Hiểu Lộ cũng cười trộm, rồi lắc lắc hợp đồng trong tay với Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ: "Này, hai người chơi đủ chưa? Còn việc phải làm nữa đấy."
Triệu Phi Phi lúc này đang cầm điện thoại liên tục chụp ảnh cùng Triệu Mộng Nhã dưới sự trợ giúp của Lục An Kỳ.
Cô ấy thậm chí còn không liếc Mã Hiểu Lộ, nói: "Ôi, vất vả lắm mới có cơ hội như thế này mà, tôi xin nghỉ."
Nói xong, Lục An Kỳ cũng hùa theo: "Tôi cũng xin nghỉ."
Rõ ràng họ hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của họ sẽ khiến hai người kia khó nói chuyện.
Thấy mềm mỏng không được, Mã Hiểu Lộ chỉ đành dùng cách mạnh hơn.
Cô đẩy hợp đồng vào tay Tô Vũ, rồi kéo hai cô gái ra ngoài: "Công ty bây giờ rất bận, hai cô còn rảnh rỗi ở đây chụp ảnh à, mau ra ngoài đi."

Kéo hai người ra khỏi phòng, Triệu Phi Phi còn oán giận: "Hiểu Lộ, cô làm gì thế, không biết tôi đang mang thai à, nếu có chuyện gì tôi nhất định sẽ tính sổ với cô.
Mã Hiểu Lộ cười cười, kéo cánh tay Triệu Phi Phi: "Sao bây giờ lại quan tâm đứa bé thế, trước đây không phải cô cứ ồn ào không muốn nó sao?”
Bốn người tiếp tục đi ra ngoài, Triệu Phi Phi lắc đầu: "Tình hình của tôi thì cô biết cả rồi đấy, xem gần đây xem, Chu Triết dường như khá tiến bộ, cô có biết không, anh ấy thường nằm mơ đang thương lượng hợp đồng với ai đó nữa."
"Đúng vậy, từ khi thôi việc, Tôn Kỳ ngày nào cũng làm kế hoạch kinh doanh đến khuya. Hiểu Lộ, tôi mặc kệ, cô phải tăng lương cho chúng tôi đấy, chủ doanh nghiệp bóc lột nhân viên thì chỉ có mình cô thôi." Lục An Kỳ cũng nói theo.
Mã Hiểu Lộ nhún vai nói: "Hai cô nói gì kì vậy, đâu phải tôi ép họ làm vậy, hơn nữa họ cố gắng như thế không phải vì hai cô, hai người đàn bà phá gia nghiệp này sao?"
Lời Mã Hiểu Lộ khiến người ta phẫn nộ, Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ cùng nhau xử lý cô.
Thực ra, dù là Chu Triết hay Tôn Kỳ, trong mắt Mã Hiểu Lộ, họ dường như đều đã tìm thấy hướng phấn đấu riêng.
Rất nhiều dự án họ bận rộn làm, Mã Hiểu Lộ thực sự không biết. Đó là vì Mã Hiểu Lộ trao quyền rất lớn cho họ, dựa trên sự tin tưởng vào hai người.

Công ty của Mã Hiểu Lộ hiện đang trong phản ứng hóa học rất tốt, thậm chí nếu Mã Hiểu Lộ không muốn làm, sẽ có rất nhiều người phụ giúp cô tiến lên, không ngừng phát triển.
"Khụ khụ, hai cô làm như vậy với vợ tôi trước mặt tôi, có phải là khinh thường tôi quá không?" Lúc này, Tô Vũ ho nhẹ hai tiếng, che chắn Mã Hiểu Lộ ở phía sau.
"Tôi chưa từng thấy anh bảo vệ vợ như vậy đấy, Mã Hiểu Lộ, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi tạm tha cho cô, sau này nếu cô dám không ngoan nữa thì tôi sẽ xử theo quân luật đấy." Triệu Phi Phi khoanh hai tay trước ngực, nhanh mồm nhanh miệng nói.
Trong khi Lục An Kỳ thì khác, cô ấy không nói gì cả, nhưng ánh mắt nhìn Tô Vũ có thêm vài phần kính sợ.
Trước đây không biết thân phận của anh, bây giờ thậm chí một vị tướng quân khai quốc cũng phải thận trọng trước mặt anh, thì cô ấy làm sao không kính sợ cho được.
Tuy nhiên, Tô Vũ không để tâm những chuyện đó, ở bên ngoài anh có thể là anh Tô được người ta kính trọng, có thể là bác sĩ Tô có bàn tay vàng, có thể là sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.