Truyền Kì Nước Mắt Máu

Chương 2:




Vương phi Phyllis nhìn con trai tỉnh dậy vừa vui mừng, vừa tức giận, so với lo lắng khi chưa tỉnh, cảm xúc lại xảy ra thay đổi vi diệu, “Ta thấy con ở bên ngoài thôn quê hồ đồ, giường mình cũng không biết, đến không tồi, vẫn còn biết ta là mẹ con, hừ, chính con nói, lần này là chuyện gì xảy ra?”
Sắc mặt Lam Dã Metheus khẽ thay đổi thành lúng túng, ngồi dậy, nịnh nọt nói với vương phi Phyllis: “Mẹ, làm sao con có thể quên người, trong cảm nhận của con, người là vĩ đại nhất, coi như con quên toàn bộ thế giới, con cũng sẽ nhận ra mẹ vĩ đại nhất của con, người đừng tức giận với con trai! Có được không? Thật ra lúc này không có chuyện gì, chỉ là đúng dịp đụng phải một vị đạo sĩ, bản lĩnh cao hơn con một chút, cho nên không chạy trốn.” Khi nói chuyện một đôi tay thuận tiện vòng qua eo của vương phi Phyllis.
Vương phi Phylis nhìn con trai ôm mình trước mắt, vừa vui mừng, vừa bất mãn: “Hừ, lần này đừng tưởng rằng nói vài câu dễ nghe là ta có thể tha cho con, gì mà bản lĩnh cao hơn con một chút, quả thực là nói láo, cao hơn con một chút sẽ phá huỷ được ngọc bài phòng thân ta đưa cho con, đây là năm người chú của con hợp lực làm ra, đừng tưởng rằng một con mèo con chó con đều có thể tuỳ tiện phá huỷ. Lần này nếu không phải chúng ta cảm ứng được ngọc bài bị huỷ, cho nên vội vàng đến mang con về, chú Thuấn Lam của con, vì đang không tổn thương dưới tình huống của con, dùng chính thân thể của mình chuyển dời khí lực mạnh mẽ trong thân thể con lên thân của chú, bây giờ phụ vương con vẫn còn đang chữa thương cho chú ấy, con còn muốn nói chuyện với ta như bây giờ, con đợi kiếp sau đi.” Càng nói càng tức vương phi Phylis ngăn động tác muốn mở miệng của Lam Dã Metheus, tiếp tục nói: “Lần này chúng ta cũng không truy cứu trách nhiệm của con, nói tóm lại, là bản lĩnh của con quá thấp kém, lần nảy trở về đừng nghĩ muốn ra ngoài, mỗi này dụng tâm tu luyện cho ta, một “Ưng Huyết Đại Pháp”, luyện đến tầng thứ bảy, bây giờ con đừng nghĩ ra ngoài cửa Cổ Bảo, con cũng đừng nghĩ tới lén lút đi, bây giờ ta cho bốn người chú của con phụ trách trông coi con. Nhìn hướng con chạy đi.”
Lam Dã Metheus càng nghe vương phi Phylis nói, sắc mặt càng đen, cuối cùng đen đến nỗi có thể vắt ra mực, mãi cho đến khi vương phi Phylis hô: “Mẹ, đùa giỡn cái gì, bây giờ con cũng chưa luyện đến một tầng “Ưng Huyết Đại Pháp”, người kêu con luyện đến tầng thứ bảy, làm con biết phụ vương cũng chỉ luyện đến tầng thứ sáu, đây không phải là người muốn mạng của con sao? Đợi đến lúc con luyện thành, sợ con cũng đã thật sự vào trong quan tài rồi. Mẹ, cũng không thể châm chước được một lần sao? Con đảm bảo con không đi chơi, ngoan ngoãn ở lại trong nhà, “Ưng Huyết Đại Pháp “ kia con luyện đến mức nào thì mức đó, có được không?” Dứt lời vẻ mặt chờ đợi nhìn vương phi Phylis.
Vương phi Phylis rút tay Metheus ôm ấp, làm vẻ lạnh lùng nói: “Muốn cũng không muốn được, đây là phụ vương con hạ mệnh lệnh, không ai có thể làm trái, con liền ngoan ngoãn đợi tu luyện trong Bảo, không chừng bốn người chú của con sẽ đến kiểm tra thí điểm.” Dứt lời xoay người rời đi.
