Truyền Nhân Thần Y

Chương 159: Ông chủ




Dưới đề nghị của Từ Thiên Thành, tất cả mọi người nâng ly kính Lâm Thiến, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ phòng riêng còn vang lên tiếng nhạc "Sinh nhật vui vẻ".
Đây là bữa tiệc sinh nhật hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất từ khi Lâm Thiến chào đời tới nay, có điều bà ấy cũng không quên gốc rễ, mà khoác tay mẹ mình nói với mọi người ở đây: "Cảm ơn mọi người, hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng cũng là ngày tai họa của mẹ tôi, 42 năm trước là bà mạo hiểm tính mạng đưa tôi đến thế giới này, tôi cảm thấy nên cảm ơn mẹ tôi.”
Lời nói của Lâm Thiến làm cảm động tất cả mọi người ở đây ngoại trừ hai đứa nhỏ, mẹ là người vĩ đại nhất trên thế giới này, mang thai mười tháng, ngậm đắng nuốt cay, từ khi có con, con chính là toàn bộ thế giới của bà ấy.
Mẹ sẽ khóc vì bạn, cười vì bạn, tự hào vì bạn đã đạt được điều gì đó và lo lắng vì cuộc sống của bạn không thuận lợi.
Nhưng trên thế giới này, thực ra rất nhiều người đã bỏ qua sự quan tâm thuần khiết không kể danh lợi này, thậm chí rất nhiều người còn coi tình yêu của mẹ dành cho mình là chuyện đương nhiên.
Tô Vũ cảm thấy tự trách, bởi vì trước kia anh chính là người như vậy, không chỉ không có cảm nhận được tình mẹ vĩ đại mà còn coi thường bà, đây là một trong những hành vi ngu ngốc nhất trên đời.

Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị, mọi người đã ăn gần hết, dưới sự sắp xếp của Tần Thiên Nam, người nhà họ Lâm ngồi xe trở lại thị trấn.
Chỉ có Từ Thiên Thành lái xe máy trở về, ai bảo chiếc xe vốn là của ông ta mà ông ta lại không được ngồi chứ? Cũng không thể nói chen vào ngồi.
Sau khi trở về, Từ Thiên Thành dừng xe máy, thay một bộ quần áo rồi nói với Tô Vũ: "Anh Tô, chuyện ngài giao cho tôi, tôi còn phải dặn dò người ta làm, sắc trời cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
Tô Vũ cũng không có ý giữ ông ta lại nên gật đầu.
Tiền Hào vội vàng quay đầu xe, định đưa Từ Thiên Thành trở về, mà Từ Thiên Thành lại xua tay áo nói: "Hiếm khi cậu về một lần, dành nhiều thời gian cho mẹ cậu đi, tôi tự ngồi xe trở về là được, còn nữa, sau này cậu lái chiếc xe này đi."
"Ông chủ... chuyện này..." Tiền Hào nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. . Xi𝘯 hãy đọc tr𝐮yệ𝘯 tại == T 𝐑Ù𝑴T𝐑𝑈YỆ𝖭﹒𝒱𝘯 ==
Trái lại thì Tô Vũ biết ý đồ của Từ Thiên Thành, Tiền Hào là bạn nối khố của Tô Vũ, cho nên tặng anh ta một chiếc ô tô đối với Từ Thiên Thành cũng chẳng là gì cả.
“Tiểu Hào, ông chủ Từ hào phóng tặng xe cho mày như vậy, thịnh tình khó từ chối, mày nhận đi.”
Sau khi nghe Tô Vũ nói, Từ Thiên Thành cũng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tô Vũ dường như gần hơn vài phần, ông ta mỉm cười xua tay nói: "Tôi đi đây, ngày mai lại mời ngài uống trà.”
Sau khi nói xong, Từ Thiên Thành mang tâm trạng sung sướng đi ra ngoài, đối với một người có địa vị như ông ta, chỉ cần gọi điện thoại là nhất định sẽ có người đến đón, chuyện này không cần lo lắng.

“Vậy Triệu Mộng Nhã thì sao?” Mã Hiểu Lộ lôi kéo cánh tay Triệu Mộng Nhã, nhìn Tô Vũ hỏi.
“Được rồi, anh đã đồng ý cứu cô ấy thì nhất định sẽ không nuốt lời. Như vậy đi, cô cùng Tiền Hào đến nhà anh ta nghỉ ngơi, tắm rửa chờ tôi, lát nữa tôi sẽ tới đấy.”
Tô Vũ cảm thấy mình nói như vậy không có vấn đề gì, nhưng người nghe lại cảm thấy là lạ, để một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp như thế tắm rửa chờ anh, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mà mọi người đều biết là chuyện gì xảy ra nên cũng không có hỏi nhiều.
“Mẹ, con về rồi.” Tiền Hào đẩy cửa sắt ra ngồi xổm xuống ôm lấy con chó vàng ở cửa, sợ nó cắn Triệu Mộng Nhã.
"Mau vào đi."

Triệu Mộng Nhã gật đầu, nhìn con chó vàng nhe răng kia, rụt rè đi vào.
"Sao bây giờ mới về, con cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, ăn cơm chưa?" Thím Ngô vừa oán giận vừa đi từ trong phòng ra.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Mộng Nhã, thím Ngô ngây ngẩn cả người, một lúc lâu vẫn không nói được lời nào, cuối cùng vẫn là Triệu Mộng Nhã hiểu chuyện cúi người nói với thím Ngô: "Chào dì!”
"Được được, cháu mau vào trong ngồi đi." Thím Ngô vui vẻ tiếp đón Triệu Mộng Nhã vào nhà.
Tiền Hào ở phía sau nói: "Phòng thứ nhất bên tảy phải ở lầu hai là phòng của tôi, cô vào bên trong nghỉ ngơi đi."
Nghe xong lời này của Tiền Hào, thím Ngô lại càng vui mừng hơn, trong lòng bà ấy cảm thấy, nhất định là con trai đã thông suốt nên đã dẫn theo một cô bạn gái xinh đẹp như vậy trở về.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.