Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 29:




Tô Mộc Hề vẫn chưa về nhà mà lại đến cửa hàng, cô nhất định phải biết rốt cục ai đã bẻ khóa cửa hàng của cô.
Đêm đã rất khuya, dải police line ở đầu ngõ đã được gỡ bỏ, cảnh sát cũng đã đi hết, có lẽ hiện trường đã được xử lý rồi, nên tất cả mọi người đều đã rời đi.
Trong ngõ hẻm không có đèn đường, cô đi xe đạp điện, cái đèn trước đầu xe chiếu rọi ánh sáng màu vàng. Tốc độ chạy không nhanh, có thể nghe tiếng “vù vù” của xe vọng lại, trừ âm thanh này ra không còn âm thanh nào khác, yên tĩnh đến đáng sợ.
Đi ngang qua chỗ thi thể vừa nằm ban nãy, vẫn có thể thấy được một vũng máu to đen thui ở đó.
Cô lại nghĩ đến bộ dạng bể đầu chảy máu của thi thể, đôi mắt trợn to, cô run lên một cái, nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Đến cửa hàng, cô vịn cửa, nhắm mắt hỏi nó một lúc.
Theo như lời nó nói, người đến chính là tên nạn nhân kia, lúc gã mới vừa bẻ khóa rồi đẩy cửa vào, không biết gã ta nhìn thấy gì, bỗng nhiên hét lên một tiếng, sững sờ chốc lát, sau đó hét to “Có quỷ, có quỷ kìa”, vừa chạy vừa hét giống như người điên vậy.
Tô Mộc Hề mở mắt ra, chân mày bất giác nhăn lại, gã đã nhìn thấy cái gì?
Cô đứng ở ngoài cửa, mắt nhìn vào bên trong cửa hàng, từ góc độ này, có thể nhìn thấy cái gì?
Chẳng lẽ, cửa hàng của cô thật sự có những thứ không sạch sẽ sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng cô có chút sợ hãi, cũng không ở lại lâu nữa, lập tức đóng cửa rời đi.
Lúc đi đến đầu ngõ, cô lại nhìn thấy người phụ nữ cầm dù kia, chính xác mà nói, là ma nữ.
Tô Mộc Hề phanh xe lại, dừng lại ở nơi cách cô ta khoảng ba, bốn mét, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô ta.
Giời ạ, hơn nửa đêm còn xuất hiện ở chỗ này, tình hình chắc chắn không ổn.
Chiếc dù của cô ta hơi nghiêng về phía trước, khe khuất cả người, sau khi cảm nhận thấy Tô Mộc Hề đang nhìn mình thì chậm rãi nhấc dù lên, càng nhấc càng cao.
Nhìn theo chiếc dù được cô ta nâng lên dần, Tô Mộc Hề cũng trở nên căng thẳng.
Rốt cục cô ta cũng nhấc chiếc dù lên cao, lộ ra khuôn mặt dịu dàng tinh xảo, nhưng màu da lại trắng bệch, được đèn nê ông lớn bên lề đường chiếu ánh sáng vào khuôn mặt của cô ta, càng thêm dọa người.
Khuôn mặt cô ta không có biểu cảm gì cả, không biết có phải là do nguyên nhân tâm lý hay không, Tô Mộc Hề chỉ cảm thấy khí lạnh được tỏa ra từ xung quanh cô ta, cặp mắt kia lạnh lẽo như băng.
“Cô là ai?” Tô Mộc Hề cũng quan sát cô ta, trái tim đang nhảy lên “bùm bụp”.
“Vu Mạt Nhiên.” Cô ta đáp, giọng nói giống như cơn gió lạnh đến từ tháng 11.
Tô Mộc Hề nhanh chóng nhớ lại cái tên này trong đầu hai lần, cô chưa từng nghe thấy cái tên này, không nhận ra cô ta là ai cả.