Lam Dã Metheus nhìn bóng lưng vương phi Phylis vừa nói vừa đi ra, khóc không ra nước mắt. Cúi đầu đang nghĩ suy tư khi đó sắp xếp cuộc sống sau này thế nào, đột nhiên nhớ tới Trần Quân vẫn đi theo chính mình đã đi đâu, khó trách vẫn cảm thấy kỳ lạ có chỗ nào không đúng, không khỏi vội vàng hô lên với vương phi Phylis sắp rời khỏi cửa: “Mẹ, Trần Quân? Ừ, chính là bé gái đi cùng với con, các người đã mang con trở về, vậy cô ấy như thế nào? Ở đâu? Mau nói cho con biết.”
Vương phi Phylis dừng bước lại, quay đầu phẫn nộ nói: “Con không hỏi đến ta lại quên, lại có thể vì thu một huyết nô, mà vận dụng máu tim, có phải con cảm thấy máu tim thông thường chỉ có thể lấy ra để thu huyết nô không? Chết tiệt.”
Lam Dã Metheus sáng lạn nói: “Không, con chỉ muốn huyết nô của con đương nhiên không muốn giống người thường chọn, cho nên, ài, mẹ tới cùng người ở đâu, con muốn thấy cô ấy, nhanh một chút được không?” Ngay cả làm nũng cũng đã dùng tới rồi.
Vương phi Phylis giống như bất đắc dĩ nhìn Metheus một chút nói: “Ngay tại bên cạnh chân giường của con, bị phụ vương con thi pháp bị hôn mê, chính con nhìn xử lí đi.” Dứt lời lắc lắc đầu, đi ra cửa rồi.
Lam Dã Metheus nghe xong, vội vàng xuống giường, thấy chỗ Trần Quân núp ở đầu bên này góc giường của mình, không trách được mình vẫn không thấy. Đưa tay ôm lấy Trần Quân, nhẹ nhàng để ở trên giường, để sau đó nhìn kỹ xem trên người có tổn thương gì không, vung tay lên, tức khắc giải trừ được hôn mê chú mà Tra Dã thân vương hạ.
Lông mi khẽ nhúc nhích, mắt sáng dần len, hiện lên Lam Dã Metheus mỉm cười Trần Quân cúi đầu nhìn trên giường dần dần tỉnh, lại gần vào má của Trần Quân, chuẩn bị cho khi Trần Quân tỉnh lại có một sự kinh hỉ. Không ngờ, do Trần Quân chưa hoàn toàn tỉnh đậy, không tuân theo tư thế tiêu chuẩn mỹ nhân tỉnh lại sau khi ngủ, mà là giống như nhớ tới cái gì, một bên hết chói tai tên Lam Dã, một bên nhảy lên, sau khi nghe thấy một tiếng đụng chạm, một lúc yên tĩnh, khoảng khắc, một người kêu to lên loại như giết heo: “Trần, em muốn mưu sát chồng, mẹ của ta, đau quá, đau quá.” chỉ nhìn thấy Lam Dã Metheus bị đụng ngã lăn xuống đất, che trán cực khoa trương kêu gào trên mặt đất. Trái lại sau khi Trần Quân va chạm, ngược lại thần chí tỉnh táo lại, sờ chạm vào trán, nhìn Lam Dã Metheus trên mặt đất, cười rộ lên: “Vậy có đau như thế, đừng làm ra vẻ, mau đứng lên. Anh đã khoẻ, vậy đây là nơi nào?”
Lam Dã trên mặt đất, không dám tin nhìn chuyện không ảnh hưởng Trần Quân, không tự chủ sờ vào cái trán nhỏ bị va chạm, người nhẹ nhàng đến trước mặt Trần Quân, trái trái phải phải, từ trên xuống dưới đánh giá trán bóng đến có thể soi người của Trần Quân, mặt trên kia bóng loáng một mảnh, đừng nói u nhỏ, ngay cả đỏ một chút cũng không đỏ. Đưa tay ấn lên, không phản ứng, dùng lực ấn ở đó, đến khi đổi lấy tiếng kháng nghị bất mãn của Trần Quân. Không khỏi chậc chậc nói, đồng thời không cam lòng chỉ vào trán của Trần Quân nói: “Chuyện lạ, khi nào thì đầu em trở nên cứng rắn hơn đầu anh, em xem, anh đúng là bị em đụng vào ra một cục u, em nói đi, làm sao bây giờ?”
