Truy Mộng

Chương 1: Hồi ức




5 giờ sáng!
“ Bánh mì Sài Gòn, năm ngàn một ổ “
“ Bánh mì Sài Gòn, đặc biệt thơm bơ “
Âm thanh của người bán bánh mì vang lên trong khu phố chật chội, phía bên kia đường nằm dưới tầng giấy báo có một người thiếu niên vừa ngồi dậy, miệng vẫn còn lẩm nhẫm hình như muốn nói gì đó, suy nghĩ một hồi hắn nói lớn:
" Bánh mì Sài Gòn, một ngàn một ổ "
" Ăn vô mắc cổ, chết ngay tại chổ "
Bên này người bán bánh mì kia liếc nhìn, ánh mắt giận dữ, không giận làm sao được, có kẻ dám bôi nhọ bánh mì mà hắn đang bán, hắn vội giao mì cho khách rồi quay sang đấu khẩu với người thiếu niên kia
" Tên khố rách áo ôm kia, nhà ngươi vừa nói cái gì thế ". Người bán bánh mì ra vẻ chanh chua, vừa nói vừa chỉ trỏ ngón tay trông rất ẻo lả
" Hí, má ơi là bóng ". Người thanh niên giả giọng nói lại
" Chồi chồi, chế cũng bóng hở, cùng hội cùng thuyền, qua đây tỷ cho cái, ăn lót dạ nhé ". Người bán bánh mì dỗ ngọt
" Cám ơn tỷ nhé, xí cái đầm này mua đâu ra đẹp dạ, phù hợp với tỷ quá trời luôn á ". Người thanh niên vừa cầm ổ bánh mì vừa nịnh nọt
" Tỷ... "
" Haha, cuối cùng cũng tìm ra tên khốn này ". Âm thanh chen vào khiến cả hai đều giật mình
Người thanh niên không nói một lời, cũng không cần nhìn đối phương là ai, hắn cắm đầu bỏ chạy
Đám người tới bất ngờ, khựng lại một xíu rồi bừng tỉnh la lớn
" Tên họ Mộng kia, đứng lại đó cho ta "
" Có ngu mà đứng lại, lêu lêu ". Thiếu niên kia quay lại làm mặt quỷ trêu chọc
Thiếu niên này tên Mộng Vũ, đã từng là thiếu gia con nhà giàu " Nhà mặt phố, Bố làm to ” nhưng từ khi công ty của bố hắn phá sản thì cuộc sống của hắn đã bước sang trang mới, bố mẹ hắn lần lượt mất tích, không nhà không cửa, giờ đây hắn sống chui lủi khắp thành phố để kiếm kế sinh nhai qua ngày
Thảm cảnh chạy trốn hắn đều diễn mỗi ngày, chỉ cần thấy ai thấp thoáng nhìn hắn hơi lâu thì hắn đã chạy mất dép rồi
Có khi ngồi suy nghĩ một mình hắn thấy tủi thân, muốn kết liểu kiếp khổ này nhưng nghĩ tới rồi lại nghĩ lui hắn nhận thấy rằng:
“ Đường đường nam tử hán, đầu đội trời, chân đạp đất, chí lớn chưa thành ta tại sao có thể chết “
Nói vậy thôi chứ vì hắn rất sợ chết, học được ba thứ võ mèo cào, môn lợi hại nhất của hắn là võ Bảy Chọ, môn võ công thượng thừa và đã thất truyền của phái Côn Luân mà hắn thi triển mỗi ngày
Lang thang trên đoạn đường vắng ngậm ngùi nhai hết ổ bánh mì bả kia vừa cho, hắn thở dài:
“ Lại một sinh nhật buồn, người yêu không có, cả con chó cũng không “
" Haizz, đến khi nào ta mới có được một mái nhà ấm cúng để ở nhỉ, chả nhẻ ở bờ, ở bụi mãi thế này "
" Công việc gì kiếm tiền nhanh nhất ta "
" Ăn trộm "
" Đứa nào vừa nói thế, ta vã phát vêu mồm giờ ". Hắn nhìn tới nhìn lui không thấy bóng người nào
Từ nhỏ hắn rất mê xem phim kiếm hiệp, hắn sắm riêng một tủ đồ chứa tất cả những kinh thư bí kíp trên phim truyền hình, từ những tập truyện mà hắn chép tay ra, đam mê kiếm hiệp sẽ sản sinh ra tinh thần hiệp nghĩa nên nhắc tới trộm cắp là hắn lại đắn đo.
