Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 3: Người đàn ông trong phòng vợ






Ông cụ Phong đóng cửa phòng lại rồi nhìn Lâm Mạc Huy: "Tôi là Hạ Thành Phong, tôi vẫn chưa biết tên của cậu đây?"
"Lâm Mạc Huy."
"Thì ra là cậu Mạc Huy." Ông cụ Phong hít sâu một hơi rồi nhìn Lâm Quế Anh trên giường bệnh, thấp giọng nói: "Cậu Mạc Huy còn có gì cần ông già tôi giúp đỡ không?"
Lâm Mạc Huy im lặng một lát rồi đột nhiên cầm giấy bút trên bàn lên viết một đơn thuốc.
"Ông đi mua giúp tôi chút thuốc." Lâm Mạc Huy đưa tờ đơn thuốc cho ông cụ Phong, đồng thời mở túi ra nhưng chỉ móc ra được vài tờ tiền.
Lâm Mạc Huy không khỏi lúng túng, trên tờ đơn thuốc này có rất nhiều loại thuốc đắt tiền nên nếu muốn mua hết có lẽ cũng mất hơn bảy triệu. Chỉ với chút tiền của anh thì ngay cả số lẻ cũng không đủ.
Ông cụ Phong nhìn ra tình trạng của Lâm Mạc Huy nên vội vàng nhận lấy đơn thuốc rồi run rẩy nói: "Cậu Mạc Huy, ông già tôi đây vẫn có chút tư cách nói chuyện ở Hiệu thuốc Phước Nguyên. Những thuốc này không cần tốn tiền mua!"
Lâm Mạc Huy nhìn ông cụ Phong rồi chậm rãi gật đầu: "Cám ơn ông, nhưng Lâm Mạc Huy tôi từ trước đến nay không để người khác chịu thiệt. Ông mua giúp tôi mỗi loại dược liệu đủ mười phần, tôi đồng ý cho ông giữ đơn thuốc này lại mà dùng!"
Nếu là người bình thường nói với ông cụ Phong lời như vậy thì hoàn toàn chính là bất kính.
Nhưng Lâm Mạc Huy nói ra lời nói này thì ông cụ Phong chỉ cảm thấy đây như là lời dặn của thần thánh. Sao người bình thường có thể so được với người có thể sử dụng Tạo Hóa Thần Châm? Chỉ một đơn thuốc tùy tiện của anh cũng đã là bảo vật vô giá rồi.

"Cám ơn cậu Mạc Huy!" Ông cụ Phong lại nói cám ơn, cầm đơn thuốc vội vã chạy ra ngoài như nhặt được bảo bối.
Không bao lâu sau ông cụ Phong xách bao lớn bao nhỏ đi vào.
"Cậu Mạc Huy, đây là dược liệu cậu cần, cậu kiểm tra lại xem." Ông cụ Phong nói. Lâm Mạc Huy liếc nhìn qua, ông cụ Phong này làm việc rất nghiêm túc. Mỗi loại dược liệu ông ấy đều chia đều. Hơn nữa từ mùi vị và màu sắc là có thể nhìn ra tất cả đều là hàng cực tốt.
Lâm Mạc Huy lấy được ngọc bội truyền thừa, bên trong bao gồm kiến thức cả đời và kinh nghiệm hành y của tổ tiên anh. Mặc dù trước kia Lâm Mạc Huy chưa từng thấy những dược liệu này nhưng bây giờ chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt ra được là đồ tốt hay dỏm.
"Cám ơn ông Phong!" Lâm Mạc Huy nhận lấy những dược liệu kia rồi cẩn thận chia ra một bao.
Ông cụ Phong cũng cầm một bình nấu thuốc đi vào, đồng thời đứng ở bên cạnh tập trung xem.
Tất nhiên đơn thuốc quan trọng, nhưng thật ra quan trọng nhất vẫn là phương pháp nấu thuốc.
Có rất nhiều cách điều chế đặc biệt cần phương pháp điều chế đặc biệt, nếu không sẽ không thể nào thành thuốc được.