Trần Quân nhìn trán Lam Dã, trên mặt quả thật có một cục u nhỏ, cũng thầm nghĩ kì lạ. Đối với khí thế rào rạt của Lam Dã, ~di~en~da~n~lee~qu~y~don Trần Quân thông minh tránh đi mũi nhọn, mở miệng nói: “Lam Dã, đây là nơi đâu? Vết thương của anh tốt chứ?”
Lam Dã nhìn không thể lấy chút tiện nghi trước mặt Trần Quân, không chỉ có hung hăng trừng mắt nhìn Trần Quân, nhưng vẫn mở miệng nói: “Anh không sao, nơi này là nhà của anh, đây là phòng của anh, hừ, em là người con gái đầu tiên vào phòng của anh.”
Lúc này Trần Quân mới vừa đánh giá gian phòng này một phen cho tốt, ước chừng hai trăm tám mươi mét, chủ đạo là trắng và đen, đồ dùng đều là làm bằng gỗ đàn hương ngàn năm đường viền khảm hoàng kim, làm đồ trang trí lại có thể đều là dạ minh châu lớn lớn nhỏ nhỏ, hồng ngọc, phỉ thuý, lưu ly... Không nói nhiều thì trên đầu giường này cũng điêu khắc hoàng kim chạm rỗng hoa văn, dạ minh châu được khảm bốn đứa trẻ sơ sinh to bằng nắm tay, xa xỉ, tuyệt đối xa xỉ. Nhìn tất cả trước mắt, Trần Quân chỉ có âm thầm tặc lưỡi trong lòng.
Lam Dã không nói được lời nào nhìn Trần Quân nhìn chăm chú vào dạ minh châu, cảm thấy kiêu ngạo bội phần nói: “Như thế nào, nếu em không đi theo anh, sợ là mười đời cũng không ở trong phòng loại này, thấy nhiều vàng bạc châu báu vậy, tại nhà anh chỉ có em không thể tưởng được, không có chúng ta không làm được.”
Nghe lời nói này, nhìn cái đuôi của Lam Dã vui vẻ vểnh lên trời, Trần Quân mím môi nói: “Nhà giàu mới nổi, cũng không phải anh kiếm được, anh đắc ý mạnh mẽ cái gì, khi nào thì anh kiếm được nhiều như vậy, theo em khen ngợi cũng không sai lắm, tiêu chuẩn Nhị thế tổ(1).” Nhìn xem Lam Dã một câu bị nuốt cũng đã không nói nên lời, trong lòng Trần Quân không khỏi lay động, giọng nói chậm lại nói: “Trung Quốc có câu nói giàu lắm cũng chỉ ba đời, nói là những người chủ tự nắm giữ kiếm được gia tài bạc vạn, cho nên con cháu không muốn phát triển cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, kết cục cuối cùng không có một ai không mất hết gia tài, là vì người khác đoạt mất, nhà anh nhà lớn nghiệp lớn như vậy, bảo vệ không cho phép có người nghĩ đến, tuy trước mắt có cha mẹ của anh xử lý cho anh, nhưng chung quy cũng phải rơi vào trong tay anh, đến lúc đó, anh ứng phó như thế nào? Sau khi trải qua chuyện Thiên Trần Tử, em hiểu được thực lực quyết định toàn bộ. Huống chi tại cái thế giới hắc ám này, anh có thể kỳ vọng bọn họ cũng thủ hạ lưu tình với Trần Quân sao? Sợ không phải sẽ đuổi tận giết tuyệt đi. Cho nên đến sau này em quyết định cố gắng học giỏi pháp lực, cho em. Cũng vì anh. Nhất định phải làm cường giả ( người mạnh) của thế giới hắc ám. Mới chắc chắn không bị người khác bắt nạt.”
(1) Nhị thế tổ: Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp. Xuất phát từ câu chuyện của Tần Nhị Thế, con của Tần Thuỷ Hoàng. Các bạn có thể search gg để tìm hiểu thêm.
Nghe xong Trần Quân thao thao bất tuyệt, Lam Dã nhìn chằm chằm nửa phía Trần Quân không nói gì, mà Trần Quân nhất thời nhanh miệng nghĩ đến gì liền nói cái đó, cũng không bận tâm, nói xong mới giật mình cảm giác chính mình nói gì đó, thấy Lam Dã cũng không nói gì, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Không khí liền tĩnh lặng như vậy, tiếp tục lúng túng kì lạ.