Hắn tự nhủ trong lòng câu nói:
” Con ơi hãy nhớ lời cha, một đêm ăn cắp bằng ba năm đi làm ”
" Ấy nhầm "
“ Ba năm đi tù “
Đang loay hoay nhìn tới nhìn lui xem kẻ nào vừa nói thì có một mảnh giấy bay thẳng vào mặt hắn
“ Cái gì thế, mày thấy tao nghèo rồi mày khi dễ tao à, hừ.. tao chỉ chưa giàu thôi ”. Hắn cầm tờ giấy ra khỏi mặt nói bực tức nói
“ Ơ cái gì thế này, miễn phí ăn uống, có tiền công mà chỉ cần thử máy cho người ta thôi à, haha, trúng mánh "
Hắn nhảy lên la ó sung sướng, niềm vui dường như kéo dài bất tận cho đến khi có người vô tình đi ngang qua và chém một câu.
“ Đồ thần kinh ”
" Ừm hửm "
“ Ai mà vô ý thức la hét ầm ĩ nơi công cộng thế nhỉ ”. Hắn giả bộ vô tội nói to rồi ưởn ngực bước đi, để lại đằng sau những chiếc miệng há thật to, thật không thể tin được trên đời có kẻ mặt dày như vậy
Hắn đi đến trước một ngôi nhà rồi dừng lại
“ Đây rồi, cuối cùng đã tìm ra, ôi tiền ơi anh tới đây, haha “
“ Ủa, gì vậy trong giấy ghi Viện Nghiên Cứu Thiết Bị Tương Lai sao mà giờ biển lại là sửa chửa điện thoại, máy vi tính thế này ”
Hậm hực một lúc lâu, cái bụng reo hò làm hắn chợt bừng bừng con giận
“ Lừa đảo à, mịa làm ông vác xác đi không biết bao nhiêu con đường, vượt không biết bao nhiêu cây cầu mới đến được đây, đã vậy ông phá nhà mày luôn ”
Hắn hùng hổ đi đến trước cửa dơ nấm đấm.
“ Yaaaaa”
Kingggg Kooongggg......
Hắn giật mình nhìn sang
“ Yaaaa... ơ.... yaaaa”
“ Báo sáng đây ”
Người đưa báo nhà bên cạnh cất tiếng nói rồi liếc mắt nhìn sang hắn, ánh mắt lăm le hình viên đạn.
“ Em đang thử giọng với thử dáng thôi anh, không có gì đâu, ối ngại quá cơ “. Hắn nhanh trí giả vờ rưng rưng nói
“ Oẹ ”
Người giao báo kinh hoảng bỏ chạy.
“ Ơ có gì đâu mà sợ khiếp thế, tuy em là nam nhưng tâm hồn em là nữ mà, anh gì ơi đừng chạy ”. Hắn cười cười hét to
Nói xong hắn vội đẩy cửa bước vào lòng thầm nghĩ:
“ May vào đây nhanh không mấy tỷ muội kia ném đá mình chết ahihi “
“ Anh sửa chửa gì à ”
Âm thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, đứng đối diện trong cửa hàng là một người trung niên da ngăm đen ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
“ Dạ không, cháu tới tìm việc ạ ”. Hắn lễ phép trả lời ánh mắt phát sáng long lanh nhìn người đối diện
“ Vãi nịnh “
Người đàn ông buồn nôn nghĩ
" Trước giờ ngươi làm gì ta đều thấy hết còn bày ra cái mặt đó sao “
“ Ở đây không tuyển người ”. Người giả vờ lạnh lùng trả lời
“ Cháu nhặt được tờ rơi có ghi nội dung ở đây có tuyển người thử nghiệm máy móc gì đó, có cả tờ rơi đây nữa ạ ”. Hắn vừa đáp vừa móc túi lấy tờ giấy
" Ơ sao lạ vậy, tờ giấy kia đâu mất rồi ”. Hắn giật mình, tờ giấy bỗng dưng biến mất
" Ế, chả nhẻ mình mớ ngủ ”. Hắn thì thầm
“ Không cần tìm nữa “
Người đàn ông vội lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn
“ Nếu cậu đã vì công việc đó mà tới thì đi theo tôi vào đây ”. Người trung niên nói thêm rồi cất bước đi vào
Mộng Vũ cất bước đi theo
“ Xin giới thiệu, Cỗ máy thời gian à nhầm có kí ức ”. Người trung niên cười cười nói < có kí ức ~ có... ý >
Mộng Vũ ngây người, hắn vừa bước vào căn phòng rất nhiều thiết bị lạ lẫm, tủ lạnh trong suốt, máy quạt không có cánh quạt, tivi 3D đang chiếu phim ‘ Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn’ ngay cảnh con mắt, con mắt thật to đang nhìn hắn.
