Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 28: Nhân viên dọn vệ sinh như cậu thì biết cái gì!






Lâm Mạc Huy ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, có rất nhiều người đang đứng xì xào bàn tán xung quanh anh.
"Kỳ lạ thật đó, sao một người quyền cao chức trọng như ông cụ Phong lại có thể ra mặt giúp Lâm Mạc Huy được cơ chứ?"
"Hừ, tên nhãi ranh này thì có năng lực gì chứ, chắc lại là vợ cậu ta chống lưng cho cậu ta chứ gì! Đừng quên, vợ cậu ta là cô gái xinh đẹp nhất Thành phố Hải Dương đấy."
"Ăn bám tới mức này thì cũng có thể coi là một loại năng lực rồi còn gì nữa."
"Nhưng ai lại đi liều mạng tới mức vào phòng cấp cứu cơ chứ. Những người phải vào đây đều là những ca bệnh nặng lắm rồi, cái này không phải năng lực gì đâu mà là chuyện lớn rồi đấy."
"Kệ chứ, dù sao cậu ta cũng là chủ nhiệm khoa này, có chuyện gì xảy ra thì cứ để cậu ta gánh thôi."
"Ha ha, tôi cũng muốn xem thử xem, xảy ra sự cố như thế này thì cậu ta sẽ dọn dẹp tàn cuộc bằng cách nào..."
Lâm Mạc Huy coi như không nghe thấy những lời xì xào bàn tán bên ngoài mà chỉ chậm rãi ngồi uống trà. Sáng nay có một vài bệnh nhân cần điều trị gấp nhưng trường hợp của họ cũng chỉ là những trường hợp bình thường thôi.
Đến mười giờ rưỡi thì đột nhiên chuyện ngoài ý muốn bắt đầu xảy ra, một cậu thanh niên được đưa đến bệnh viện trong tình trạng cả người toàn máu.
Thân phận của cậu thanh niên đó cũng không phải hạng tầm thường. Cậu ta là con trai của Hoàng Vĩnh Phong, một doanh nhân có tiếng trong thành phố. Cậu ta bị thương rất nặng, dường như đã đe dọa tới tính mạng rồi.

Ngay tức khắc, chuyện này truyền tới tai của Phó viện trưởng Minh Bình Minh, bác sĩ đưa ra kết quả đánh giá rằng tình trạng của cậu ra rất nguy hiểm và đề nghị chuyển cậu ta đến bệnh viện thành phố.
Nhưng ngay lúc đó thì Triệu Bình Minh đã ngăn lại, ông ta trực tiếp ra lệnh rằng hãy đưa cậu ta tới phòng cấp cứu.
Thế nên Lâm Mạc Huy đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, bởi nếu con trai của Hoàng Vĩnh Phong xảy ra bất cứ chuyện gì thì chắc chắn Lâm Mạc Huy sẽ đi đời nhà ma.
Mặc dù địa vị của Hạ Thành Phong khá lớn mạnh nhưng khi so sánh với Hoàng Vĩnh Phong thì vẫn có chút chênh lệch.
"Muốn đấu với tôi?" Triệu Bình Minh cười gắn: "Cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu Lâm Mạc Huy!"
Lúc con trai của Hoàng Vĩnh Phong được đưa tới phòng cấp cứu, tình trạng của cậu ta càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cậu ta liên tục phun ra những đợt máu tươi, những thiết bị được nối vào cơ thể của cậu ta cũng không ngừng vang lên tiếng báo động.
Những người có mặt trong phòng cấp cứu đều vô cùng sửng sốt, một vị bác sĩ vội la lên: "Tình hình đã nghiêm trọng như vậy rồi, sao không đưa bệnh nhân đi mà còn chuyển sang phòng này làm gì?"
Người đi theo cậu Vỹ là mấy tên thanh niên, một trong số những người đó la lên: "Đừng ở đó nói nhảm với bọn này nữa, tôi không cần biết đây là phòng nào, các người lập tức cứu cậu Vỹ nhanh lên. Nếu cậu Vỹ xảy ra chuyện không may nào đấy thì tôi sẽ lấy mạng của các người."
Mấy vị bác sĩ đó đều bị dọa đến mức tái xanh mặt mày, không một ai dám bước lên.
"Sao còn đứng thần người ra đó? Mau cứu người đi chứ!" Một tên thanh niên chạy tới túm tóc một y tá rồi gầm lên bằng giọng giận dữ: "Mau cứu người nhanh lên, nếu không thì ông đây sẽ giết chết con này!"