Vương phi Phyllis đứng ở ngoài cửa nghe xong lời nói của Trần Quân, cũng không khỏi giật mình, lập tức khẽ cười rộ lên, di3nd@nll33quyydd00n vốn là muốn nhìn một chút xem hai người có thể nói đến người tổn thương đến Metheus là ai hay không , không nghĩ tới, đến nghe thấy lời nói Trần Quân giáo huấn Lam Dã, xem ra Lam Dã cũng không phải không hề quan sát. Tiểu cô nương, cô đã có loại tư tưởng này, vậy thì về sau, đừng làm cho chúng tôi thất vọng, ở trong lòng vương phi Phyllis thầm nghĩ. Sau khi nghe đến nội dung, vương phi Phyllis xoay người rời đi.
Trong phòng Lam Dã, bình tĩnh nhìn Trần Quân một lúc lâu, khi mặt Trần Quân hồng đến có thể ốp lếp trứng, cúi thấp không thể thấp hơn, đang đứng đắn khó có được nói với Trần Quân: “Cuối cùng, em lạc đề rồi.” Nghe lời nói ấy Trần Quân mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lam Dã cười vui hớn hở, cảm giác chính mình khóc cũng không được cười cũng không được, vừa rồi lời của chính mình cũng không biết Lam Dã có nghe được không. Không khỏi hung dữ trừng mắt nhìn Lam Dã, nếu ánh mắt có thể giết người, sợ là Lam Dã sớm thương tích đầy mình rồi.
Lam Dã cười ngồi bên cạnh Trần Quân, ôm Trần Quân vào trong ngực, lần mò sóng tóc dài trên vai Trần Quân, ngửi từng trận mùi thơm ngát từ giữa tóc truyền đến, cảm giác xúc cảm nhẵn nhụi ở đầu ngón tay, khẽ nhắm hai mắt giống như một loại say, mà Trần Quân cảm giác được nhu tình mà Lam Dã khó lộ ra, cũng khẽ nhắm hai tròng mắt, hưởng thụ Lam Dã chạm đến, hai người đều không nói gì, bên trong một mảnh yên tĩnh, mà bên ngoài đột nhiên vang tiếng chuông, cũng không thể cắt ngang bên trong ôn nhu như nước. Hai người đều đã như không nghe thấy, chỉ lo đắm chìm trong thế giới hai người. Tự nhiên không biết bên ngoài cũng vì bọn họ mà trở nên náo nhiệt lên.
Trong đại sảnh, công tước Gusred và tiểu thư Anlechi, vương tử Bunni cùng hai người tuỳ tùng, đang nói chuyện với nhau thật vui.
Chỉ thấy sắc mặt tiểu thư Anlechi khẽ đỏ lên chỉ đang cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ vặn góc áo của mình, vốn là mỹ nữ tuyệt sắc nhân gian, lại phối với tươi cười hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt thần thái chuyển động, ngối đối diện nhan sắc kia làm lòng vương tử Bunni rung nhẹ. Vội vàng dời tầm mắt nhìn về phía công tước Gusred một bên. Phụ hoạ nói: “Anlechi xác thực như lời Công tước nói, quả nhiên là mỹ nữ hiếm có trong Huyết tộc ta, không biết là người nào có mệnh tốt kia, được mang mỹ nhân về, nhưng xem ra, tiền đồ của anh Metheus khả quan.” Dứt lời, không khỏi mỉm cười nhìn về phía Anlechi càng thêm quẫn bách kia, mặt Anlechi càng đỏ, nhưng không nói lời phản đối.
Công tước Gusred cười ha ha nói: “Vậy cũng không phải do các người tôi quyết định, dù sao nữ chưa gả, nam chưa lập gia đình, tất cả mọi người có cơ hội không, vậy không, lúc Metheus trở về, lại mang về một bé gái, thật sự là, hiện tại người tuổi trẻ, không phải những thứ lão già chúng ta cùng nói rồi. Nhưng, do cậu ấy đi, chỉ cần cậu ấy thích là được, về mặt này của những chuyện này chúng ta luôn luôn vâng theo ý kiến của cậu ấy.” Nói xong, cười càng thêm sáng lạn, một bộ dáng vui vẻ thấy đủ hoản thành.
Anlechi nghe nói, biến sắc, lập tức lại vẻ mặt tươi cười ngẩng đầu nhìn công tước Gusred nói: “Là sao Metheus liền là như thế này, đi đến kia có người con gái đi theo, đó vẫn là lần đầu tiên nghe nói anh ấy mang con gái trở về, Công tước có thể cho tôi đi gặp mặt người con gái này không? Để cho tôi cũng mở mang kiến thức một phen, là vị chị em nào có thể chốt dừng Metheus.” Dứt lời, mỉm cười nhìn kỹ công tước Gusred, mà vò nát góc áo đã để lộ ra phẫn nộ của cô ta.