“ Gì ghê vậy, con mắt nhìn thấy ớn, chuyển cảnh dùm cái đi má ”
“ E hèm ”. Người trung niên ho lấy tiếng
“ Xin giới thiệu Cỗ máy kí ức, một phát minh mới của ta, cỗ máy sẽ đưa người dùng nhớ lại những kí ức cứ ngỡ như đã lãng quên của mình,cố máy sẽ lấy xung điện từ nơtron thần kinh phát hoạ lại những kí ức mà người dùng đã trải qua, đính chính lại ‘ mọi thứ ‘ tất cả sự kiện từ khi mới sinh ra ”
“ Máy gì sành điệu vậy quá tuyệt rồi “. Mộng Vũ cất lời khen
” Đây là trên lí thuyết nên cần người thử nghiệm ”. Gáo nước dội trực tiếp vào mặt hắn
Mộng Vũ xíu nữa té ngã, hắn thầm nghĩ
" Mình tự luyến đến vậy sao "
“ Đây là giấy cam đoan cũng như là hợp đồng, cậu đọc rồi kí vào ”
“ Đây coi như cũng là giấy đảm bảo quyền lợi của cậu “
Người trung niên ôn tồn nói ra, vẫn vẻ mặt lạnh nhạt ấy nhưng trong lòng đang hò hét rộn ràng
" Kí lẹ đi, kí lẹ đi "
“ Không cần ”. Mộng Vũ cầm viết lên và kí
“ A há vậy mới đúng chứ, haha “. Người trung niên như mở cờ trong bụng cười thầm
“ Liền bây giờ luôn được không chú, cháu đang cần tiền ”. Mộng Vũ nĩ non nói
“ Okê con tê tê “
“ Vậy chúng ta bắt đầu ”
Cỗ máy kí ức vẽ bề ngoài như máy city não vậy chỉ khác là có một tinh thể màu trắng không biết là vật gì gắn ở rãnh giữa của máy
“ Sẵn sàng chưa ”
“ Rồi "
“ Cá thịt trên thớt nói làm gì “. Người trung niên ha hả cười
“ @?@ “
“ Bắt đầu quay về với kí ức nào ”. Người trung niêm bấm nút khởi động máy
Tít....tít
Đang nằm Mộng Vũ dần dần mất đi ý thức
Mơ mơ màng màng trong tiềm thức hắn hiện ra những hình ảnh xen lẫn âm thanh quen thuộc
“ Mẹ ơi mẹ dẫn con sang bà nội chơi, bà nội ốm rồi đó ” Mộng Vũ lúc này đang 3 tuổi hắn đang năng nĩ mẹ mình
" Hôm nay mẹ có việc, mẹ chở con sang bà rồi tối mẹ mới đón con về đó nhé ”. Mẹ hắn nhẹ nhàng đáp
Đến nhà bà nội mọi người hôm nay đến rất đông, bà yếu đã nhiều hôm rồi hôm nào cũng có người tới thăm, nhưng hôm nay thật lạ sao có nhiều người như vậy, hắn chạy ùa vào.
“ Bà ơi, bà ơi ”
" Cu mít sang thăm bà nè, cu mít có mua quà cho bà nữa nè ”. Hắn vừa chạy vừa la lên vui vẽ
Mọi người cười cười nhìn hắn nhưng trong đôi mắt không giấu được nét bi ai,bà hắn đã rất yếu có lẽ sẽ không qua khỏi hôm nay.
“ Mít..... mít.. lại đây với bà ”. Bà thềo thào gọi
Hắn đi đến bên bà
“ Mít...
•••
Ầm... Ầm...
Những hồi sét đánh thật to báo hiệu cơn mưa giông đầu hè sắp đến. Bên trong phòng máy người trung niên vẽ mặt bình tĩnh, khoé miệng lộ ra đường cong rất mờ ám.
