Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 93: Tớ xin lỗi mà! (43.1)




“[Đang trong quá trình sửa lại toàn bộ các câu tựa chương]”
Chương trước kể đến việc Hầu Ca định tu luyện Bát Sắc Nhãn nhưng ngất lịm đi vì kiệt sức. Đồng thời cũng hé lộ đôi chút về mối tình truyền kiếp của các kiếp trước của nó. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Tháng 2 năm 2006.
Sau khi Hầu Ca ngất lịm đi tại trong động đá, rất lâu sau nó mới tỉnh lại ở Xứ Mộng. Còn trước đó, nó có tỉnh lại ở Địa Cầu.
Hầu Ca chầm chậm mở mắt trên chiếc giường êm ấm trong phòng nó. Nó dụi dụi mắt, rồi vươn vai ngồi dậy. Đầu Hầu Ca đang choáng váng như bị búa bổ. Nó lúc này đang thử cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra.
Nó mang máng nhớ giải giao hữu cấp Đạo Sư của nó đã bắt đầu, và sau vài trận thắng liên tiếp thì nó đánh với một chị gái khá là xinh đẹp của Võ Đang. Hình như Hỏa Hồn Hầu cũng đã tỉnh dậy và còn một số sự kiện sau đó nó không nhớ rõ lắm. Có phải nó đã ngất đi khi đang luyện công? Mà mấy việc nó mang máng trong đầu thực sự xảy ra hay là nó tưởng tượng hoặc nằm mơ ra?
Đương lúc Hầu Ca còn đang phân vân chưa rõ thì giọng nói của Hỏa Hồn Hầu Vô Diện đã vang lên trong đầu nó:
“Không phải nhóc con ngươi nằm mơ đâu, thật sự là ngươi đã ngất đi sau khi thử dùng Hỏa Nhãn mà không có sự trợ giúp của Bản Tôn đấy.”
“Sao lão cũng ở đây?” Hầu Ca nghĩ thầm như hỏi lại Vô Diện.
“Sao ta lại không thể ở đây?” Vô Diện đáp. “Trước nay linh hồn ta lúc nào cũng gắn kết với nhóc con ngươi. Chả qua vì ta ngủ say nên không thể nói chuyện với ngươi mà thôi.” Nghỉ một lát, lão ta lại nói tiếp:
“À mà vừa rồi là ta đoán ngươi thắc mắc tại sao ta ở đây nên trả lời vậy. Chứ ở tại Địa Cầu, hồn lực và thần thức nhóc con ngươi chưa đủ khỏe để có thể giao tiếp với ta bằng ý nghĩ. Ngươi muốn nói gì với ta thì phải nói ra thành lời, ta mới nghe thấy được.”
“What?! Đùa mình à?” Hầu Ca nghĩ thầm, “Nói vậy chả phải mình muốn nói gì với lão ta sẽ không khác nào nói chuyện một mình sao?” Rồi nó lại nghĩ, “Khoan đã, lão già Vô Liêm Sỉ này tính tình xảo trá, có khi nào lão ta lừa mình không? Phải thử lão ta mới được!”
Nghĩ vậy, Hầu Ca liền mấp máy môi nhưng không phát ra thành lời mà chỉ nghĩ trong đầu, “Này, lão nói thật đấy à?”
Trong phòng một mảnh yên tĩnh. Có vẻ như Vô Diện thật sự không nghe được suy nghĩ của Hầu Ca. Lúc này, Hầu Ca đành lên tiếng:
“Lão không nghe được ta nghĩ gì thật sao?”
“Bản Tôn lừa nhà ngươi làm gì?”
“Thật là phiền phức mà!” Hầu Ca chẹp miệng rồi trèo xuống khỏi giường. Thế nhưng chân nó vừa chạm đất thì đã bủn rủn suýt ngã.
Hầu Ca bỏ ra vài giây đứng lại cho vững rồi thầm nghĩ, “Tại sao cơ thể ta la yếu tới vậy?” Thế rồi nó nhớ ra Vô Diện không nghe được suy nghĩ của mình, vừa mở miệng định hỏi thì Vô Diện đã nói:
“Nếu nhà ngươi đang thắc mắc tại sao mình cảm thấy mệt mỏi tới vậy, thì không sai, chính là do Bát Sắc Nhãn. Hồn Thuật Thiên cấp, ranh con ngươi nghĩ muốn học là học sao?”