Cô y tá nhỏ sợ đến mức run lẩy bẩy, cô ta nhìn về phía những bác sĩ kia bằng ánh mắt cầu cứu. Nhưng những tay bác sĩ đó còn run hơn cô ta, họ thậm chí còn không dám nói gì khiến cô y tá nhỏ chìm trong tuyệt vọng.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo như băng truyền tới: "Buông cô ấy ra!"
Mọi người đều quay đầu lại thì thấy Lâm Mạc Huy đang đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Tên thanh niên đó lại gầm lên: "Mày dựa vào đâu mà bảo tao thả con này ra, tao nói cho mày biết..." %3D
Đột nhiên Lâm Mạc Huy tiến về phía trước vài bước, xông thẳng đến bên cạnh tên thanh niên đó rồi chế ngự cổ tay của cậu ta. Anh tiện tay hất một cái khiến tên thanh niên đó ngã thẳng xuống dưới đất.
Cuối cùng cũng được cứu, cô y tá nhỏ sợ đến mức chỉ còn biết núp sau lưng Lâm Mạc Huy.
"Mày dám đánh tao..." Tên thanh niên đó điên lên, cậu ta vừa định trút cơn giận thì bị mấy người đứng xung quanh cản lại. Bởi vì lúc này Lâm Mạc Huy đã đứng bên cạnh giường bệnh rồi.
Anh đưa tay đè lên ngực cậu Vỹ một cái, hình như đang kiểm tra gì đó.
Một tay bác sĩ mắng: "Người ngoài cũng chỉ là người ngoài thôi, tai nạn xe hơi nghiêm trọng như thế này mà cậu muốn ấn tay lung tung vào chỗ nào là ấn vào chỗ đấy như vậy hả?"

"Kệ cậu ta đi, nếu xảy ra chuyện gì thì đều do cậu ta cả, không liên quan gì đến chúng ta hết."
"Đúng thế, có chết cũng đừng nhúng tay vào chuyện này. Con trai của Hoàng Vĩnh Phong xảy ra chuyện gì thì bệnh viện chúng ta không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Trên mặt cô y tá nhỏ vừa được cứu thoát hồi nãy tràn ngập vẻ lo lắng, cô ta cẩn thận nhắc nhở: "Chủ nhiệm Huy, cậu ta bị thương nặng lắm, sợ... sợ là rất nguy hiểm. Hay là chúng ta để họ đổi sang bệnh viện khác đi..."
"Chút chuyện nhỏ này mà cũng phải đổi bệnh viện sao?" Lâm Mạc Huy cười một tiếng rồi đột nhiên vươn tay vỗ lên ngực cậu Vỹ một cái.
Trong thoáng chốc, cậu Vỹ phun ra một ngụm máu đen.
"Mày làm cái quái gì đấy!" Mấy tên thanh niên gào ầm lên.
Lâm Mạc Huy không để ý tới họ mà chỉ cầm lấy năm cây kim châm rồi đâm tất cả vào ngực của cậu Vỹ. Trong nháy mắt, tiếng báo động phát ra từ những thiết bị nối vào người cậu Vỹ đều dần dần ngừng lại, cậu ta cũng không còn nôn ra máu nữa và hơi thở cũng dần bình ổn hơn.
"Chuyện này... chuyện này là sao đây?"
Một tay bác sĩ lấy can đảm tiến lại gần rồi nói bằng giọng vui vẻ: "Cậu Vỹ qua giai đoạn nguy hiểm rồi à?"
"Gì cơ?" Tất cả mọi người đều kêu lên bằng giọng ngạc nhiên, vừa nãy dường như cậu Vỹ còn có vẻ sắp chết cơ mà, sao mới trong chớp mắt mà đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi vậy?
Một tên thanh niên vội vàng la lên: "Cậu Vỹ không sao chứ?"
"Cậu ta bị gãy xương sườn và bị đâm thủng phổi nên vẫn cần phải làm một cuộc phẫu thuật." Lâm Mạc Huy nói: "Chuyển cậu ta sang phòng giải phẫu, tìm một bác sĩ có tay nghề cao làm phẫu thuật cho cậu ta."
"Chỉ... chỉ đơn giản như vậy thôi à?" Tên thanh niên đó hết sức kinh ngạc, vừa nãy ai cũng nói cậu chủ của cậu ta chết chắc rồi cơ mà.