“Tôi đến đây là vì Mạc Nam Tuần.” Cô ta tiếp tục nói, đôi môi tái nhợt khẽ mở, giọng nói lạnh lùng trầm thấp.
Tô Mộc Hề không nhịn được rùng mình, nói: “Tôi cũng không biết cô, cũng không biết Mạc Nam Tuần.” Cái cô ma nữ này “lai giả bất thiện” [1], cô cũng không muốn có bất kì liên quan nào nữa, thẳng thắn không thừa nhận.
[1] Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.
Vu Mạt Nhiên khẽ cười một tiếng: “À…” Dừng vài giây, “Mạc Nam Tuần chết trong nhà của cô, cô cho rằng là tôi không biết sao?”
Trong lòng Tô Mộc Hề hơi run, rốt cục cô ta theo dõi cô từ khi nào?
“Anh ta đã đi đầu thai rồi, cô còn muốn như thế nào nữa?” Tô Mộc Hề híp mắt.
“Đương nhiên là tôi sẽ lấy mạng của cô.” Cô ta nói, sau đó gập chiếc dù đen xuống, cầm trong tay, giống như một thứ vũ khí vậy.
Tô Mộc Hề giật mình, đệt nếu như cô ta ra tay thật, cô chắc chắn sẽ không có phần thắng. Nhưng mà cũng may, cô vẫn luôn đeo cái vòng ngọc bình an của Cố Dĩ Bạch.
Chiếc ô đen trong tay Vu Mạt Nhiên phóng nhanh về phía Tô Mộc Hề, giống như biến thành một thanh kiếm sắc bén.
Con ngươi của Tô Mộc Hề co lại, cô nhanh chóng nghiêng người, chỉ cảm nhận được chiếc dù đen như mang theo một lớp khí đen, sượt qua bên mặt của cô.
Nguy hiểm đã qua, Tô Mộc Hề không kịp suy nghĩ nhiều, lái chiếc xe đẹp điện với tốc độ nhanh nhất phóng ra khỏi ngõ, bởi vì tốc độ quá nhanh, lúc quẹo cua suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Cô đã chạy rất nhanh rồi, cả người đều hơi nghiêng về phía trước, tóc dài bay tán loạn ở đằng sau người, bên tai là tiếng gió thổi vù vù.
Chỉ trong chớp mắt, xe đã đi một đoạn khá xa rồi.
Đến ngã tư, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, nhưng bởi vì đêm khuya, trên đường cũng không thấy nhiều xe, Tô Mộc Hề lại sốt ruột, đương nhiên là sẽ không ngừng, trực tiếp vượt đèn đỏ.
Đường rất rộng, lúc cô sắp vượt qua đèn đỏ, đột nhiên Vu Mạt Nhiên xuất hiện, đúng lúc lại quay về phía xe của cô.
Tô Mộc Hề nhướng mày, thầm mắng một câu, sau đó hơi nghiêng đầu xe, chạy vụt qua bên cạnh cô ta.
Cô cảm thấy, có lẽ đêm nay cô sẽ không thể trốn khỏi Vu Mạt Nhiên.
Đúng như cô nghĩ, không lâu sau Vu Mạt Nhiên lại xuất hiện ở phía trước cô, cô chạy xe vụt qua người cô ta lần nữa.
Nhưng mà, mỗi khi cô ta xuất hiện, trên mặt cô ta thậm chí còn xuất hiện vẻ mỉa mai.
Tô Mộc Hề nổi giận, rốt cục cô cũng không chạy xe đạp điện nữa, bởi vì cô thực sự trốn không thoát. Hơn nữa, xe cũng đã hết điện rồi.
Cô dừng xe ở ven đường, chậm rãi đi đến trước mặt Vu Mạt Nhiên.
Ánh sáng của đèn nê ông chiếu vào người cô, kéo bóng của cô ra thật dài, vóc người cũng trở nên thon dài. Mà người phụ nữ váy đỏ đối diện cô kia, lại không có bóng, thậm chí còn không thể thấy rõ chân của cô ta.
