Truyền Kì Đông Vân

Chương 25: Thân là miệng nhỏ của ngươi




Ta ngất! Là một cái cô nàng sao? Còn dễ nhìn như vậy?
Nhạc Đông Vân nãy giờ mải thưởng thức đánh nhau, vậy mà quên cả nhận thức giới tính đối phương. Mà hiện tại nhìn lại, rốt cuộc có dịp nhìn rõ.
-Uy, ngươi còn chưa trả lời ta đâu đấy.
Nữ nhân bị nhìn chằm chằm, không thể lại lần nữa kêu lên.
-Là… còn không có sao. Bọn chúng chưa kịp động thủ ngươi tựu đã xông đến đây này!
Nhạc Đông Vân thuận miệng trả lời, lòng thực sự đối với bọn cướp tràn đầy khinh bỉ. Không phải là đối với chúng khinh bỉ về mặt thực lực, chính là, hô một tiếng “dừng tay!” tựu dừng tay sao?
Ngu chết người, ngoẻo quả nhiên không sai!
-Ừ không có chuyện gì tốt rồi. Ngươi xem, làm nam nhân, nhất là nam nhân...ân, suất khí...không có việc gì làm cũng đừng ra ngoài một mình vào ban đêm như vậy.
Nữ nhân tiếp lời, đối với Nhạc Đông Vân nhắc nhở. Bất quá nàng nói, dường như có điểm cảm giác kì quái này? Giới tính hình như đảo lộn thì phải?
Mà nữ nhân cũng nhận ra lời mình nói không ổn, nhất thời khựng lại, cười miễn cưỡng:
-Cái kia...không có chuyện gì liền tốt. Ta đi!
“Này cũng không kịp để ta nói vài câu sao?”
Nhạc Đông Vân mộng bức nhìn lấy bóng lưng nữ nhân kia. Cứ như vậy hắn mới kịp ứng thanh trả lời một câu, liền sau đó cái gì cũng chưa kịp nói liền mọi chuyện đã xong?
-Này, ngươi tên gì?
Được rồi, dù hắn không cần giúp đỡ, nhưng nếu đã vô tình tiếp nhận giúp đỡ, cũng nên biết tên đối phương.
-Nha, ngươi không cần báo đáp đâu. Về phần danh tự, ta gọi Quỳnh Dao.

Nhạc Đông Vân rốt cuộc trở về, cho đến nay, nơi Hàn Tuyết vẫn luôn là của hắn nhà. Có thể là bởi con người ta đối với mảnh đất đầu tiên khi đặt chân tới Địa Cầu làm nên cảm tình đặc thù đi? Hay là bởi nơi này có người để cho hắn quan tâm?
Hoặc là nói, hẳn là cả hai?
Nhiều chuyện đã diễn ra, nhưng trung thực mà nói, Nhạc Đông Vân đặt chân đến Địa Cầu mới hơn một tuần và, như thường lệ, tên âm hồn kia cảm hứng được hắn khí tức, vội chạy ra mở cửa. Nói đến Hàn Huy đi công tác còn chưa về, Nhạc Đông Vân không biết như vậy có tính là lâu không. Dù sao tại chỗ của hắn, bế quan ngắn cũng vài tháng, lâu thì không biết bao nhiêu năm.
Chính là, Hàn Huy đoạn thời gian này đi công tác xác thực cũng vừa vặn phù hợp, để cho Nhạc Đông Vân cùng Hàn Tuyết có chút thời gian bên nhau thoải mái một điểm.
Cái gọi là khi phụ huynh đi vắng… các người hiểu? Hì hì.
-Tuyết nhi đâu?
Nhạc Đông Vân tò mò. Thông thường nàng ta sẽ ào tới ngồi trong lòng hắn ỷ ôi hẳn mới đúng chứ?
-Dạ thiếu nha, phu nhân hôm nay buồn ngủ, đã sớm an giấc.
Căn phòng ngoài Nhạc Đông Vân, chớp mắt bỗng hiện thêm một thân ảnh, đối với hắn cung kính nói ra.
-Ngươi nói, Địa Cầu có người tu luyện sao?
-Thiếu gia, chắc chắn chính là! Ngài nghĩ một chút, như tiểu nhân loại âm hồn còn tu luyện, huống hồ gì người sống đây này?
-Vậy ngươi nói xem người tu luyện đẳng cấp lại phân chia thế nào?
