Truyền Nhân Thần Y

Chương 17: Chờ đã




“Cuối cùng cũng tan làm rồi, Hiểu Lộ, cô nhanh chút nào.” Lục An Kỳ gọi Mã Hiểu Lộ từ xa, hối cô nhanh lên.
Vì mọi người trong nhóm đều biết Mã Hiểu Lộ mới là nữ chính của bữa tiệc tối nay, nếu cô không tới thì không khí của bữa tiệc chắc chắn sẽ rất khó xử.
“Được rồi, tới đây.” Mã Hiểu Lộ bỏ công việc trong tay xuống, tắt máy tính rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Tô Vũ: “Em tan làm rồi, trên phố tây Bắc Ngạn có một cửa hàng hải sản tên là “Nhất Phẩm Tiên”, anh trực tiếp đến đó chờ nhé, em qua đó ngay đây.”
Vì bữa tiệc công ty cũng không nói không được dẫn theo người nhà, hơn nữa rất nhiều người đều dẫn theo, nói thế nào thì bây giờ Tô Vũ vẫn còn là chồng của cô cho nên có đi cùng chắc cũng không có ai nói gì cả, nhân tiện cũng có thể để những người khác thấy Tô Vũ không phải là kẻ ngốc trong miệng mọi người thường nói, cũng không phải là kẻ vô dụng của nhà họ Tô.
Vì nghĩ tới Tô Vũ không có xe cho nên Mã Hiểu Lộ bảo anh trực tiếp qua là được. Tô Vũ cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Anh đang trên đường rồi, đến sẽ gọi điện thoại cho em.”
Mã Hiểu Lộ vui vẻ chun mũi, mỉm cười chạy ra ngoài. Mà một màn này vừa hay được Hoàng Lỗi vừa ra khỏi văn phòng vô tình nhìn được. . truyện xuyên nhanh
Thấy Mã Hiểu Lộ cười vui vẻ, anh ta cảm thấy chuyện bữa tiệc tối nay chắc chắn không sai, chí ít bây giờ Mã Hiệu Lộ không còn tỏ vẻ từ chối người khác cách xa vạn dặm như lúc anh ta mời riêng cô nữa, ngược lại nhìn ra tâm trạng còn khá tốt.
“Chờ đã, Hiểu Lộ.” Hoàng Lỗi đứng sau gọi Mã Hiểu Lộ.

“Chủ quản Hoàng có chuyện gì sao?” Mã Hiểu Lộ bấm nút thang máy xong rồi nói với Hoàng Lỗi.
“Nhìn cô kìa, chạy vội chạy vàng thế làm gì? Tóc rối hết rồi.” Hoàng Lỗi nói rồi giơ tay muốn sửa lại tóc cho Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ vội vàng lùi về sau một bước, vươn tay vuốt lại tóc rồi nhanh nhẹn buộc thành tóc đuôi ngựa gọn gàng, đẩy tóc ra sau lưng nói: “Có thể không chạy nhanh được sao, dựa theo kinh nghiệm của tôi, còn chưa tới mười phút nữa là chuyến xe bus đi phố tây Bắc Ngạn sẽ chạy qua chỗ này, lỡ chuyến này thì tôi phải chờ lâu lắm.”
Đây là kinh nghiệm trong lúc làm việc mà Mã Hiểu Lộ đúc kết được, mỗi lần cô tan làm đều ngồi xe bus.
“Vậy hôm nay cô không cần vội như thế nữa, về sau cũng không phải như thế nữa.” Hoàng Lỗi đút hai tay vào túi quần, nhìn Mã Hiểu Lộ nói.
Lúc này thang máy vừa tới, hai người một trước một sau bước vào rồi Mã Hiểu Lộ mới mở miệng nói: “Tại sao thế? Anh muốn sa thải tôi à?”
Hoàng Lỗi cười khổ nói: “Cô nói cái gì thế? Tôi có sa thải ai cũng sẽ không sa thải cô. Tôi là nói từ nay về sau cô không cần phải ngồi xe bus, đông đúc như cá mòi vậy, tôi sẽ đau lòng, sau này mỗi ngày đi làm tôi sẽ kiêm chức tài xế đưa đón.”
Nói xong Hoàng Lỗi còn không quên vỗ vỗ ngực mình. Mà ý của câu này là gì sao Mã Hiểu Lộ lại không hiểu chứ?
Thật ra cô đã sớm biết Hoàng Lỗi có ý với mình, nhưng cho dù không có Tô Vũ thì trong lòng Mã Hiểu Lộ, Hoàng Lỗi chỉ là một cấp trên mà thôi, còn về tình cảm nam nữ đó thật sự không hề tồn tại.
“Cảm ơn chủ quản Hoàng, thật sự không cần thiết đâu.” Lúc nói câu này, cô hơi cúi đầu, giọng nói mang chút xấu hổ.
Tiếng máy lạnh vù vù trong thang máy dường như đóng băng cả không khí. Hai người không nói chuyện nữa, điều này làm cho Mã Hiểu Lộ cảm thấy chuyến thang máy này còn lâu hơn cả đi thang bộ.
“Tinh!”
Một tiếng trong trẻo vang lên, cửa thang máy mở ra, Mã Hiểu Lộ nhanh chóng chạy ra ngoài như thể đang trốn khỏi hiện trường vụ án.
“Hầy, cô đừng cứ như một con thỏ gặp người là chạy thế chứ, chẳng lẽ tôi còn ăn thịt cô sao?” Hoàng Lỗi tỉnh táo lại, bước ra khỏi thang máy nói với Mã Hiểu Lộ.