Lâm Mạc Huy cũng không giấu giếm, nếu anh đã nói đưa cách điều chế này cho ông cụ Phong thì phải dạy hết cho ông ấy.
Lâm Mạc Huy không đổ hết toàn bộ dược liệu vào mà là bỏ vào theo thứ tự. Vừa bỏ vừa giải thích cho ông cụ Phong.
"Thời gian, độ lửa, thứ tự cùng với chất liệu bình thuốc, thiếu một thứ cũng không được. Ông nhất định phải nhớ mỗi một bước, nếu không sau này chế thuốc không may xảy ra sai sót thì tác dụng của thuốc sẽ không còn tốt được nữa!"
Ông cụ Phong cầm giấy bút giống như học sinh tiểu học rồi cung kính ghi ghi chép chép.
Hai tiếng sau, thuốc thành!
Anh mở bình thuốc ra, một mùi thơm ngát và không có chút vị lạ nào xông vào mũi.
Ông cụ Phong ngửi mùi vị này cảm thấy tinh thần thoải mái nên không khỏi bị rung động: "Cậu Mạc Huy, đây là thuốc gì? Sao... có mùi thơm vậy?"
Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói: "Cái này gọi là Tiểu Quy Nguyên Đan có tác dụng chữa trị vết thương. Người bình thường uống còn có thể kéo dài tuổi thọ và tăng cường sức khỏe!"
"Đan?" Ông cụ Phong ngạc nhiên, không phải là thuốc nước sao?
Ông cụ Phong đi tới nhìn, quả nhiên ở dưới đáy bình thuốc có mười mấy viên thuốc màu đen nằm yên ở bên trong.
"Đây... đây chính là luyện đan?" Ông cụ Phong trợn to hai mắt, ông ấy từng nghe nói về phương pháp này nhưng chưa từng được nhìn thấy.

Lâm Mạc Huy lấy một viên thuốc ra rồi dùng nước đút cho Lâm Quế Anh uống.
Ông cụ Phong trợn to hai mắt nhìn vết thương trên người Lâm Quế Anh đang từ từ khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Chuyện này... chuyện này thật quá thần kỳ!" Ông cụ Phong kêu lên, ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy chuyện như thế này.
Ông ấy nhìn vào bình thuốc, tin chắc chỉ cần lấy ra một viên cũng có thể bán đi với giá trên trời.
Lâm Mạc Huy thấy vết thương lành lại cũng thở phào. Vậy là mạng Lâm Quế Anh coi như được bảo vệ.
Anh lấy ba viên ra đưa cho ông cụ Phong: "Cho ông ba viên này."
"Cám ơn cậu Mạc Huy!"
Ông cụ Phong không hề khách sáo đưa hai tay ra cung kính nhận lấy. Ông ấy không phải là người ham món lợi nhưng loại thuốc này có tiền cũng không mua được! Ông cụ Phong cẩn thận bỏ ba viên thuốc vào túi rồi cung kính nhìn Lâm Mạc Huy, trên mặt đều là vẻ bội phục.
Tuổi còn trẻ mà đã có được y thuật nghịch thiên như vậy. Ông cụ Phong chắc chắn thành tựu sau này của Lâm Mạc Huy tuyệt đối không chỉ một thành phố Hải Dương có thể chứa nổi!
Mặc dù Lâm Quế Anh đã được cứu nhưng hơi thở vẫn còn hơi không thuận.
Lâm Mạc Huy ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm không rời. Anh chỉ có một người thân này, cho dù thế nào cũng không thể để cho cô ấy có bất kỳ sơ xuất gì!
Mấy lần ông cụ Phong sang đây nhìn xem thì cũng sai người bưng một ít thức ăn cho Lâm Mạc Huy. Nhưng Lâm Mạc Huy hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Mãi cho đến hơn mười giờ tối hơi thở của Lâm Quế Anh mới từ từ vững vàng, lúc này Lâm Mạc Huy cũng thở phào.
Lần này hoàn toàn coi như là kéo được cái mạng này của Lâm Quế Anh từ Quỷ Môn Quan về!