Nhạc Đông Vân có chút buồn tẻ, đối với âm hồn nói ra.
-Thiếu gia, theo như tiểu nhân biết thì hẳn là cảnh giới ban đầu tựu Luyện khí kì, sau đó đến Trúc cơ kì, Kết đan kì, Nguyên anh kì, trên nữa có Hóa Thần kì, Hợp thể kì, Độ kiếp kì
-Còn có nữa sao?
Hắn tò mò.
-Không có. Hoặc là tiểu nhân không biết, hoặc cũng có thể như thiếu gia ngài đồng dạng đi.
-Như ta đồng dạng sao?
Nhạc Đông Vân tự hỏi lấy? Hắn tại Bạch Đế thành trở thành chân tiên, xác thực sắp phi thăng, cũng tính là đã đạt đến một thế giới đỉnh phong. Hiện tại đến Địa Cầu một địa phương hiếm gặp người tu luyện này, như cũ không thay đổi.
Cái gọi là vô địch thật tịch mịch, lúc trước miệt mài theo đuổi tu vi liền không nhìn ra, mà hôm nay đi tới đỉnh phong liền có chút tẻ nhạt. Khá tốt là, dù sao Nhạc Đông Vân bất quá hai mươi tuổi đầu, tâm tính thiếu niên ham vui còn đó, cũng không quá mức tỏ tường nhân sinh để dẫn đến cảnh nhàm chán.
Nhạc Đông Vân trên tay bỗng xuất hiện một bình nhỏ, đối với âm hồn đưa cho hắn:
-Cầm lấy! Ngươi theo Nhạc mỗ ban đầu dù là có chút tư tâm bám vào cường giả, bất quá chuyện đó không sai. Lại nói đến đi theo ta, không có công lao cũng có khổ lao. Mà hiện tại Nhạc mỗ cảm giác không cho ngươi theo cùng được nữa, như vậy bình này tặng ngươi, đối với tự thành nhục thân rất có ích.
-Xoạt!
Quỷ hồn khiếp sợ, đối với Nhạc Đông Vân vội quỳ xuống:
-Thiếu gia, tiểu nhân có gì sai mong người đại nhân đại lượng bỏ qua, mong ngài bỏ qua…
Nói rồi dập đầu liên tục. Hắn cảm giác thật sâu hoang mang, không biết bản thân đã làm gì sai để phật ý thiếu gia.
Nhạc Đông Vân bất chợt nhíu mày:
-Ngươi đang lo sợ sao? Nhạc mỗ cũng không phải bởi ngươi làm sai chuyện gì, chỉ là cảm thấy hiện tại ngươi theo ta có nhiều thứ không tiện, đơn thuần là vậy thôi. Đừng nghĩ quá nhiều.
Hắn phất tay, âm hồn chỉ cảm thấy có một cỗ cự đại lực lượng nâng dậy bản thân đang quỳ trên mặt sàn, tiếng Nhạc Đông Vân bình tĩnh:
-Hiểu rồi chứ? Mọi chuyện đều có nhân quả, ngươi là người tu luyện càng phải hiểu rõ hơn mới là. Ta nói chúng ta nhân quả tới đây liền hết. Cầm lấy lọ nhỏ này, kiếm một chỗ hảo hảo tu luyện cho tốt
m hồn liếc nhìn Nhạc Đông Vân một chút, lại nhìn lọ nhỏ kia, rốt cuộc cắn răng nhận lấy, đối với Nhạc Đông Vân cúi đầu:
-Đa tạ thiếu gia thành toàn.
Nói rồi chợt biến mất, vô tung vô ảnh như hắn vẫn làm trước đây. Khác biệt là, lần này biến mất không bao giờ trở lại.
Nhạc Đông Vân nhìn căn biệt thự sang trọng giờ chỉ còn lại mỗi bản thân, nội tâm không hiểu sao có chút thất lạc, dù đối phương bất quá chỉ là một âm hồn. Có thể là, thế nhân vốn hữu tình, điều đó vô pháp thay đổi. Hắn không để tên kia đi theo, thực sự là không muốn chút vướng bận, bởi dường như trực giác mách bảo rằng, đường về nhà không còn xa. Nhà- chân chính nhà của hắn, mà không giống như hiện tại.
-Ài, Tuyết nhi đã ngủ rồi sao?
