Truyền Nhân Thần Y

Chương 147: Ngài có gì dặn dò à




Tô Vũ nhún vai nói: “Cổ đúng không, hơn nữa còn là một loại cổ cực hàn, bảy ngày phát tác một lần, mỗi lần phát tác, cô đều cảm thấy toàn thân như bị cả triệu con côn trùng cắn, đau tới độ không còn thiết sống. Nếu như tôi không đoán sai thì chắc là cô không chịu nổi đau đớn nên mới tự sát chứ gì?”
Tô Vũ nói xong, Triệu Mộng Nhã quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó tin pha lẫn mừng rỡ.
“Anh thật sự có cách có thể loại bỏ cổ độc này ư?” Triệu Mộng Nhã chân thành hỏi.
Dù sao Tô Vũ cũng là người đầu tiên có thể chỉ nhìn thôi cũng biết trên người cô ta có cổ độc.
Tô Vũ gật đầu nói: “Thế nào, giờ tin rồi chứ gì? Có điều giờ vẫn chưa muộn đâu, cô xin tôi đi thì tôi cứu cô.”
Thực ra, từ lúc Tô Vũ biết Triệu Mộng Nhã mắc bệnh gì thì anh đã quyết định sẽ cứu cô ta rồi.
Bởi nếu anh không cứu thì chắc chắn Mã Hiểu Lộ cũng sẽ nhõng nhẽo xin anh cứu.
Triệu Mộng Nhã hít sâu một hơi, nhìn hai người Tiền Hào và Tô Vũ, nói: “Nếu hai người có cách cứu tôi, vậy thì tạm thời không phải lo cho tôi, mau đi cứu cô gái trẻ kia trước đi.”
Vì Triệu Mộng Nhã vừa mới ăn thuốc giải nên tạm thời cổ độc sẽ không phát tác. Trái lại, chẳng mấy chốc cổ độc trên người Mã Hiểu Lộ sẽ phát tác.

Hiện tại, Triệu Mộng Nhã muốn cứu Mã Hiểu Lộ trước, sau đó vạch trần những việc ác của Thân Kiến Quốc, để pháp luật trừng trị anh ta.
Đương nhiên hiện tại Tô Vũ vẫn chưa biết cô gái trẻ mà Triệu Mộng Nhã nhắc tới chính là Mã Hiểu Lộ.
Tô Vũ nhìn Triệu Mộng Nhã nói: “Tôi chỉ nhận lời cứu cô thôi, không hề nói muốn cứu người khác.”
Hai tay Triệu Mộng Nhã túm lấy Tô Vũ, cầu xin: “Xin anh, xin anh hãy nhanh chóng cứu cô ấy, chỉ cần anh cứu được cô ấy thì anh đòi bao nhiêu tiền tôi cũng trả cho anh.”
Tiền Hào ngồi bên cạnh liếm môi một cái nói: “Cô nói tới nói lui làm tôi chóng cả mặt, cô ốc chẳng lo nổi mình ốc lại còn đòi mang cọc cho rêu, rốt cuộc cô gái đó là ai?”
Sở dĩ Triệu Mộng Nhã không lo cho bản thân là vì cô ta đã rơi vào hố lửa từ lâu, nhưng Mã Hiểu Lộ thì khác. Hiện tại, Mã Hiểu Lộ đang đứng bên bờ vực.
Trước khi Thân Kiến Quốc đắc thủ, cô ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản tất cả chuyện này.
“Anh mau đi cứu cô ấy đi, Mã Hiểu Lộ, tên cô ấy là Mã Hiểu Lộ.” Triệu Mộng Nhã lo lắng nói.
Lúc nghe thấy ba chữ “Mã Hiểu Lộ”, Tô Vũ và Tiền Hào đồng loạt sững sờ.
“Có phải cô ấy cũng đang ở trong khu du lịch này, trên người mặc một chiếc váy hoa xanh không?” Tiền Hào trợn tròn mắt hỏi Triệu Mộng Nhã.
Triệu Mộng Nhã gật đầu lia lịa: “Ừm ừm, đúng là cô ấy, hai người mau đi cứu cô ấy đi, có người muốn ra tay với cô ấy.”
Nghe được tin này, hai tay Tô Vũ siết chặt kêu răng rắc.
Ánh sáng màu tím trong mắt anh càng ngày càng sáng hơn, tựa như một ngọn lửa màu tím đang cháy hừng hực. Lúc này, lửa giận trong lòng Tô Vũ bùng cháy tới tột độ.
Ham muốn giết chóc không ngừng tăng lên.
Bất kể đối phương là ai, hôm nay Tô Vũ cũng sẽ không để cho kẻ đó sống sót rời khỏi đây.

