Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 97: Đoàn thể quyết đấu!





Ta kháo! Sau khi rời khỏi hoàng cung, tâm tình của bần đạo vô cùng khó chịu. Không ngờ tên quốc vương ngu ngốc này giao cho bần đạo, mà không cần hỏi qua ý kiến, ta có thể tưởng tượng ra, đám quý tộc này nghĩ ra quyết đấu thì có rất nhiều máu đổ đây. Phỏng chừng người thắng cũng không còn nhiều, còn như bên thua -- khẳng định sẽ không còn người nào sống sót.
Nói cách khác, vô luận kết quả như thế nào đi nữa, Cuồng Long kỵ binh của ta cũng bị tổn thất rất thảm trọng. Thật đúng là độc kế độc ác mà. Không đúng? Cái kế tổn hại và độc ác này bằng vào chỉ số thông minh của quốc vương sao có thể nghĩ ra được chứ? Thiên a! Khẳng định đây tuyệt đối là chủ ý của tên vương bát đản Thạch Nguyên Hùng Nhị. Bần đạo thề rằng sẽ không để cho hắn yên…
Về đến nhà, lập tức đi gặp gia gia. Lão nhân gia đang nhàn nhã ngồi uống trà, vừa nhìn thấy ta liền lộ ra nụ cười tươi nói: "Ngươi lại đây thăm gia gia hả?"
"Vâng! Gia gia ngài khỏe chứ?" Bần đạo cười hỏi.
"Ặc! Tiểu tử, ngươi tám phần là có phiến toái mới tìm đến lão già ta giải quyết, có đúng thế không?" Gia gia cười tủm tỉm nói.
"Ngài như thế nào biết được?" Bần đạo kỳ quái hỏi lại.
"Ngươi cau mày đùng đùng nổi giận đi vào, còn có cái chuyện tốt gì sao hả?"
"Hắc hắc! Vẫn là gia gia lợi hại" Bần đạo không khỏi bội phục sự quan sát mẫn tuệ sâu sắc này của lão nhân gia.
"Nói đi, có chuyện gì? Có thể làm ngươi bối rối khẳng định tương đối phiền toái" Gia gia nói.
"Đại phiền toái là đằng khác" Bần đạo đem chuyện trải qua kể lại mọt lược, sau cùng nói: "Cuồng Long kỵ binh của ta tổng cộng chưa được bao nhiêu? Mỗi người được trang bị rất nhiều kim tệ, và cũng là bảo bối cứu nguy, mà gã quốc vương này bảo ta lãng phí trên tràng quyết đấu, ta không nở chút nào?"
"Ân, dựa theo thường lệ cái chuyện này do ngũ đại quân đoàn thay phiên đảm nhiệm, lần này đến lượt Long gia chúng ta, gọi ngươi đi là chuyện hợp lý rồi còn gì" Gia gia nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi sợ?"
"Có chút. Ta chủ yếu không vì quốc vương mà đi liều mạng thôi" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Ngài có thể nói cụ thể cho ta một chút quy củ chứ?"
"Cũng không có cái quy củ gì, chỉ là tại trên tràng thi đấu thể thao, hai bên đều cử ra 1000 người, triển khai trận thế, khi được lệnh liền tiến lên tiến hành chém giết, có thể sử dụng bất cứ vật phẩm gì, quỷ kế gì… toàn bộ không hạn chế, chỉ cần giết sạch sẽ đối thủ là thắng"
Ta kháo! Quả nhiên đầy huyết tinh.
"Vậy, rốt cục là ai đánh với ai? Như thế nào an bài a?" Bần đạo hỏi.
"Không có an bài, đều là chính quốc vương của mình lựa chọn đối thủ, xem ai không vừa mắt hoặc là có ân oán trước đó liền trực tiếp đi khiêu chiến là được, nếu đối thủ đồng ý, có thỉnh nghi trượng giáo đình làm trọng tài điều khiển trận đấu, thời gian cũng do chính mình định ra, sau đó giết hết là được rồi" Gia gia ngữ khí bình thản làm ta không lạnh mà run.
"Chết rất nhiều người đó?" Bần đạo hỏi.
"Hàng năm đều có mấy vạn chết đi" Ngữ khí của gia gia rất bình thản làm ta có điểm không đứng vững.
"Đối thủ là ai thế?"
"Đều là bộ đội tinh nhuệ của quốc gia, tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, vương trong vương mới có tư cách tham gia. Người thắng lợi đem lại vinh dự to lớn cùng phong thưởng đủ dày" Gia gia bắt đầu hưng phấn nói: "Long gia chúng ta từng vài lần đoạt giải quán quân, ở trên đại lục quang vinh vẻ vang, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng đó?"
"Choáng váng! Ta có thể hỏi, trong một lần chúng ta thương vong bao nhiêu người?" Bần đạo tâm bất an nói.
"Ân… ! Không nhất định, nhiều khi hơn vạn, mà thấp nhất cũng 5, 6 ngàn" Gia gia giọng bất cần nói.