Hắn thở dài đi lên, một mình luôn có cảm giác cô độc. Lòng động, khẽ cất bước đi lên lầu. Hiện tại Nhạc Đông Vân thầm nghĩ thật tốt ôm cô gái nhỏ kia cùng ngủ một giấc, khi ngủ dậy tâm trạng có lẽ sẽ khá lên.
Không biết là bởi Hàn Tuyết quá mẫn cảm, hay tại hắn động tác vén chắn thiếu đi chút cẩn thận, nàng vậy mà bỗng chốc tỉnh, một đôi con người mỹ lệ, trong gian phòng chập choạng ánh đèn tựa như bảo thạch chăm chú nhìn lấy.
-Tỉnh?
-. n!!
Nhạc Đông Vân chui vào chăn ôm lấy Hàn Tuyết, nàng thuận theo nép vào
-Không sao, chúng ta ngủ tiếp.
Nói rồi tay ôm hơi siết lại, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Ngủ, là tạm thời buông ra tất cả, để cho tâm trí cùng thể xác không chút vướng bận, thư thả.
Mà Nhạc Đông Vân đang ngủ, bất chợt tỉnh giấc phát hiện, có một vài hành động so với ngủ càng thêm dễ chịu. Tiêu biểu như...lúc này, Hàn Tuyết thon dài trắng ngần, tinh mỹ như ngọc ngón tay tại trong ngực hắn gãi gãi nhẹ, có khi lại vẽ vòng tròn nhỏ. n…xác thực rất thoải mái!
Nhạc Đông Vân không khỏi tiến đến gần cắn nhẹ lên môi nàng, sau đó ngấu nghiến nhấm nháp đôi kia cánh sen hồng một lúc, cho đến khi tách ra, khẽ hỏi:
-Làm sao không ngủ?
-Thức dậy rồi liền không ngủ được.
Hàn Tuyết phụng phịu, tay ôm lấy cổ hắn:
-Thân một chút, liền cảm giác rất tốt.
-Ừ
Nhạc Đông Vân gật đầu tán thành, đối với nàng môi anh đào hé mở, tiến đến mút lấy hưởng thụ lấy nàng quỳnh tương ngọc dịch cùng phấn hồng đầu lưỡi.
Một lúc, Hàn Tuyết đẩy hắn ra, mặt hồng hồng thở gấp:
-Ngừng chút, nhân gia không thở nổi.
-Sao lại không được?
Nhạc Đông Vân khóe môi hơi cong lên
-Thân là thân ngươi miệng nhỏ, cũng sẽ không là ngươi mũi a.
-Cái đó…
Hàn Tuyết ngập ngừng suy nghĩ, hắn nói dường như có chút đạo lý?
-Đến, chúng ta tiếp tục lại lần nữa, đừng để cho cản trở.
Giọng nam nhân đầy ma mị cuốn lấy nữ nhân tâm, để nàng không tự chủ dâng lên, lại y như lời hắn cố gắng kéo dài xuống dưới, quả thực không có vấn đề.
Nhạc Đông Vân có dịp thỏa thích, cánh môi hồng kia đầu tiên là bị liếm lấy, sau đó cắn nhẹ, rồi nhả, cắn nhẹ, rồi nhả…
Có đôi lúc, hắn sẽ cắn nhẹ kéo ra phiến môi xinh đẹp, để cho nàng trắng xinh hàm răng cũng theo đó mở ra, tại trong miệng Hàn Tuyết thật tốt đùa giỡn với đầu lưỡi rụt rè tại trong miệng đối phương, đào đi của nàng chất mật thanh ngọt.
Như vậy thật tốt chơi lấy, mà khi Nhạc Đông Vân ngừng lại thì, tại xinh đẹp mà có chút sưng mềm lấy hai cánh môi hồng, Hàn Tuyết trong suốt nước miếng lấp lánh theo bên trên róc rách chảy ra, nhường Nhạc Đông Vân tiếp tục tiến đến liếm láp
Quả thực hai người bọn họ dường như đối với trò chơi này có chút say mê, mà hai cỗ thân thể, tại ma sát lấy phía dưới,càng toát ra nhiệt khí…
Ai cha... các ngươi nghĩ đến hai người bọn họ thân như thế liền đủ, sau đó cứ như vậy ngủ một đêm, hay tại nhiệt khí càng tỏa ra về sau tựu bốc cháy đây này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.