Vu Mạt Nhiên nở nụ cười, nói: “Rốt cục cô cũng không chạy nữa.” Chiếc dù đen lớn được cô ta chống xuống mặt đất, lúc nói chuyện còn quay một vòng.
“Cô có quan hệ gì với Mạc Nam Tuần?” Tô Mộc Hề hơi nhíu mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô ta, mặc dù trong lòng cô biết trên người mình có bùa hộ mệnh, nhưng sợ thì vẫn là sợ, bởi vì dù sao nó chỉ là một cái vòng ngọc bình an mà thôi.
“Mạc Nam Tuần… ” Vu Mạt Nhiên nhẹ nhàng thì thầm cái tên này, trong mắt dâng lên sự đau thương, “Anh ấy là, người tôi yêu nhất.”
Huyệt thái dương của Tô Mộc Hề nhảy lên thình thịch, tình tay ba?
“Chương Nguyệt Nguyệt, là do tôi giết.” Cô ta nói, môi mỏng hơi nhếch lên, nụ cười đắc ý mà rét lạnh.
Cho đến bây giờ Tô Mộc Hề vẫn cảm thấy Chương Nguyệt Nguyệt không phải tự sát, cô cũng từng nghi ngờ Mạc Nam Tuần xuống tay giết cô ta, nhưng nhờ có Mục Liễu Sắt cô biết được tình yêu mà Mạc Nam Tuần dành cho Chương Nguyệt Nguyệt chính là tình yêu chân thành, vậy nên cô vẫn chưa thể giải thích được chuyện này.
Hiện tại thì cô đã hiểu rồi, thì ra còn có người ẩn núp ở trong bóng tối.
“Vậy cô đến đây báo thù cho Mạc Nam Tuần?”
Vu Mạt Nhiên khẽ hừ một tiếng, đã rất rõ ràng rồi.
“Thật ra người đưa Mạc Nam Tuần đi đầu thai không phải là tôi, mà là Cố Dĩ Bạch.” Tô Mộc Hề chớp mắt một cái, dáng vẻ uỷ khuất trông rất vô tội, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, xin lỗi Cố Dĩ Bạch, vì bảo vệ cái mạng này của tôi, chỉ đành bán đứng anh vậy.
“Tôi sẽ giết anh ta sau!” Vu Mạt Nhiên quát nhỏ, chỉ cái dù đen về phía Tô Mộc Hề.
“Khoan đã!” Tô Mộc Hề lại lên tiếng tiếp tục nói, cô thật sự không còn nghĩ ra được cách gì nữa, chỉ có thể kéo dài thời gian.
Vu Mạt Nhiên dừng lại, Tô Mộc Hề nói: “Mạc Nam Tuần đã đi đầu thai rồi, kết thúc sự đau khổ của kiếp này, tại sao cô lại không vui khi anh ta đi đầu thai? ”
“Tôi không cho phép anh ta quên tôi!” Vu Mạt Nhiên nói, “Tôi dùng nhiều sức như vậy mới có thể cứu anh ta ra khỏi tay của tên đạo sĩ thối kia, tại sao anh ta lại có thể dễ dàng đi như vậy được!”
Dường như cô ta rất kích động, con ngươi trừng to, giọng nói rất không cam lòng, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy lửa giận.
Tô Mộc Hề nghĩ thầm, thì ra là do cô ta giúp đỡ nên Mạc Nam Tuần mới có thể trốn ra được.
“Lúc Mạc Nam Tuần đi, không biết anh ta bị cái gì kích thích, trông anh ta rất khổ sở, đưa anh ta đi đầu thai chính là giải thoát sự khổ sở đó của anh ta.” Tô Mộc Hề tiếp tục nói, không ngờ rằng bản thân mình lại có một ngày như hôm nay, phải dựa vào tài ăn nói của mình để thuyết phục một con quỷ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.