Ở sâu trong trí não hắn có một người đang bị vây lại trong một khối hình cầu đôi mắt đầy lo lắng
“ Đã 6 tiếng đồng hồ rồi làm gì chưa tĩnh lại nữa không biết, thẩm du ở trỏng à, mau mau hiện hình đi kẻo giông sét thế này đánh cái hỏng hết thiết bị của ta mất ”
Trên bầu trời một chùm tia sét đánh xuống
Ầm.. Ầm... Ầm
" Bùm ". Chiếc ti vi nổ tung, ánh lửa của nó bắt sang những thiết bị khác khiến cả phòng bắt đầu bốc cháy
“ Chết mẹ cái miệng quạ của ta “. Cái bóng la lớn
" Bùm.. Bùm... Bùm "
Hàng loạt máy móc phát nổ liên tục
Người trung niên vẫn đứng im quan sát Mộng Vũ
“ Dậy dậy nhanh tên kia, dậy nhanh khuân máy móc của ta, thả ta ra, thả ta ra, tên khốn kia thả ta ra, ôi máy móc của ta “. Bóng người hò hét
" Răng rắc "
Lửa bốc cháy rất to nhưng Mộng Vũ vẫn nằm bất động, không có chút động tĩnh, hay có dấu hiệu sẽ tĩnh lại.
“ Thật có lỗi, ta đi trước, tự bão trọng, sứ mệnh của ta đến đây mà thôi ”. Người trung niên nói mấy câu rồi xoay người chạy ra khỏi căn phòng
Lửa trong căn phòng bốc cháy dữ dội
“ Mít của bà nhớ những lời bà đã nói chưa ”. Bà vừa nói vừa xoa đầu và ôm nó vào lòng
“ Nhớ phải yêu thương bản thân mình, phải sống, sống thật tốt cháu nhé ”. Bà thều thào rót vào tai nó những lời nói cuối cùng
Bỗng nhiên hắn thấy bà bốc cháy, mọi người xung quay bốc cháy, tất cả mọi thứ bốc cháy, hắn vùng vẫy, vùng vẫy khỏi vòng tay bà, lao ra khỏi căn nhà đang bốc cháy dữ dội kia
” A, nóng quá ”. Hắn choàng tỉnh
” Chết tiệt vẫn đang mơ hay sao “. Hắn la toáng lên sau khi thấy lửa cháy khắp mọi nơi
Vội vàng hắn lao nhanh ra cửa, nhưng cánh của đã bị bít kín bởi lửa và máy móc sụp đổ.
Tuyệt vọng....mọi thứ còn chưa bắt đầu đã lâm vào kết thúc, mọi mơ ước hi vọng phải tan thành mây khói
“ Ta sắp thành lợn quay cmnr “. Hắn giận chửi tục 1 câu
Lâm vào đường cùng hắn lủi thủi quay lại chiếc máy kí ức, ngồi lên và nằm xuống, nhắm mắt lại chịu đựng bỏng rát toàn thân hi vọng cái chết sẽ đến nhanh hơn một tí.
” Sẽ nhanh thôi, rán lên một xíu nữa là sẽ gặp lại bà, ba và mẹ cùng mọi người,cơn đau sẽ nhanh qua thôi ”. Hắn cắn răng tự nhủ
“ Thịt heo nướng, thịt gà nướng, chim nướng, bò nướng “. Hắm lẫm bẫm như đang đọc kinh
Mơ màng >”<
Hắn dần dần mất ý thức
Ngay vào lúc này khung hình tivi bị nỗ nằm ở góc nhà bỗng loé sáng, một con mắt chậm rãi mở ra, vòng xoáy trong con mắt xuất hiện cuốn lấy chiếc máy city không cho lửa bén đến, Mộng Vũ nhẹ nhàng bay lên và biến mất trong vòng xoáy.
•••
“ Sau đây là bản tin 18 giờ “
“ Chiều ngày hôm nay tại số nhà 245b, Quận 7, đã xảy ra vụ hoả hoạn nghiêm trọng, thiêu cháy căn nhà và lan sang các nhà xung quanh, đám cháy phát sinh lúc 15h, nguyên........”. Từ bên lề đường một người đàn ông trung niên đang chăm chú nhìn tivi gần đó
“ Tất cả tuỳ duyên đi ”. Người đàn ông đôi mắt suy tư nói ra
Ánh mắt thất thần một lát người đàn ông té ngã rồi bừng tỉnh. Hắn nhìn lên tivi và la lớn:
" Aaaaaaaaa là nhà của tôi, trời đất ơi "
" Ma có ma “
" Tôi bị ma khống chế “
" Ai đó cứu tôi “
Mọi người nhìn người đàn ông trung niên lộ vẽ thương hại, chắc cháy nhà sốc quá ấy mà.
Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì phía trên tinh không một ánh sao băng bay nhanh qua rồi biến mất ở đường chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.