Lâm Mạc Huy đang định lên tiếng thì ngay lúc đó có một đám người vội vàng chạy tới, trong đó có Triệu Bình Minh và Triệu Gia Kiệt.
Dẫn đầu là một người phụ nữ trung tuổi trông khá sang trọng, vừa mới chạy đến nơi bà ta đã hét lên: "Con trai tôi thế nào rồi?"
"Lâm Mạc Huy, hỏi cậu thì cậu nói đi chứ!" Triệu Bình Minh lớn tiếng nói: "Cậu cưỡng chế đưa bệnh nhân đến khoa của cậu nên bây giờ cậu đừng có nói với tôi là cậu vẫn chưa làm gì đấy nhé."
"Ý của ông là gì đấy?" Người phụ nữ đó bắt đầu nổi giận, đã là lúc nào rồi mà còn ở đó tranh công cướp trạng?
Những bác sĩ có mặt ở đó đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng không một ai trong số họ dám lên tiếng. Rõ ràng là Triệu Bình Minh đang cố ý hãm hại Lâm Mạc Huy.
"Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi." Lâm Mạc Huy nói.
"Gì cơ?" Triệu Bình Minh sững người.

Dựa theo thông tin đánh giá mà ông ta nhận được thì rõ ràng là cậu Vỹ sẽ không qua khỏi.
Dù cho bác sĩ thiên tài như ông cụ Phong có ra tay đi chăng nữa thì cũng không bảo đảm nổi mười phần trăm rằng sẽ cứu sống được cậu Vỹ. Vậy sao đột nhiên cậu ta lại thoát ra cơn nguy kịch cơ chứ?
"Lâm Mạc Huy, cậu đừng nói lung tung." Triệu Gia Kiệt quát to: "Dù sao cậu cũng chỉ là một công nhân làm vệ sinh được chuyển tới khoa cấp cứu, hoàn toàn không có đủ chuyên môn. Thế nên cậu đừng khinh thường chuyện liên quan đến sự sống chết của bệnh nhân."
"Có ý gì đây?" Sắc mặt của người phi nữ đó trở nên tái xanh: "Các người để một tên công nhân chuyên dọn vệ sinh tới chữa bệnh cho con trai tôi?"
Triệu Bình Minh vội vàng nói: "Bà Kiều, thực sự tôi rất xấu hổ nhưng phải nói thật một điều là giữa các phòng ban trong bệnh viện đều có sự ganh đua lẫn nhau..."
"Đừng lôi thôi mấy chuyện này với tôi, tôi không muốn nghe. Tôi nói cho các người biết, nếu có chuyện không hay xảy ra với con trai tôi thì tôi e là kết cục của các người sẽ khá thảm đấy." Người phụ nữ đó gầm lên trong giận dữ, bà ta đưa tay chỉ Lâm Nhạc: "Nhất là cậu, nếu con tôi gặp phải bất cứ nguy hiểm gì thì tôi sẽ lấy mạng của cậu!"
Lâm Mạc Huy cau mày: "Con trai bà đã không còn nguy hiểm gì nữa.."
"Câm miệng lại, một tên công nhân quét dọn vệ sinh như cậu thì biết cái gì!" Người phụ nữ đó gào lên: "Viện trưởng Minh, mau chóng bảo cậu ta cuốn xéo đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu ta nữa."
Triệu Bình Minh vui mừng khôn xiết, đây chính là kết quả mà ông ta muốn thấy nhất.
"Nhưng mà, ông Hạ Thành Phong chính là..."
Người phụ nữ nói: "Tôi không quan tâm cậu ta là ai, nếu Hạ Thành Phong có ý kiến gì thì bảo ông ta tới tìm tôi."
Triệu Bình Minh không giấu được sự vui vẻ, ông ta nghiêng đầu liếc Lâm Mạc Huy một cái: "Lâm Mạc Huy, cậu nghe thấy gì chưa? Cậu bị đuổi việc rồi."
Ngay lúc đó, Triệu Gia Kiệt chạy vào phòng cấp cứu.
Thấy tình hình của cậu Vỹ thì anh ta cũng vô cùng sửng sốt, thực sự cậu Vỹ đã thoát khỏi nguy hiểm rồi. Bây giờ tiến hành phẫu thuật thì tỷ lệ thành công sẽ rất cao.
Thế nên bây giờ anh ta quyết định sẽ tự tay làm phẫu thuật cho cậu Vỹ ngay lập tức. Đến lúc đó, công lao sẽ thuộc về anh ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.