Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác

Chương 21:




Còn có hai người dân khác tận mắt chứng kiến Chương Nguyệt Nguyệt từ trên lầu nhảy xuống, chết vô cùng thê thảm.
Đồng thời, trong bản báo cáo nghiệm thi có viết vết thương trí mạng dẫn đến cái chết chính là vết thương trên đầu, máu thịt lẫn lộn, trên người còn bị gãy xương nhiều chỗ, vẫn chưa phát hiện vết thương khác. Dựa theo mức độ nghiêm trọng của vết thương để phán đoán thì đúng là được tạo thành do ngã từ trên cao xuống. Trong dạ dày của người chết cũng phát hiện cặn của các ăn vặt, là cá khô nhỏ. Xét nghiệm tử thi cũng không phát hiện là có dùng thuốc dẫn đến rối loạn tinh thần gì.
Tất cả mọi thứ đều bình thường.
“Trước khi tự sát còn muốn ăn vặt?” Tô Mộc Hề lẩm bẩm, không nhịn được nhíu mày.
Tiếp theo cô bỏ tài liệu xuống, bạn bè của Chương Nguyệt Nguyệt nói là cô ấy không thích ăn cá khô nhỏ lắm, lại còn mắc bệnh trầm cảm, nhưng làm thế nào cũng không chịu đi điều trị.
Nửa năm trước khi chết Chương Nguyệt Nguyệt đã chia tay với bạn trai Mạc Nam Tuần, ngày chia tay Mạc Nam Tuần đã chết trên đường về nhà. Không lâu sau Chương Nguyệt Nguyệt liền có bạn trai mới, theo bạn trai mới của cô ấy nói, chương Nguyệt Nguyệt vẫn hay nhắc đến bạn trai cũ, anh ta không chịu được nên đã chia tay, sau đó cô liền mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Có lẽ bệnh tâm thần phân liệt là nguyên nhân lớn nhất khiến cho cô ấy tự sát.
Tô Mộc Hề xem xong toàn bộ tài liệu, cảm thấy đầu óc mơ hồ, thật sự chẳng tìm được kẽ hở nào trong việc tự sát này. Điều duy nhất mà cô không nghĩ ra chính là, trước khi tự sát cô ta ăn cá khô nhỏ làm gì…
“Có di vật nào không?” Tô Mộc Hề hỏi Giang Tín Chi.
Anh lắc đầu: “Di vật năm đó đều được giao lại cho cha mẹ cô ấy.”
Tô Mộc Hề khẽ thở dài một hơi, xem ra nếu muốn có tiến triển thì vẫn phải ra tay từ chỗ ba mẹ của cô ấy rồi.
“Chúng ta phải đến gặp cha mẹ cô ấy.” Tô Mộc Hề nói.
Giang Tín Chi đồng ý: “Ngày mai lại đi đi, thời gian hôm nay không còn sớm nữa.”
“Ừ.” Tô Mộc Hề đáp một tiếng, vào lúc này bụng cô bắt đầu kêu ùng ục ùng ục, bốn phía đều yên tĩnh, hai người đều nghe được rất rõ ràng.
Cô có hơi xấu hổ, bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn.
Giang Tín Chi giúp cô dọn dẹp xong những hồ sơ kia, nói: “Đi ăn cơm tối thôi.”
“Được.”

Hôm sau, trời vừa sáng Tô Mộc Hề đã đến cửa hàng, Giang Tín Chi nói hôm nay anh sẽ tự đến gặp cha mẹ Chương Nguyệt Nguyệt, tối nay sẽ báo lại tin tức cho cô.
Nhớ lại thái độ của mẹ Chương ngày hôm qua, Tô Mộc Hề cũng lười đi, liền để Giang Tín Chi thay cô đi một chuyến.