Lúc này Lâm Mạc Huy mới cảm thấy đói bụng. Anh cầm đồ ăn lên ăn sạch sẽ mà không quan tâm nó đã hoàn toàn nguội lạnh.
Lâm Mạc Huy lấy điện thoại di động ra trầm tư một lúc lâu rồi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Hứa Thanh Mây.
Mặc dù Hứa Thanh Mây không có tình cảm gì với anh, nhưng dù sao đã làm vợ chồng ba năm mà tuyệt tình như thế thì thật làm cho người ta đau lòng.
Điện thoại vang lên mấy tiếng rồi cũng có người nhận, trái tim Lâm Mạc Huy cũng bị nhấc lên tới cổ họng:
"Thanh Mây..." Lâm Mạc Huy mới vừa nói một câu thì đột nhiên bên đầu kia điện thoại truyền ra giọng của một người đàn ông: "Tôi không phải là Thanh Mây!"

Sắc mặt Lâm Mạc Huy thay đổi, giờ đã gần mười một giờ rồi mà sao điện thoại của vợ anh lại được một người đàn ông khác nhận?
"Anh là ai?" Lâm Mạc Huy trầm giọng nói: "Thanh Mây đâu?"
"Thanh Mây? À, mới vừa vận động ra mồ hôi nên đang tắm!" Giọng người đàn ông kia có vẻ đắc ý: "Về phần tôi là ai à? Ha ha, anh đoán xem?"
"Sao điện thoại của Thanh Mây lại ở chỗ anh? Cô... cô ấy tắm ở đâu?" Lâm Mạc Huy vội la lên.
Người đàn ông kia cười ha ha: "Hai chúng tôi ở cùng một phòng, cô ấy đi tắm thì dĩ nhiên điện thoại di động sẽ ở chỗ tôi rồi. Tắm thì đương nhiên là tắm trong phòng tắm, chẳng lẽ tắm ở trong phòng bếp à?"
Lâm Mạc Huy: "Sao hai ngươi lại ở cùng một phòng?"
"Buổi tối nam nữ ở cùng một phòng rất bình thường mà?" Người đàn ông kia cười khà khà: “Này, tối rồi anh còn gọi điện thoại mà không sợ ảnh hưởng chuyện tốt của người khác à?"
"Anh... anh..." Lâm Mạc Huy tức giận: "Rốt cuộc anh là ai?"
"Tôi là ai thì anh không cần phải quan tâm, nhưng tôi biết anh là ai." Người đàn ông kia cười lạnh: "Anh chính là tên chồng vô dụng Lâm Mạc Huy của Hứa Thanh Mây đúng không? Ha ha ha, nghe nói anh và Hứa Thanh Mây kết hôn ba năm mà ngay cả giường của Hứa Thanh Mây cũng chưa từng lên. Khà khà, vậy thì chắc chắn anh không biết dáng người của vợ anh đẹp thế nào đâu, ha ha ha.."
Người đàn ông kia nói xong thì lập tức cúp điện thoại. Lâm Mạc Huy gần như điên cuồng gọi lại lần nữa nhưng không ai nhận.
Anh tiếp tục gọi lại vẫn không có ai nhận. Cuối cùng Lâm Mạc Huy không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc gọi mãi cho đến khi điện thoại di động hết pin thì anh mới dừng lại. Anh ngơ ngác đứng tại chỗ giống như biến thành cái xác không hồn. Trái tim Lâm Mạc Huy giống như bị dao đâm vào, anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra người vợ mình kết hôn ba năm lại đi phản bội mình.
Khó trách cô không nhận điện thoại của mình, khó trách người nhà họ Hứa đối xử với mình như thế.
Thì ra là bọn họ đã sớm quyết định tất cả chuyện này!
Lâm Mạc Huy im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên lửa giận trong lòng dâng lên. Đột nhiên anh đứng lên cắn răng nói: "Nhà họ Hứa và chuyện này, tôi tất sẽ không bỏ qua! Tôi phải trở nên mạnh mẽ, tôi muốn khiến cho các người hối hận!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.