Truyền Nhân Thần Y

Chương 127: Vậy ông đã điều tra ra điều gì




Lợi dụng lúc Lâm Quân đi lấy tương đậu, thím Ngô nhón chân nói với Tô Vũ: "Tiểu Vũ à, Tiểu Hào về rồi đấy, nhớ đi chơi với nó nhé."
Lần này về, Tiền Hào lại lái chiếc xe sang trọng lắm, chiếc xe đỗ trước cổng đã đủ khiến dòng họ rạng danh rồi, bây giờ cả một đám đông vây quanh hỏi Tiền Hào làm ăn gì.
Là mẹ ruột của Tiền Hào, thím Ngô tất nhiên rất tự hào về con trai, việc bảo Tô Vũ đi chơi cũng có ý khoe khoang.
"Được, tôi đi ngay đây." Tô Vũ mỉm cười trả lời.
Sau đó anh đứng dậy nhìn Từ Thiên Thành nói: "Ông chủ Từ, ăn no chưa? Không phiền thì đi nói chuyện vài câu nhé?"
"Tiểu Vũ à, sao con không biết lễ phép thế, ông chủ Từ chưa uống rượu xong mà." Lâm Thiến quở trách con trai.
Nhưng Từ Thiên Thành hiểu ý, liền đứng dậy nói: "Chị à, em ăn no rồi, bọn em ra ngoài nói chuyện công việc thôi."

Nói rồi, Tô Vũ bước ra một ban công nhỏ phía sau nhà, Từ Thiên Thành tất nhiên cũng bám gót theo sau.
Thấy Từ Thiên Thành đi rồi, Trương Cầm ngồi cạnh Mã Hiểu Lộ, hạ giọng hỏi: "Hiểu Lộ à, ông chủ Từ làm ăn gì mà lớn thế? Quà cáp đó phải trên mười ngàn đấy chứ?"
Mã Hiểu Lộ bĩu môi, lắc đầu nói: "Con cũng không biết, chưa gặp người này bao giờ."
Mặc dù Mã Hiểu Lộ chưa từng gặp Từ Thiên Thành, nhưng họ đã có khá nhiều liên hệ rồi, phải biết là nhiều công ty ở Thượng Nhiêu đã hợp tác với Mã Hiểu Lộ, tất cả đều nhờ sợi dây kết nối là Từ Thiên Thành.
"Ngay cả con cũng không biết à?" Trương Cầm có vẻ thấy kỳ lạ, vì có thể thấy người này và Tô Vũ có quan hệ kinh doanh, với một ông chủ lớn như vậy, Mã Hiểu Lộ không có lý do không biết.
"Thật sự không biết, có lẽ mới quen gần đây thôi." Mã Hiểu Lộ trả lời mơ hồ.
Đừng nói là Từ Thiên Thành, mà ngay cả Tô Vũ thì Mã Hiểu Lộ cũng mới quen gần đây, huống hồ là bạn bè của anh.
"Thế à, Hiểu Lộ, mẹ, chị, mọi người cứ từ từ ăn đi, con lên xem hai đứa nhỏ đang làm gì, cũng không còn sớm nữa, phải đưa chúng đi học." Nói rồi Trương Cầm đi lên lầu.
...
"Anh Tô, hôm nay..." Từ Thiên Thành muốn giải thích lý do mình đột ngột xuất hiện ở đây.
Nhưng Tô Vũ không cho ông ta cơ hội, nhìn về phía một ngọn núi có đường nét rõ ràng gần đó, nói: "Ông điều tra tôi à?"

"Không không, tuyệt đối không!" Từ Thiên Thành liên tục phẩy tay.
"Chắc chắn không à?" Tô Vũ quay lại, vẻ mặt lạnh lùng tạo cảm giác oai phong không tức giận mà tự có uy.
Dưới ánh mắt coi thường tất cả của Tô Vũ, Từ Thiên Thành cảm thấy như mình trở nên trong suốt, cúi đầu xuống: "À, anh Tô, ngài cũng không trách tôi được, tôi phải làm thế để kiếm miếng cơm chứ bất đắc dĩ lắm. Nhưng tuyệt đối không phải điều tra, chỉ tìm hiểu thôi, mong anh Tô thông cảm."
Thực ra hoàn cảnh của Từ Thiên Thành không mấy lạc quan, trước đây ông ta đứng về phía Diêm Đan Dương, muốn nhờ tay Diêm Đan Dương tiêu diệt Tô Vũ và Thẩm Ngạo, từ đó mở rộng địa bàn của mình
Nhưng ai ngờ, Diêm Đan Dương ở trước mặt Tô Vũ lại giống như con tôm mềm, đương nhiên ông ta cũng không biết ngày hôm đó ở triển lãm châu báu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vậy nên, Từ Thiên Thành thấy tình hình không ổn lại một lần nữa phản chiến, quay đầu về phe của Tô Vũ. Cộng thêm mối quan hệ giữa Tô Vũ và Thẩm Ngạo, đương nhiên khiến Từ Thiên Thành thất bại trong cuộc tranh giành không khói lửa này. Việc Từ Thiên Thành có điều tra, nịnh hót Tô Vũ cũng là chuyện bình thường.
"Vậy ông đã điều tra ra điều gì?" Tô Vũ hỏi Từ Thiên Thành.
Thật ra, Từ Thiên Thành ban đầu muốn điều tra thân thế của Tô Vũ, nhưng lại không điều tra ra được gì, chỉ biết anh là một đứa con hoang, cha là ông chủ lớn của xí nghiệp Tô thị, mẹ là một công nhân bình thường chính gốc, nhưng tất cả những điều đó đều không đủ để giải thích cho sự hung hăng kiêu ngạo của anh bên ngoài.

Về những điều sâu xa hơn, ông ta thực sự không điều tra ra được gì, chính vì không tìm ra được gì nên khiến Từ Thiên Thành càng thêm e ngại.
Giống như Diêm Đan Dương trước đây, ông ta và Thẩm Ngạo cũng không ít lần dày công điều tra, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được gì.
Thực tế một lần nữa chứng minh, người càng có lai lịch không nhỏ, càng giống như một tờ giấy trắng, có lẽ đó chính là nghĩa của câu “đại ẩn ẩn vu thị”(Người có năng lực muốn nhờ vào hoàn cảnh mà quên đi thế sự).
Từ Thiên Thành lắc đầu: "Với mối quan hệ nhỏ bé của tôi, có thể điều tra được gì đâu, biết được ngài sẽ đến đây hôm nay đã rất tốt rồi, tôi cam đoan sẽ không tái phạm nữa."
Từ Thiên Thành vẫn còn khá thông minh, Tô Vũ cũng không nói gì nhiều về điều đó, bởi vì dù ai điều tra cũng sẽ không có kết quả gì: "Việc tôi giao cho các ông trước đó làm thế nào rồi?"
"À, ý ngài là công ty của phu nhân ạ? Tôi đã đổ hầu như tất cả nguồn lực ở Thượng Nhiêu vào đó rồi, nhưng có vẻ như phu nhân hơi thận trọng, không hoàn toàn tiếp nhận hết, sau đó hầu hết các hợp tác đều bị từ chối. " Từ Thiên Thành nói thật.
Tô Vũ gật đầu, công ty mới khởi nghiệp, thận trọng một chút không phải là chuyện xấu: "Được rồi, việc bên đó cứ thế đã. Bây giờ tôi có một việc khác muốn giao cho ông, ông nhất định phải làm tốt cho tôi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.