Sau đó, Tô Vũ chẳng nói chẳng rằng, nghiến chặt răng, chạy trở về.
...
“Alo, anh Tô à, tôi đang ở trên công trường...” Từ Thiên Thành đang sắp xếp công việc trên công trường thì Tô Vũ gọi điện tới.
Không đợi ông ta nói hết lời, Tô Vũ nói luôn: “Bất kể ông đang làm gì, lập tức tới trang viên Nghi Thủy ngay cho tôi.”
“Ngài có gì dặn dò à?” Từ Thiên Thành lập tức đứng thẳng lưng lên, căng thẳng hỏi.
“Giết người!” Tô Vũ nói xong thì cúp điện thoại.
Mặc dù đối với Từ Thiên Thành thì giết người vẫn chưa phải là chuyện quá quen tay, nhưng ít nhất cũng không tới mức chưa làm bao giờ. Mỗi lần giao chiến với Thẩm Ngạo là lại có không biết bao nhiêu người phải chết.
Thế nhưng khi nghe câu này thốt ra từ miệng Tô Vũ, ngay cả Từ Thiên Thành cũng thấy ớn lạnh sống lưng.
Ông ta thầm nghĩ, rốt cuộc là ai động vào Tô Vũ mà khiến anh nổi trận lôi đình như vậy.
Có điều dù thế nào đi nữa, lời Tô Vũ nói chính là mệnh lệnh, hơn nữa Thượng Nhiêu lại chính là địa bàn của ông ta.
Nếu như xảy ra chuyện ở địa bàn của mình thì Từ Thiên Thành khó bề ăn nói.

Cho nên sau khi để điện thoại xuống, ông ta lập tức gọi điện cho Tiền Hào. Thế nhưng đúng lúc này thì điện thoại của anh ta lại tắt máy làm Từ Thiên Thành bực bội đá một cú xuống đất.
Vừa rồi, sau khi phát hiện ra có người rơi xuống nước, trong lúc hỗn loạn, điện thoại của Tiền Hào đã bị người ta trộm mất nên đương nhiên là Từ Thiên Thành không thể liên lạc được với anh ta.
Nhưng dù thế nào thì Từ Thiên Thành cũng phải lập tức chạy tới trang viên Nghi Thủy ngay. Cuối cùng, không còn cách nào khác, ông ta đành cưỡi con xe gắn máy của Lâm Quân, vội vã chạy qua đó.
...
Bên phía trang viên Nghi Thủy, Thân Kiến Quốc đi tìm khắp nơi không thấy Triệu Mộng Nhã đâu khiến anh ta tức điên.
Giờ khách đã ngồi vào bàn rồi nhưng đồ ăn lại chạy mất, anh ta biết giải thích với Điền Quốc Văn thế nào đây?
“Anh Thân, đã tìm khắp nơi rồi nhưng không thấy chị Triệu đâu. Tôi nghe nhân viên nói là hình như chị Triệu đã thay đồ đi ra ngoài rồi.” Một người trợ lý báo cáo với Thân Kiến Quốc.
Đúng lúc này, Thân Kiến Quốc trông thấy Mã Hiểu Lộ đi ra khỏi phòng nghỉ.
Triệu Mộng Nhã biến mất vào lúc này thì tám, chín phần mười là đã trốn rồi. Có điều, Thân Kiến Quốc tin chắc, chẳng mấy ngày nữa, cô ta sẽ ngoan ngoãn quỳ dưới chân anh ta, cầu xin anh ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.