Đang lúc công tước Gusred muốn mở miệng, tiếng chuông trên gác chuông hợp lại vang lên, một người hầu rất vui vẻ bước nhanh đến trước mặt công tước Gusred nói: “Bẩm Công tước đại nhân, tiểu thư Hoạ Diệp con gái Ung Thân vương gia tộc Hợp Diệp, cùng cùng tiểu thư Lumogi con gái thân vương Bexihan gia tộc Suye đến.”
Công tước Gusred gật đầu nói: “Biết rồi, phân phó xuống, mở cửa giữa ra nghênh đón.” Người tới đáp tiếng dạ, khom người rời đi. Công tước Gused xoay người về phía tiểu thư Anlechi và vương tử Bunni: “Xem ra, phải chờ Metheus một lát, các vị cũng cùng đi cũng được, nhiều người cũng náo nhiệt hơn.”
Lời vừa mới dứt, chỉ thấy hai vị mỹ nữ sàn sàn như nhau chẳng phân biệt được đi vào tới đại sảnh. Chỉ thấy trong đó một vị phát sáng vàng rực, sống mũi cao, mỹ nữ châu Âu con ngươi xanh da trời thuần khiết, bước nhanh về phía công tước Gusred nhảy tới, la lớn: “Chú Gusred, Lumogi rất nhớ chú, chú thật là xấu, cũng không nói cho Lumogi là Metheus trở lại, nếu không phải mỗi ngày cháu hỏi thăm, thì cũng không biết.” Vẻ mặt Công tước Gusred cũng là ý cười ôm mỹ nữ trong lòng nói: “Xem ra Lumogi không nghĩ đến chú ông già này, nếu không thì làm sao há miệng ngậm miệng đều là Metheus.” Lumogi trong lòng ngẩng đầu lên không thuận theo nói: “Cháu chỉ thích Metheus thôi, chú hiểu rõ lại vẫn làm khó dễ Lumogi.”
Công tước Gusred cười cười, đưa Lumogi đến ghế sofa, đồng thời nói với Hoạ Diệp vẫn không nói chuyện: “Hoạ Diệp cũng ngày càng đẹp, dù thế nào đến đây cũng không nói, chỉ đứng, ngồi đi.” Nói xong bên cạnh ý bảo Hoạ Diệp ngồi xuống, bên cạnh sớm có người hầu bưng cà phê tốt nhất tới, cùng nước chè xanh cùng vài đĩa điểm tâm, nghĩ đến hai vị này cũng là khách quen nơi này, người hầu cửa không cần phân phó cũng đã biết phải đưa lên cái gì rồi.
Hai người thấy Anlechi và Bunni đang ngồi, đồng thời chào hỏi qua với nhau, mỗi người vừa lại ngồi trở lại vị trí chính mình.
Lúc này, chỉ thấy Hoạ Diệp một đầu tóc màu nâu nhạt, lông mi, khoé mắt, môi đều đã lộ ra một loại ôn nhu phong tình, cảm giác kia làm cho người ta vừa thấy đã muốn ôm trong ngực yêu thương thật tốt. Uống một ngụm nước chè xanh đưa lên, mềm nhẹ mở miệng nói: “Vẫn là Thiết Quan Âm nơi này uống ngon, làm như thế nào trong nhà cháu uống cũng không là cái vị đó, nghĩ đến khẳng định là hiểu biết văn hoán Trung Quốc không đủ, không có cách tìm tòi đến tinh tuý, ngâm ra gì đó luôn luôn là là không phải mà, xem ra cháu đến phải thỉnh giáo Công tước thật tốt, trở về cũng ngâm cho người nhà cháu uống.” Nói xong, lại nhẹ nhàng phẩm trà, ngậm trong miệng, một lát sau mới nuốt xuống, giống như hưởng thụ không thôi.
Công tước Gusred nói: “Ha ha, một miệng của Hoạ Diệp mở ra thật ngọt, thực gọi người nghe thích. Đã biết Hoạ Diệp thích uống trà, đây là năm nay mới sản xuất ra, cụ thể làm sao ngâm chế ra như thế nào vậy con phải hỏi những người khác, ta có thể uống không đến việc này, càng thêm chưa nói tới ngâm chế rồi. Lần này khẳng định lại là Lumogi lôi kéo cháu tới đi, tiểu nha đầu này, cũng không quản cháu có chuyện gì không, đã thăm chính nó rồi.”Dứt lời, vẻ mặt ý cười nhìn về phía Lumogi đang tiến công cà phê.