Buồn chán ngồi trong cửa hàng, đột nhiên nhớ tới Mục Liễu Sắt đã nói trong cửa hàng của cô quá lộn xộn, rất dễ trêu chọc mấy thứ không sạch sẽ, hơn nữa ngay cả Mạc Nam Tuần cũng nói âm khí trong cửa hàng của cô rất dầy đặc.
Chẳng lẽ vì nguyên nhân này, cho nên mình mới bị Mạc Nam Tuần bám theo?
Nghĩ tới đây, Tô Mộc Hề quyết định ngày hôm nay sẽ thu dọn lại cửa hàng một lượt.
Trong cửa hàng thực sự rất lộn xộn, thường ngày Tô Mộc Hề cũng không hay quét dọn, thực sự rất phiền phức, bận rộn gần hai, ba tiếng, cũng chưa dọn dẹp xong, mệt đến nhức eo đau lưng.
Lúc này Tô Mộc Hề đang giẫm lên ghế, lấy lọ hoa được đặt trên cao xuống, nào ngờ lại bị tuột khỏi tay làm rơi xuống.
Lọ hoa rơi xuống đất phát ra tiếng “loảng xoảng”, vỡ nát ngay lập tức.
Tô Mộc Hề nhìn chằm chằm đống mảnh sứ vụn trên mặt đất, sửng sờ mấy giây. Đây chính là sứ Thanh Hoa mà cô cất giấu kỹ nhiều năm đó…
Trèo xuống khỏi ghế, cô ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu dọn dẹp đống mảnh sứ vụn, khẽ thở dài. Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài, hình như còn có người đang nói “Thật là tiếc cho cái lọ hoa này”, âm thanh rất nhỏ, thế nhưng cô nghe được rất rõ ràng.
Âm thanh này khá là quen thuộc, Tô Mộc Hề nghĩ một hồi, bỗng nhiên giật mình.
Đây không phải là giọng nói của Mạc Nam Tuần!
Tô Mộc Hề đứng lên, nhìn quanh trong cửa hàng một lúc, không nhìn thấy ai cả, càng không có bóng dáng của Mạc Nam Tuần. Nhưng sao cô lại nghe được tiếng nói của anh ta? Hay mình nghe nhầm rồi chăng?
Cô đứng yên ở đó, chỉ cảm thấy lạnh cả sóng lưng, nổi da gà hết cả người.
Tô Mộc Hề cũng không muốn dọn dẹp cửa hàng nữa, khóa cửa tiệm đi ra ngoài.
Lần thứ ba cô xuất hiện ở cửa nhà Mục Liễu Sắt.
Trong tầng hầm âm u, nhìn lá bùa được dán trên cửa chính nhà Mục Liễu Sắt, còn có một tảng đá lớn chắn ở trước, cô mím môi, một cước đá văng cửa nhà cô ta.
Mục Liễu Sắt đang ngồi thiền phía sau tấm rèm trong suốt, sau khi phát hiện tiếng động thì không nhịn được chửi tục luôn.
“Tôi đến đây, ai mà thô lỗ quá vậy, bà đây mới đổi khóa cửa đấy!”
Tô Mộc Hề ngồi xuống ghế: “Không nhìn ra cánh cửa này của cô là mới đó, nhiều lắm thì chỉ là đổi khoá thôi, bởi vì lần trước cái kia bị tôi đập bể rồi.” Cô cúi đầu bắt đầu nghịch móng tay, đối với việc mình đập khóa, nói thật là cô rất bình thản, tựa như tất cả mọi việc đều chẳng liên quan gì đến cô vậy.
Nghe được giọng nói của Tô Mộc Hề, Mục Liễu Sắt vén rèm lên, thò cái đầu ra khỏi rèm, duỗi tay chỉ vào cô nói: “Cô cô, cô tới đây làm gì, tôi cho cô tới sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không hoan nghênh cô tới đây, cô đi mau lên”
“Đừng nói nhảm!” Cô ta còn chưa nói hết, đã bị Tô Mộc Hề cắt lời, “Tôi hỏi cô mấy vấn đề, hỏi xong đi ngay.”
