Truyền Nhân Thần Y

Chương 133: Anh kể hay em kể




Mã Hiểu Lộ nói xong thì đứng dậy, ôm lấy tay Tô Vũ, dựa sát vào người anh như một cô công chúa làm nũng:
"Đúng vậy, mẹ hiểu lầm rồi, mẹ không hỏi rõ mà đã đánh con, đến bây giờ tai con đau lắm đấy."
Tô Vũ vừa bịt tai vừa oán trách nói.
Lâm Thiến nhìn Mã Hiểu Lộ rồi nhìn Tô Vũ, có vẻ không tin lắm.
Dù sao thì đây là tài liệu có con dấu của cục dân chính, mặc dù vẫn còn ở đây có nghĩa là hai người chưa ly hôn.
Nhưng dù chưa ly hôn, việc hai người có ý định đó, Lâm Thiến cũng thấy không được.
Tuy nhiên bây giờ chuyện chưa thành sự thật, và quan hệ của hai người có vẻ rất tốt, nên Lâm Thiến tạm thời bớt lo lắng: "Vậy hai đứa kể rõ cho mẹ, chuyện này là lúc nào? Nói tỉ mỉ rõ ràng đi, bằng không đừng hòng ra khỏi cửa này!"
Lâm Thiến đã nói thế nên nếu không giải thích rõ thì thật sự không được.

Cuối cùng hai người chỉ có thể thành thật kể lại. Mã Hiểu Lộ nhìn Tô Vũ: "Anh kể hay em kể?"
Tô Vũ nhẹ nhàng ôm vai Mã Hiểu Lộ: "Anh kể đi!" Rồi Tô Vũ tóm tắt lý do tại sao lại có ý định ly hôn với Mã Hiểu Lộ, cũng như bị gia đình đuổi ra ngoài sau đó. Tất nhiên anh có cố ý bỏ qua chuyện kiếm 10 triệu chỉ trong chớp mắt, cũng như việc Mã Hiểu Lộ mở công ty.
Bởi nếu hỏi kỹ những chuyện đó thì sẽ không bao giờ xong.
Nghe xong, Lâm Thiến nghiến răng: "Tô Nhạc Luân đúng là đồ vô nhân tính, trước kia mẹ nhìn nhầm ông ta rồi. Chuyện như vậy mà ông ta cũng làm được!" Một lúc sau, Lâm Thiến đứng dậy, mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy từ hộp sắt một thẻ ngân hàng đưa cho Tô Vũ:
"Tiểu Vũ, đây là số tiền mẹ để dành mấy năm nay, chỉ hơn 200 ngàn, các con cầm về làm tiền đặt cọc căn nhà, mẹ chỉ giúp được có thế thôi."
Trong mắt Lâm Thiến, lý do hai đứa đến bước đường ly hôn phần lớn là vì hai đứa không có chỗ ở cố định.
Ban đầu bà ấy nghĩ rằng dù gì Tô Nhạc Luân cũng nên vì tình xưa nghĩa cũ, không nên làm quyết tuyệt như vậy.
Dù Tô Vũ không phải con ruột ông ta, chỉ là con bà, ông ta cũng không nên hành động không để lại đường lui như thế.
Trong tay Tô Vũ là chiếc thẻ ngân hàng mỏng manh ấy, nhưng lúc này nó như nặng cả ngàn cân.
Dù chỉ có 200 ngàn, nhưng nó mang theo tất cả tình yêu và sự cố gắng vất vả của một người mẹ.
Tô Vũ biết, mẹ tích cóp số tiền này không dễ dàng, có lẽ mỗi đồng đều là mẹ phải ép ra từ kẽ răng, từng li từng tí đều là mẹ đổi bằng máu và mồ hôi.
"Mẹ..." Tô Vũ không kiềm chế được cảm xúc trong lòng nữa, ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Cho dù lúc này anh là “Tiên Hạc Đế Tôn” đã độ kiếp thành tiên cả trăm ngàn năm, cho dù anh có thần lực bất hủ có thể thay đổi số mệnh.

Nhưng khoảnh khắc này, trước người phụ nữ ấy, anh bằng lòng trở thành một đứa con.
"Mẹ à, đây là tiền của mẹ, con không thể nhận đâu!" Mã Hiểu Lộ cũng bước tới, âu yếm ôm lấy Lâm Thiến.
"Cô gái ngốc, mẹ biết cuộc sống của con cũng không dễ dàng, mẹ tiết kiệm chút tiền cũng là để dành cho con mà.
Con trai nhà mẹ gặp được cô gái tốt như con, lòng mẹ vui biết bao nhiêu, cứ làm theo lời mẹ là được rồi."
Lâm Thiến vuốt vuốt mái tóc của Mã Hiểu Lộ và cười nói.
Mã Hiểu Lộ còn muốn nói gì đó, nhưng bị Tô Vũ cắt ngang, anh chấp nhận tình cảm của mẹ, và nên đền đáp bằng cách của mình, báo hiếu người mẹ vất vả này.
"Mẹ à, con nhận số tiền này, nhưng mẹ phải đồng ý một điều kiện." Tô Vũ nắm chặt cánh tay Lâm Thiến, tay kia lau khóe mắt.
"Điều kiện gì cứ nói đi, miễn không ly hôn thì mẹ đồng ý hết." Lâm Thiến gật đầu đáp lại.
"Ngày mai, mẹ cùng chúng con về Tân Hải, từ giờ trở đi cả nhà chúng ta sống chung với nhau." Tô Vũ nghiêm túc nói. . Chu𝐲ên 𝑡rang đọc 𝑡ru𝐲ện ﹛ T 𝑅 Ù 𝖬 T 𝑅 U 𝑌 Ệ N.𝚅N ﹜

"Nhưng mà..." Lâm Thiến định nói, bản thân bà vẫn có thể làm việc tay chân ở thị trấn nhỏ này, còn ở Tân Hải yêu cầu về công việc cao hơn, bà không muốn trông chờ vào con trai con dâu nuôi mình, dù sao cuộc sống của hai vợ chồng trẻ cũng không dễ dàng.
Lý do chủ yếu là Tân Hải là nơi đau buồn của Lâm Thiến, bà không muốn gặp lại người quen, càng không muốn gặp Tô Nhạc Luân.
Thấy Lâm Thiến do dự, Mã Hiểu Lộ lập tức nắm bắt cơ hội: "Đúng rồi, Tô Vũ thường hay bắt nạt con, anh ấy rất hung dữ, nếu không có mẹ ở bên thì con sẽ không có ai che chở cho con đâu."
Vừa nghe thế, Lâm Thiến lập tức trừng mắt nhìn Tô Vũ: "Nó dám sao, được rồi, mẹ sẽ đi."
Tô Vũ cười cười, nói với Mã Hiểu Lộ: "Em nói chuyện với mẹ đi, anh ra ngoài gọi điện."
Sau khi chỉnh sửa lại tâm trạng, Tô Vũ đứng trên ban công tầng 2 thở sâu một hơi, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm số gọi cho Thẩm Ngạo.
Không lâu sau, giọng nói của Thẩm Ngạo vang lên ở đầu dây bên kia: "A lô, Chào anh Tô!"
Tô Vũ cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: "Ông giúp tôi tìm một căn nhà, tôi sẽ ở riêng, nhớ là ngày mai tôi phải vào ở rồi, nên tốt nhất là nhà đã có sẵn đồ đạc, có vấn đề gì không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.