“Dù sao ta vẫn muốn học!” Hầu Ca lẩm bẩm.
Vô Diện phá lên cười, “Ít nhất nhóc con ngươi cũng được cái ý chí! Cũng được thôi, chúng ta dù gì cũng còn phụ thuộc vào nhau dài dài, Bản Tôn cũng sẽ không tiếc dạy ngươi một cái Hồn thuật.”
“Nếu đã là quan hệ phụ thuộc dài dài, lão có thể thôi gọi ta nhóc con này, nhóc con kia được không?” Hầu Ca chợt hỏi.
“Vậy ngươi có thể thôi gọi ta là lão này lão nọ không?” Vô Diện không đáp mà hỏi lại.
“Cũng được, vậy ông muốn tôi gọi ông ra sao?”
“Tạm thời cứ như vậy đi, nh... Hầu Ca. Bản Tôn cũng sẽ xưng ‘tôi’, gọi ‘cậu’. Như vậy là nể mặt tiểu Lục tử lắm rồi.”
Quyết định xong xuôi sự vụ này, Hầu Ca nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, ăn uống, rồi làm nốt bài vở. Hôm đó là một trong các hôm nó không có lớp học thêm vào buổi sáng, lại thêm do Tết kết thúc còn chưa lâu nên bài vở của Hầu Ca cũng không nhiều. Chả mấy chốc mà nó cũng đã xong xuôi toàn bộ.
Xong bài, Hầu Ca còn đang vươn vai, nghĩ xem Ti-Vi bây giờ đang chiếu gì thì Hỏa Hồn Hầu đã lên tiếng:
“Xong bài rồi sao? Có muốn tu luyện một chút không?”
“Tu luyện?” Hầu Ca ngạc nhiên, “Ông muốn tôi quay trở lại Xứ Mộng vào giờ này? Nhỡ không kịp dậy đi học chiều nay thì sao?”
“Tôi bảo cậu tu luyện chứ đâu có bảo cậu về Xứ Mộng hồi nào đâu?”
“Chả lẽ có thể tu luyện ở Địa Cầu sao?” Hầu Ca hỏi lại, vô cùng ngạc nhiên cùng hứng thú.
“Tất nhiên là có thể. Chỉ có điều, với khả năng của cậu hiện tại, những thứ có thể tu luyện tại Địa Cầu rất ít. Thế nhưng cái mà chúng ta cần tu luyện lại vừa hay có thể làm được.”
“Là chuyện gì?” Hầu Ca nóng lòng hỏi lại.
“Đừng hỏi vội. Bây giờ, trước hết cậu ra ngoài sân, nhặt chừng hai chục chiếc lá khô cỡ bàn tay đi đã, rồi nói tiếp.”
“Phải ra ngoài sân?” Hầu Ca hỏi lại, giọng có chút lo lắng.
“Có chuyện gì sao?” Vô Diện định hỏi thì chợt lão ta cũng nhớ ra, giọng chuyển sang có chút ý cười “Chúc may mắn nhé!”
Hầu Ca nghe câu chúc không có chút thành ý nào này thì có chút tiu nghỉu lê bước đến phòng của bà nội nó.
Phòng bà nội Hầu Ca không phải là nơi xa lạ gì đối với Hầu Ca, nó đã dành cả tuổi thơ ở trong căn phòng này. Hồi ông nội nó còn sống (ở tại Địa Cầu), ngày nào nó cũng vào đây nghe ông kể chuyện, bắt ông vẽ tranh cho nó tô màu, nhìn bà may áo, đan khăn. Mãi đến năm ông nó mất nó mới bỏ thói quen vào đây hàng ngày. Thế nhưng, một tuần bảy ngày thì nó vẫn ra vào phòng bà nội nó đến bốn, năm ngày.