“Tôi từ chối trả lời!” Mục Liễu Sắt đóng sầm cái rèm lại, ngồi xếp bằng, mắt nhắm lại, nhưng lại không thể chuyên tâm ngồi thiền được.
“Tôi muốn hỏi cô, người có thể nói chuyện với quỷ không?” Tô Mộc Hề cuốn hết cái rèm lại, nhìn Mục Liễu Sắt.
Mục Liễu Sắt mở mắt ra: “Tôi cho cô biết thì cô có thể trả lại mấy thứ kia cho tôi không?” Trên mặt cô ta mang theo chút ý cười.
“Xem tâm tình đã.” Tô Mộc Hề híp mắt.
Mục Liễu Sắt lại buông rèm xuống lần nữa, ngồi xếp bằng: “Vị thí chủ này, vấn đề cô hỏi rất hay. Theo bần đạo biết, người bình thường thì không thể nào nói chuyện với ma quỷ được, cho dù có là đạo sĩ giống tôi cũng phải cần một phương thức đặc biệt mới có thể nói chuyện với chúng. Đương nhiên là ngoại trừ những người trời sinh đã có khả năng ấy.”
Tô Mộc Hề nghe xong lời của Mục Liễu Sắt thì im lặng trầm tư. Nếu như lời Mục Liễu Sắt nói là sự thật, như vậy cô có thể nói chuyện với Mạc Nam Tuần là bởi vì năng lực của mình trời sinh đã như thế?
“Tôi hỏi lại cô, người bình thường có thể nhìn thấy quỷ sao?” Tô Mộc Hề lại hỏi thêm một vấn đề.
“À, vấn đề này…” Mục Liễu Sắt nghĩ một hồi, “Người bình thường đương nhiên sẽ không nhìn thấy rồi. Trừ phi, con quỷ kia muốn cô nhìn thấy nó.” Nói tới chỗ này, cô ta cười vài tiếng thâm trầm, khiến cho Tô Mộc Hề sợ đến nỗi hơi rụt người lại.
“Đừng sợ, tiểu Mộc Mộc, bà đây trêu cô đấy.” Mục Liễu Sắt cười nói, dừng một chút nói tiếp, “Uầy, là vậy đó. Tiểu Mộc Mộc cô vẫn còn đang bị thứ không sạch sẽ bám lấy sao?”
Tô Mộc Hề thở dài một tiếng, không nói gì, việc này ngày càng phiền phức.
“Kỳ thực cô chỉ cần trả những thứ kia lại cho tôi, thêm 5000 đồng tiền mặt nữa, tôi đảm bảo sẽ giúp cô xử lý ổn thỏa!” Mục Liễu Sắt cười hì hì, lời nói lúc đó giống như lời thề son sắt.
“5000 đồng?” Tô Mộc Hề lập tức đứng lên, “Cô suy nghĩ hay thật!”
“Ôi, 5000 đồng đã là giá thấp nhất rồi đó, những người khác tôi đều lấy 8000 đồng đấy biết không?” Mục Liễu Sắt đi ra từ phía sau rèm, “Còn nữa, tiểu Mộc Mộc cô giàu như vậy, 5000 đồng đối với cô mà nói là không đáng kể bao nhiêu, đúng không?”
“Nếu như là miễn phí, tôi có thể suy nghĩ một chút.” Tô Mộc Hề nhếch khóe môi.
Mục Liễu Sắt không nhịn được khinh bỉ nhìn cô vài lần: “Thật ác độc.”
“Tôi đi đây.” Tô Mộc Hề xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Mục Liễu Sắt nhớ lại trong tay Tô Mộc Hề vẫn còn đồ của mình, vừa nãy cô nói nếu như tâm tình tốt, sẽ trả lại cho cô ta mà.
Ngay sau đó, cô ta liền đuổi theo Tô Mộc Hề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.