Truyền Nhân Thần Y

Chương 123: Tôi thấy á




Thím Ngô liên tục gật đầu, đợi đến khi hai người Tô Vũ rời đi, một người bán rau gần đó đi tới tò mò hỏi: "Đứa nhỏ này chính là con riêng ở bên ngoài của Lâm Thiến sao?"
Thím Ngô vội vàng dừng lại, hạ giọng nói: "Nói bừa cái gì thế? Cẩn thận kẻo người ta nghe thấy, nhưng thật ra hình như tên nhóc này thay đổi rồi, hiểu chuyện và lễ phép hơn trước kia.”
"Tôi thấy á, cô gái kia thật xinh đẹp." Tên buôn kia thuận miệng nói một câu và bắt đầu rao hàng tiếp.
"Tô Vũ, anh biết người vừa rồi à?" Trên đường về nhà, Mã Hiểu Lộ hỏi.
Hình như tâm trạng của Tô Vũ rất tốt, gật đầu nói: "Đương nhiên, tên nhóc nhà bà ấy có quan hệ thân thiết nhất với anh, sau đó anh đi Tân Hải nên cũng không gặp lại, bây giờ rất nhớ cậu ấy.”
Mã Hiểu Lộ đưa cái túi trong tay mình cho Tô Vũ, còn mình thì kéo cánh tay Tô Vũ nói: "Ồ, sao trước kia chưa từng nghe anh nói qua nhỉ?”

Trong tay Tô Vũ cầm mấy cái túi nhựa nặng nề, giống như là lao động không công, oán giận nói: "Hình như trước đây chúng ta cũng không nói chuyện nhiều mà? Này, anh nói em chứ, em cứ thuận tay để cho một mình anh xách à?”
Mã Hiểu Lộ nhăn mũi, tựa đầu vào vai Tô Vũ nói: "Anh xách túi, còn em phải đỡ anh, em vất vả hơn anh nhiều.”
Tô Vũ nhất thời im lặng, sau khi gặp Mã Hiểu Lộ anh đã hiểu ra một điều, đừng bao giờ lý lẽ với phụ nữ, bởi vì bạn sẽ luôn là người có lỗi.
Về đến nhà, Tô Vũ bận rộn bắt đầu xào rau nấu cơm, Mã Hiểu Lộ đương nhiên không chen tay vào, mà trên thực tế Tô Vũ cũng không cho cô nhúng tay vào.
Không lâu sau đó, cùng với tiếng gầm rú của xe máy, một người đàn ông dẫn theo hai người phụ nữ trở về.
Người đi xe chính là cậu của Tô Vũ, Lâm Quân, còn ngồi phía sau theo thứ tự là mẹ của Tô Vũ, Lâm Thiến và mợ Trương Cầm.
Vừa mới dừng xe máy xong, ánh mắt Lâm Quân đã bị chiếc xe BMW ở trước cửa thu hút, trong lòng ông ấy đang phỏng đoán không biết có phải là nhân vật lớn nào đó tới nhà không?
“Mẹ, cậu, mợ.” Mã Hiểu Lộ nghe thấy tiếng xe máy thì biết nhất định là mọi người làm việc bên ngoài đã trở về nên chạy ra ngoài nghênh đón.
Lâm Thiến thấy Mã Hiểu Lộ lập tức vui mừng mỉm cười, không chút che giấu, lộ ra hàm răng trắng bóng. Tuy rằng ít nhiều có hơi thất vọng về con trai, nhưng bởi vì bà ấy biết tinh thần của con trai có chút vấn đề, cho nên cũng không so đo.
Ngược lại là người con dâu này, Lâm Thiến lại hài lòng một trăm hai mươi phần trăm, thật sự là Tô Vũ đã tu mấy đời mới có phúc phận cưới được cô con dâu xinh đẹp này, điều duy nhất có chút tiếc nuối nhưng bà ấy không tiện mở miệng chính là, đã qua vài năm rồi nhưng vẫn chưa cho bà ấy bế cháu trai.
“Hiểu Lộ, sao con tới đây mà không gọi điện thoại trước, chúng ta cũng có thể chuẩn bị trước.” Lâm Thiến bước tới, dùng đôi bàn tay thô ráp đầy vết chai cầm lấy tay Mã Hiểu Lộ, mỉm cười oán giận nói.

Nhưng mà ánh mắt của Lâm Thiến lại vô thức đang tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, Mã Hiểu Lộ biết bà ấy đang tìm kiếm Tô Vũ.
"Mẹ, không phải hôm nay là sinh nhật của mẹ sao, con và Tô Vũ muốn cho mẹ một niềm vui bất ngờ, cho nên không gọi điện thoại trước." Mã Hiểu Lộ kéo Lâm Thiến ngồi xuống.
“Tô Vũ cũng ở đây à?" Lâm Thiến có chút mừng rỡ, nhưng ngay lập tức lại cảm thấy mất mát, nếu như Tô Vũ tới mà không thấy người thì chắc chắn anh đang ngủ trên lầu.
Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: "Vâng, anh ấy cũng tới, bây giờ đang nấu cơm ở trong phòng bếp.”
Nghe xong những lời này, không riêng gì Lâm Thiến mà ngay cả Lâm Quân và Trương Cầm cũng không khỏi sửng sốt.
Từ khi nào mà Tô Vũ hiểu chuyện như vậy, lại còn biết nấu cơm nữa?
Lâm Thiến cuống quít đứng lên đi về phía phòng bếp, Lâm Quân ngồi xuống uống một ngụm nước sau đó nhìn Mã Hiểu Lộ nói: "Hiểu Lộ, xe bên ngoài là của cháu sao? Phải mấy trăm ngàn đấy nhỉ.”

“Không phải ạ, là của một người bạn, cháu mượn dùng thôi.” Mã Hiểu Lộ nói thẳng.
Lâm Quân lại không nói gì, mặc kệ là mượn hay là tự mua, dù sao một chiếc xe tốt như vậy đừng nói là bọn họ tự mua, mà cả thị trấn này một năm có lẽ cũng không nhìn thấy mấy lần.
"Bây giờ cậu đang làm công việc gì vậy?" Chủ đề trò chuyện không thể thiếu khi họ hàng gặp nhau là tình hình cuộc sống gần đây.
Lâm Quân lắc đầu thở dài nói: "Haizz, vốn dĩ trước kia cậu có một đội công trình, nhưng trong hai năm qua, các đội kỹ sư nhỏ không có trình độ chuyên môn như bọn cậu không được chính phủ công nhận, lo lắng xảy ra chút sự cố công trình gì đó, cho nên phải giải tán, mà trong nhà còn có hai đứa nhỏ phải đi học, người nhà phải có cơm ăn, cho nên cậu làm công nhân gạch ngói ngay tại công trường phía trước, mẹ con và mợ con cũng làm việc vặt ở đó."
Mã Hiểu Lộ gật đầu, nhưng mà sau khi nói xong, Lâm Quân lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Mã Hiểu Lộ hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ là công việc vất vả sao?”
Nhìn ba người vừa mới vào nhà, trên người không có chỗ nào sạch sẽ, không cần nói đương nhiên cũng biết là vất vả. Lâm Quân không trả lời, ngược lại Trương Cầm ở bên cạnh nói: "Công việc ở công trường này bây giờ là công việc dễ dàng nhưng tiền lại không dễ lấy. Vốn dĩ trước kia nói mỗi năm phát tiền lương một lần, nhưng bây giờ một năm rưỡi cũng không thấy tiền đâu, chỉ làm việc không lấy tiền thì có ý nghĩa gì chứ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.