Bước vào cửa, ngay bên tay phải, cao ngang vai Hầu Ca là tủ quần áo của bà nội nó. Trên nóc tủ bày đủ các loại thuốc men, rượu thuốc. Trước mặt Hầu Ca, nơi trước kia kê giường của Nguyễn Lão, lúc này kê một tủ sách cao đến trần nhà. Bên trong bày đủ các thể loại sách. Bên cạnh tủ sách, gần cửa sổ nhìn ra sân sau, kê một cái máy khâu may đời cũ, theo như bà nội nó kể là của Liên Xô. Phía bên kia máy khâu là một bàn nước nhỏ. Bên cạnh có kê một cái ghế bành. Bà nội nó đang ngồi đây đọc sách. Chéo với cái máy khâu, ở cuối phòng, kê giường của bà nội nó. Từ hồi Nguyễn Lão còn sống, ông bà nội nó đã kê giường ở hai phía của phòng, để không gian chung lớn nhất ở giữa dải chiếu ngồi. Tới khi Nguyễn Lão ra đi, do bà nội Hầu Ca cũng đã có tuổi, thành ra mới có kê ghế trong phòng. Cái chiếu cũ cuộn lại gác ở một bên phòng, như một nhân chứng cho những tháng ngày vui vẻ của ba ông bà cháu khi ông bà nội Hầu Ca cùng còn khỏe mạnh.
Thấy Hầu Ca bước vào phòng, bà nội nó cũng ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, đoạn hỏi:
“Học xong bài rồi hả cháu?”
“Dạ rồi ạ.” Hầu Ca đáp rồi hít một hơi dài, chuẩn bị cho điều sắp tới, “Cháu có thể ra sân chơi một lúc không ạ?”
Sự lo lắng ánh lên trong ánh mắt bà nội Hầu Ca, bà đáp:
“Không, bây giờ nắng lắm. Ốm đấy!”
“Trời đang mây râm thế kia, nắng đâu mà nắng?” Hầu Ca thầm nghĩ, nhưng nó biết lý sự chỉ làm bà nó cấm chặt hơn nên đành đổi giọng:
“Cháu ra một lúc thôi mà bà, trời lúc này cũng không nắng lắm. Nhân tiện, cháu ra thăm cây quất ông trồng luôn.”
Nghe cháu nội nhắc đến chồng mình, ánh mắt bà nội Hầu Ca hơi chuyển thất thần, nhìn đâu đó xa xăm. Hầu Ca biết mình đã đánh trúng điểm yếu của bà nó thì lập tức tung đòn quyết định:
“Cũng lâu rồi không ai chăm cây quất, bà nhỉ?”
“Được rồi, đi chơi đi!” Bà nội Hầu Ca thở dài, “Nhớ mau mau rồi vào nhà kẻo nắng lâu ốm đấy!”
Hầu Ca quay gót, rảo bước về phía cửa ra sân. Tới lúc này nó mới thở phào nhẹ nhõm. Bên tai nó, giọng Vô Diện cười trêu:
“Nhóc con à, tôi thấy cậu rất có thiên phú trong việc thuyết phục nhân tâm đấy!”
Hầu Ca không đáp lời này mà chỉ trực tiếp hỏi:
“Bây giờ chúng ta tu luyện cái gì?”
***
Năm 1993.
Nơi đây là một lầu cao xa hoa, lộng lẫy. Phong cách kiến trúc có một nét gì đó khá giống của Nhật Bản. Lồng đèn khổng lồ treo trần tỏa sáng khắp gian phòng rộng. Ánh sáng ấy lại phản chiếu qua đủ loại đá khảm trên tường khiến căn phòng càng thêm óng ánh. Nhưng ánh sáng ấy cũng làm nổi bật lên sự cô tịch của nơi đây: Cả căn phòng to, chỉ có duy nhất một bóng người.
Thậm chí bóng hình này cũng như hòa tan vào trong nội thất, thành một phần của căn phòng, nếu không nhìn kỹ, có khi không phát hiện ra y. Kẻ này mặc một bộ áo bào màu lục, ngồi im không động, hai mắt nhắm nghiền hai tay chắp lại hình búp sen, để trong lòng. Diện mạo y cũng có thể gọi là anh tuấn, nếu như không có một vết sẹo dài chéo qua mặt.
Bỗng bên cạnh y thoắt cái xuất hiện một bóng người thứ hai mặc đồ đen, che kín mặt. Bóng người này cứ như thể vừa được nặn từ không khí ra vậy. Thế nhưng kẻ áo bào lục dường như không có chút bất ngờ nào. Y chậm rãi mở mắt, đoạn hỏi:
“Thế nào?”
“Bẩm chủ nhân, đã tìm được Hỏa Hồn Hầu Vô Diện. Đúng như chủ nhân dự đoán, hắn ta trốn đến một trong năm ngọn núi đó.”
Kẻ mặc lục bào không hề biến sắc chút nào mà chỉ lạnh nhạt hỏi:
“Việc đã xong chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.