Nhìn Công tước Gusred nhìn về phía mình, Lumogi vội vàng giải vây vì chính mình nói: “Không có, vừa vặn Hoạ Diệp đến nhà cháu chơi, cháu liền một đường kéo cô ấy tới đây.” Hoạ Diệp cũng gật đầu phụ hoạ một bên.
Sau khi Lumogi uống vài ngụm cà phê, liền nói với Công tước Gusred: “Chú Gusred, làm sao không thấy Metheus, biết cháu đến đây, cũng không nhìn cháu, phải muốn cháu đi tìm anh ấy mới được, thật là.”
Công tước Gusred còn chưa mở miệng, Anlechi ngồi ở một bên cười nói: “Lumogi đến còn không biết Metheus bị thương rồi, bây giờ Metheus còn đang chữa thương, làm sao ra ngoài gặp cô.”
Nghe được lời nói của Anlechi, Lumogi và Hoạ Diệp chấn động, Lumogi vội vàng hỏi: “Chú Gusred, sao lại thế này? Làm sao Metheus bị thương, không sao chứ, cháu muốn nhìn anh ấy.” Kiểu đứng dậy.
Công tước Gusred cũng không ngăn cô ấy, người đứng lên khỏi ghế nói: “Quả thực Metheus bị thương, nhưng bây giờ đã không có chuyện gì, các cháu không cần khẩn trương như vậy. Các cháu đi thăm nó cũng được, là vì trong nhà lạnh lùng thanh tỉnh, mới một ngày Metheus chạy ở bên ngoài, ddieennddaanleequuyyddoon bây giờ có các cháu đến đây, chung quy Metheus vẫn nên ngốc ở nhà, sau khi các cháu thăm nó, nhất định phải ở lâu đây hai ngày, giúp chúng ta ở cùng nó, bốn bé gái các cháu ở đây, nghĩ đến Metheus cũng nên thu lòng, cái này ta kêu người dẫn đường cho các cháu.”
Lumogi nói: “Chú Gusred, không cần dẫn đường, chúng cháu tìm được.” Dẫn đầu liền đi vào bên trong, mới vừa đi hai bước, lại dừng lại bước, quay đầu nhìn Công tước Gusred nói: “Chú Gusred, chú nói có bốn bé gái, lại vẫn còn một người là ai?”
Anlechi đi sau lưng cô ta tiếp lời nói: “Là người con gái Metheus mang từ bên ngoài về, hiện đang ở trong phòng ngủ của Metheus.”
Nghe vậy Lumogi lập tức thay đổi sắc mặt, không nói được lời nào, thắng tắp đi đến phòng ngủ của Metheus, đi theo sau là ba người Anlechi, Hoạ Diệp và Bunni. Trong bốn người chỉ có hai người Hoạ Diệp và Bunni lễ phép làm lễ với Công tước Gusred sau đó đi theo rời đi, hai người phía trước, hồ đồ đã quên nên có cấp bậc lễ nghĩa.
“Bàng.” một tiếng, cửa phòng ngủ Metheus bị Lumogi đâm vào mở ra, hai người trong phòng, mở mịt đồng thời trợn mắt nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy Lumogi tức giận đứng ở nơi đó, ba người Anlechi theo sau, Diệp Hoạ và Bunni. Lam Dã - Metheus phản ứng qua trừng mắt Lumogi nói: “Lumogi cô làm gì, không biết vào cửa phải gõ cửa trước sao?”
Lumogi đi hai bước đến bên người Lam Dã - Metheus, kéo tay anh qua nói: “Nghe chú Gusred nói anh bị thương, em rất sốt ruột, trong lòng chỉ nghĩ đến nhanh lên thăm anh, thì đâm vào đến như vậy, đang nói cửa cũng không có đóng, nhẹ nhàng đẩy là mở, Metheus anh sẽ không trách em đi.” Dứt lười, chui vào ôm ấp Lam Dã - Metheus, đẩy Trần Quân qua một bên.
Lam Dã giống như bất đắc dĩ nhìn Lumogi trong lòng, lại nhìn Anlechi đứng ở bên cạnh cửa, Hoạ Diệp và Bunni, đang nhìn xem Trần Quân bên này bị trận nghi thức này hù ngốc, không tự giác làm tư thế nhún vai, nhìn Bunni cạnh cửa hé miệng mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.