A! Chết rất nhiều người chỉ vì kèn cựa chơi đùa nhau thôi sao? Quả thực hủ bại mà" Bần đạo cả giận nói: "Ta mặc kệ, ta chỉ có 3500 Cuồng Long kỵ binh, lần này không muốn toàn quân bị diệt?"
"Ha ha! Ngươi yên tâm, ta sẽ điều 1 vạn Thanh Long thiết kỵ đến cho ngươi, ngươi mỗi lần phái ra một Cuồng Long kỵ binh là được" Gia gia cười nói: "Cũng không bảo ngươi đi liều mạng ha"
"Chúng ta có bao nhiêu người đi?"
"Theo lẽ thường là 30 vạn người, hai vạn là vương gia quân cận vệ, 1 vạn là binh lính tham gia trận quyết đấu.
"Ta kháo! Chúng ta bồi nhiều người như vậy sao, quốc vương cũng không trợ giúp thêm à?" Bần đạo bất mãn hỏi.
"Ha ha! Ngươi không biết đây là cơ hội tốt để kiếm tiền sao?" Gia gia giảo hoạt cười nói.
"Kiếm tiền? Ngài nói là đánh bạc hả?" Bần đạo kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy" Gia gia nói.
"Quang Minh thần giáo không phải luôn khuyên bảo không được đánh bạc? Như thế nào giáo hội cũng cho phép" Bần đạo thật sự không hiểu được.
"Hắc hắc! Đó là khuyên răn thôi, chứ có phải cấm đâu, lại nói, giáo hội còn muốn lấy danh nghĩa "hướng thần minh sám hối" thu 10% phí dụng. Chúng ta đánh bạc còn bọn họ thu tiền a?" Gia gia cười nói.
"10% kia không phải giống như thu tiền hoa hồng ở sòng bạc sao?" Bần đạo hỏi.
"Ha hả! Không chỉ có số lượng giống nhau, mà còn phục tùng cũng giống nữa, bọn họ còn cho vay nặng lãi, còn giúp ngươi đòi những khoản nợ, v.v … " Gia gia giọng trêu tức nói: "Bọn họ chính là xã hội đen hợp pháp mà thôi"
Ta kháo! Thật đúng là *** hắc.
"Quên đi, đến lúc đó hẳn nói sau. Ta tìm đến ngài còn có một việc" Bần đạo không muốn nhắc lại cái đám giáo hội dơ bẩn này, liền nói tránh đi.
"Chuyện gì?" Gia gia hỏi.
"Cũng không có gì ghê gớm lắm, chỉ là Ni Cổ Lạp Tư hướng ta tuyên thệ nguyện trung thành mà thôi" Bần đạo nhẹ nhàng bâng quơ nói.
"Phụt" Gia gia phun ra một ngụm nước trà, trừng mắt nhìn ta: "Việc này không có gì ghê gớm hả? Việc này so với bầu trời còn lớn hơn. Ngươi nói là sự thật sao, đừng có gạt ta đó?"
"Tuyệt đối là thật mà" Bần đạo không cần lừa hắn, đem chuyện mua Ni Cổ Lạp Tư với giá 1000 vạn nói ra cho gia gia biết, sau đó cười tủm tỉm nói: "Người xem vụ mua bán này có thích hợp không?"
"Thích hợp! Rất thích hợp" Gia gia cười ha hả nói: "Ta phát hiện ngươi luôn luôn sáng tạo ra kỳ tích a. Lần này lại làm cho ta ngoài ý muốn, có thể dụng phương thức như vậy để thu phục Ni Cổ Lạp Tư, thật sự rất … rất giỏi.
"Sặc! Chỉ một Ni Cổ Lạp Tư làm cho ngài cao hứng như thành như vậy? Có đáng không vậy?" Bần đạo khinh thường hỏi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Hừ! Ngươi cố làm ra vẻ? Nếu không khó được hắn, ngươi là tên keo kiệt có thể ra 1000 vạn sao?" Gia gia cười nói: "Hắn vô luận đặt ở cái địa phương đều có thể đánh trăm vạn đại quân đó"
"Tại Đại Hán cũng có khả năng à" Bần đạo bất mãn hỏi.
"Ngươi có ý gì?" Gia gia mất hứng nói: "Đại Hán tuyệt đối trọng dụng hắn"
"Mới là lạ đó" Bần đạo bất mãn nói: "Vừa rồi ta đã đưa tin này cho quốc vương biết, ta muốn hắn an bài cho Ni Cổ Lạp Tư một lần, ngài đoán hắn nói gì nào?"
"Nói chung là quốc vương không đáp ứng?" Gia gia kỳ quái hỏi.