Bước chân Mã Hiểu Lộ không dừng lại: “Cái đó… tôi thật sự phải bắt kịp xe bus.”
“Tạm thời chúng ta không nói chuyện kiêm tài xế kia nữa, nhưng mà hôm nay không phải chỉ là chuyện thuận đường thôi sao, đừng khách sáo như thế, cùng đi nhé.”
Lý do này thật sự làm Mã Hiểu Lộ không từ chối nổi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Xe của Hoàng Lỗi đậu bên đường, chỉ thấy Hoàng Lỗi chạy lên trước hai bước mở cửa, sau đó điều chỉnh lại ghế cho Mã Hiểu Lộ rồi một tay chắp ra sau lưng, tay kia nhẹ nhàng đặt lên trên khung cửa nói với Mã Hiểu Lộ: “Mời lên xe.”
Mã Hiểu Lộ thật sự cảm thấy cực kỳ xấu hổ, bởi vì hành động của Hoàng Lỗi thực sự đã vượt xa mức độ thân mật của bạn bè bình thường. Bây giờ Mã Hiểu Lộ cực kỳ hy vọng Tô Vũ có thể lập tức xuất hiện ở đây, dù cho Tô Vũ có đi xe đạp hay là đi bộ thì cô cũng bằng lòng cầm tay đi cùng Tô Vũ chứ không muốn ngồi vào trong xe này.
“Rù rù rù!”
Phía sau Mã Hiểu Lộ truyền đến tiếng động cơ ô tô, Mã Hiểu Lộ nhìn sang theo bản năng, muốn kịp thời tránh đi, bởi vì bình thường trên đường này không có nhiều xe cộ nhưng nhiều cậu ấm có tiền đều sẽ qua bên này đua xe hay gì đó, cô cũng không muốn dây vào.
“Két…”
Một chiếc BMW xanh lam đột nhiên phanh gấp trước mặt Mã Hiểu Lộ, lốp xe để lại một vệt đen dài trên mặt đất. Theo sau đó là cửa kính cửa sổ hạ xuống, Triệu Phi Phi thò đầu ra ngoài vẫy tay với Mã Hiểu Lộ: “Hiểu Lộ, còn không nhanh lên xe đi.”

Mã Hiểu Lộ thấy Triệu Phi Phi, lập tức cười hớn hở, sau đó quay đầu nói với Hoàng Lỗi: “Chủ quản Hoàng, tôi với Phi Phi còn có rất nhiều việc phải bàn bạc, tôi lên xe cô ấy đây.”
Nói xong Mã Hiệu Lộ nhanh chóng lên xe, sau đó Triệu Phi Phi vẫy tay với Hoàng Lỗi, chiếc xe để lại một đám khói rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Hoàng Lỗi, để anh ta mặt mũi xanh mét đứng bên cạnh xe mình.
Lúc này ngoài Triệu Phi Phi ra, trên xe còn có Lục Tư Kỳ và bạn trai Tôn Kỳ của cô ấy, trước đó Mã Hiểu Lộ đã gặp mặt mấy lần, mà người lái xe là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, tai đeo một chiếc khuyên kim cương lấp lánh, trông khá đẹp trai.
“Phi Phi, vừa nãy thật sự cảm ơn cô đã giải vây giúp tôi. Đúng rồi, anh đẹp trai này là ai thế?” Mã Hiểu Lộ ngồi ghế sau thở phào một hơi.
“Nói nhiều thế nào gì? Chúng ta đều là chị em, khách khí gì chứ. Đều biết chủ quản Hoàng có ý với cô, mà cô lại không có ý đó cho nên chúng tôi cũng không thể thấy chết không cứu được.” Nói rồi Triệu Phi Phi vươn tay vỗ chàng trai ngồi ghế lái một cái.
Chàng trai đó nhìn Mã Hiểu Lộ qua gương chiếu hậu, sau đó cười nói: “Chào cô xinh đẹp, tôi tên Chu Triết. Nếu biết nhiều người như thế thì tôi đã lái Land Rover đi rồi, cũng không để mọi người chen chúc như thế.”
Ba người ngồi ở ghế sau rõ ràng hơi chật một chút, nhưng Mã Hiểu Lộ lại cảm thấy không có gì, như thế này thoải mái hơn ngồi xe bus nhiều rồi.
Lục An Kỳ một bên rõ ràng không vui lắm. Cô ấy với Tôn Kỳ quen nhau từ lúc còn học đại học cho tới bây giờ, không có xe không có nhà, trước đó còn cảm thấy không sao nhưng hôm nay thấy bạn trai của Triệu Phi Phi lái xe xịn tới như thế khiến trong lòng Lục An Kỳ khó chịu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.