Truyền Nhân Thần Y

Chương 166: Nếu đã như vậy




Thiện Bản Thanh nắm tay Thiện Vũ Băng, nhìn Tiêu Tuyết Ny nói.
"Không vội không vội, lần này tôi và Vũ Băng ra ngoài chơi, nếu anh Tô có việc thì cứ làm xong trước đi, tôi có thể chờ."
Chờ đợi hơn mười năm, Thiện Bản Thanh cũng sẽ không quan tâm đến thời gian ngắn ngủi này, bởi vì ông ấy tin nếu Tô Vũ đã đồng ý cứu Thiện Vũ Băng thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
"Nếu đã như vậy, Thiện tướng quân, ngài ở khách sạn nghỉ ngơi một chút, chờ sư phụ xong việc, nhất định sẽ tới gặp ngài trước tiên." Tiêu Tuyết Ny khách sáo nói với Thiện Bản Thanh, sau đó xoay người rời khỏi khách sạn.
“Ông Thiện, không phải chỉ là một thầy thuốc giang hồ thôi sao? Bày ra cái bộ dạng thối tha gì thế chứ!” Diêm Đan Dương nhìn Tiêu Tuyết Ny rời đi, sau đó khinh thường nói.
Trước kia Thiện Bản Thanh muốn gặp ai, đều là đối phương ra ngoài đón tiếp, để Thiện Bản Thanh chờ thời gian dài như vậy thì Tô Vũ vẫn là người đầu tiên.
Nếu nói Tô Vũ không biết thân phận của Thiện Bản Thanh thì thôi, nhưng bây giờ đã biết rồi còn như vậy nữa, chẳng lẽ muốn "ba lần đến mời" mới có thể gặp mặt một lần à?

"Ôi, chúng ta cũng không có chuyện gì làm, chờ thêm một chút cũng không sao, vừa lúc tôi còn chưa từng dẫn theo Vũ Băng đi ra ngoài chơi đâu, nhân cơ hội này có thể chơi đùa thật vui. Cháu nói xem có phải không Vũ Băng?" Hiển nhiên bản thân Thiện Bản Thanh cũng không phách lỗi.
Thiện Vũ Băng gật đầu, cô bé rất vui khi có thể ra ngoài chơi, nguyên nhân chủ yếu là, trong khoảng thời gian này cơ thể của cô bé cũng không có biểu hiện gì bất thường, đây coi như là khoảng thời gian thoải mái nhất kể từ khi cô bé có ký ức tới nay.
Từ nhỏ đến lớn tiếp nhận được sự giáo dục của ông nội, giúp cô bé không nghịch ngợm như một số đứa trẻ trong đại gia tộc, ngược lại có vẻ nho nhã lễ độ, trong lòng vô cùng cảm kích Tô Vũ.
"Ông nội, chúng ta ở Tân Hải chơi thêm vài ngày đi, buổi chiều chúng ta đi xem phim, cháu nhìn thấy tin tức ở trên mạng, hai ngày nữa đại minh tinh Triệu Mộng Nhã cũng sẽ tới Tân Hải để tiến hành buổi họp báo của bộ phim mới, cháu muốn chữ ký của cô ấy." Thiện Vũ Băng ngoan ngoãn nắm tay Thiện Bản Thanh nói.
Khi nhắc tới Triệu Mộng Nhã, Thiện Vũ Băng cũng rất kích động.
"Ha ha, cháu cũng theo đuổi thần tượng à?" Tâm trạng của Thiện Bản Thanh rất tốt, ông ấy vỗ cái đầu nhỏ của Thiện Vũ Băng nói.
Đối với một gia tộc lớn như nhà họ Thiện, tuy rằng Triệu Mộng Nhã là ngôi sao điện ảnh, nhưng chỉ cần bọn họ bằng lòng, ngoắc ngoắc ngón tay là Triệu Mộng Nhã có thể ngoan ngoãn tới đây.
“Đương nhiên rồi, cháu đã xem tất cả phim của cô ấy và dán áp phích của cô ấy trên tường ở nhà mà.”
"Thảo nào ông tự hỏi ở đâu ra nhiều ảnh chụp như vậy, thì ra là cháu làm ra, ông nội đồng ý với cháu, đi xem phim trước, sau đó hai ngày nữa xin chữ ký được không?"
Nói xong, Thiện Bản Thanh dắt theo cháu gái, hai ông cháu vừa nói vừa cười đi ra ngoài.

Mà lần này Thiện Bản Thanh đi ra ngoài, có thể nói là rất táo bạo, không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, cho nên gánh nặng bảo vệ an toàn của hai người đã rơi vào một mình Diêm Đan Dương.

"Anh Tô, đến đây làm gì vậy? Không phải có dự án lớn nào đó sao?" Đi theo Tô Vũ đến Dịch Phúc Quán, làm cho Chu Triết hơi khó hiểu, không biết Tô Vũ định làm gì.
“Đúng vậy, tới đây bàn chuyện làm ăn lớn, đi vào rồi nói.” Nói xong, Tô Vũ dẫn đầu đi vào.
Trần Phúc ở trong tiệm mặc áo sơ mi trắng như một quý ông, khi nhìn thấy Tô Vũ, ông ta vô cùng phấn khích, ôm bả vai Tô Vũ khen ngợi.
"Ôi, cậu thật đúng là thần tiên sống, nhìn thấy không, trước sau của tôi quả thực khác nhau một trời một vực, bây giờ tôi có cơ bụng rồi." Nói xong, Trần Phúc muốn vén bụng của mình lên cho Tô Vũ xem.
Đơn thuốc đó ít nhất cũng có tác dụng rất rõ ràng đối với Trần Phúc, dường như toàn thân đều đã thay đổi.
"Đừng đừng, ông cũng không nhìn xem đang ở nơi nào à, không có tác dụng phụ gì chứ?" Tô Vũ hỏi.

"Không có, bây giờ tinh thần rất tốt, tôi còn với bạn bè, hiệu quả cũng rất tốt, mấy ngày nay đã kiếm được mấy chục ngàn rồi, cứ theo xu thế này, mỗi tháng kiếm được 100 ngàn cũng không phải là mộng tưởng. Phần của cậu thì tôi tính cả vào tiền lương tháng sau rồi." Trần Phúc cười ha hả nói, như thể ông ta đang chờ kiếm được nhiều tiền.
Tô Vũ lại mỉm cười nói: "Lương tháng 100 ngàn là giấc mơ tiểu tư sản của ông sao?"
"Sao lại không được chứ? Cậu tưởng lương tháng 100 ngàn là ai cũng làm được à? Tôi nói cho cậu biết, không chỉ ở những nơi khác, mà ngay cả ở thành phố Tân Hải tiền bay như giấy, cũng chắc chắn rất nhiều người ganh tỵ mà không thể có được đâu." Rõ ràng Trần Phúc rất hài lòng với con số này.
Phải biết rằng trước đây với Dịch Phúc Quán này, tính ra hết cỡ lúc kinh doanh tốt nhất, một tháng lợi nhuận thô cũng chỉ 10-20 ngàn, trừ đi chi phí hằng ngày thì cũng chẳng khác gì người đi làm thường.
Lúc đó ông ta mới quyết định phá lệ nhận học việc, hoàn toàn là vì Trần Phúc hẹn một nhóm bạn chơi mạt chược không có thời gian quản lý, sau khi chơi mạt chược không lâu, vô tình lại tìm được cho mình một vị thần tài.
Cơ hội trước kia bị bỏ lỡ, bây giờ thuốc giảm cân này ông ta nhất định phải nắm chặt trong tay, làm giàu trong im lặng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.