"Hắn nói muốn cân nhắc một chút" Bần đạo bất mãn nói: "Cân nhắc cái rắm, rõ ràng là tìm lấy cớ để từ chối, nếu ta sớm là một đại công tước ném qua, hắn lập tức bổ nhiệm vào Lan sắc thiểm điện quân đoàn"
"Ân! Chính là quốc vương cũng nghĩ như vậy, phải cùng đại thần thương lượng nữa chứ?" Gia gia cười nói: "Yên tâm đi, Ni Cổ Lạp Tư sẽ được trọng dụng. Tốt … tốt, ngươi nhanh đi đem Ni Cổ Lạp Tư vào trong nhà đi, phụ thân ngươi rất nhanh từ tiền tuyến trở về, hắn biết ngươi đón tiếp khách nhân của hắn chậm trễ, ngươi chính là cẩn thận cái mông đó nha"
"Sặc! Hắn, từ hồi thôi diễn quân kỳ đã thua ta, nên sớm không có quyền lợi quản giáo ta" Bần đạo nói xong liền cáo lui.
Vào ngày sinh nhật hàng năm của ta, phụ thân cùng ta tổ chức một hồi quân kỳ thôi diễn, ta từ lúc ba tuổi đã thắng hắn, cho nên hàng năm cũng tìm tới ta tỷ thí, không có biện pháp a, hắn trên chiến trường thiên phú thật sự không cao, ta thì có bụng binh thư, thu thập hắn rất dễ dàng. Bởi vì mỗi lần thất bại đều bị mẫu thân cười to giễu cợt, hơn nữa căn cứ theo ước định của chúng ta, hắn đã đánh mất quyền quản lý ta hơn một năm thời gian, cho nên phụ thân đối ta một chút biện pháp cũng không có, nhưng đặc biệt là rất mất mặt, vì thế, hắn rất muốn tìm cơ hội gỡ vốn, cơ hồ giống như con bạc lúc đánh thua ở tại sòng bạc vậy, chính là tại thời điểm ta bị lưu đày, cũng cố ý đến lãnh địa tìm ta tỷ thí, đáng tiếc luôn luôn mang theo hy vọng cùng cõi lòng thất vọng mà ra về. Cho đến hiện tại, phụ thân cũng không có thắng được một lần quyền lợi quản giáo nhi tử của mình.
Sau khi cáo biệt gia gia, tìm mẫu thân an bài cho Ni Cổ Lạp Tư. Mẫu thân đối ta có thể thu phục được Ni Cổ Lạp Tư là phi thường hứng thú, về sau không ngớt lời khen bần đạo. Lập tức nàng đáp ứng là an bài Ni Cổ Lạp Tư ở phòng khách tốt nhất.
Lại hai ngày nữa qua đi, phụ thân với mệt mỏi phong trần từ tiền tuyến chạy trở về, hai lão bằng hữu cuối cùng cũng gặp mặt nhau.
Phụ thân mạnh mẽ ôm chùm lấy Ni Cổ Lạp Tư, kích động nói: "Đã nhiều năm rồi ha? Chúng ta cuối cùng cũng gặp lại nhau"
"Đúng 30 năm, ngươi có khỏe không?" Ni Cổ Lạp Tư hai mắt cũng đỏ hoe nói.
"Tốt, tốt … tốt lắm" Phụ thân sau khi buông Ni Cổ Lạp Tư ra nói, "Ngươi thế nào rồi?"
"Đúng vậy, đóa hoa xinh đẹp nhất học viện cắm trên bãi *** cho ngươi sao có thể không tốt chứ?" Ni Cổ Lạp Tư đố kỵ nói, "Nếu lúc ấy không biết được tin tức, ngươi đã bị những trận quyết đấu hành rất đáng thương, không thì ta cũng muốn tìm ngươi quyết đấu một trận"
"Ha ha! Đánh giặc là ta không bằng ngươi, nhưng thật sự muốn đánh nhau? Ha ha, mấy người như ngươi cũng không phải là đối thủ của ta" Phụ thân đắc ý nói.
"Ni Cổ Lạp Tư bá bá, mẫu thân cùng các ngài là bạn học sao?" Bần đạo tò mò hỏi.
"Đúng vậy. Nàng là nữ xinh đẹp nhất ở học viện chúng ta, từ hoàng tử, vương tử cho đến quý tộc theo đuổi nàng lên đến ngàn người, mỗi ngày có người đều vì nàng mà quyết đấu, chỉ cần nàng xuất hiện ở địa phương nào, người theo đuổi lập tức làm tắc nghẽn giao thông, đáng tiếc …. Đáng .. đáng tiếc, nàng như một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời?" Ni Cổ Lạp Tư cực kỳ bất mãn nói: "Ngươi có biết lúc ấy bọn họ biết được tình yêu nồng nhiệt của ngươi truyền ra, cả học viện lập tức phát nổ "
"Đúng không đó? Nói cho ta nghe một chút đi" Bần đạo vội vàng hỏi.
Ni Cổ Lạp Tư hướng phụ thân ta nhìn nhìn.
"Có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là mỗi ngày đều có quyết đấu và nó kéo dài đến vài tháng thôi à? Nói cho hắn đi, cũng như nói cho hắn biết lão tử ta rất là lợi hại nha" Phụ thân giọng đắc ý dào dạt nói
"Choáng, mỗi ngày đều đánh nhau, ngài chịu được sao?" Bần đạo tò mò hỏi lại. Loại cường độ chiến đấu này, đến người sắt cũng phải vì mệt mà chết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.