Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 620: Đàm phán với Minh Thần





"Ha hả, vô phương, chuyện tình còn chưa đến nỗi hết đường xoay xở." Bần đạo mỉm cười, sau đó hỏi: "Chúng ta ở Minh giới chiếm được vô số tài liệu, ngươi nói trong số đó có thứ gì có thể bị lũ tiểu tử Minh giới động tay động chân vào hay không? Tỷ như để áp đặt không gian tọa tiêu…?"
"Tài liệu thì khả năng không lớn, bởi vì tất cả bọn chúng sẽ bị luyện chế ngay thôi, trong quá trình luyện chế coi như là có không gian tọa tiêu cũng sẽ bị hủy diệt." Bất Lại Khắc nói: "Thế nhưng, chúng ta thu nhận không ít nhân viên, nào là Khô Lâu pháp sư, Khô Lâu Vương, thậm chí là Vu Yêu, Khô Lâu Hoàng và Cốt long có nhiều lắm, nếu như trên người bọn họ mang theo không gian tọa tiêu thì đúng là không kỳ lạ."
"Ngươi nói còn thiếu một vấn đề mấu chốt nhất." Bần đạo cười lạnh nói: "Tây Tư Nhĩ thân vương nhờ ta đưa cho Tây Á một miếng sắt, tám phần là có định vị không gian tọa tiêu."
Nghĩ tới đây, bần đạo lập tức biến sắc, vội vàng quát với Cái Thứ: "Cái Thứ, mau mở cho ta một cánh cửa không gian đi tới Thánh Đô Giáo Đình."
Cái Thứ thấy ta vội vã như thế, không nói hai lời, lập tức mở ra một cánh cửa không gian, sau khi thăng cấp thành Đại Địa Hùng Vương, tốc độ hắn mở ra cánh cửa không gian đã nhanh hơn rất nhiều, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt. Hơn nữa, khoảng cách cũng xa vô cùng, mặc dù từ Khô Lâu đảo đến Thánh Đô Giáo Đình cách nhau mấy vạn dặm, nhưng mà hắn vẫn có thể nối thông được bằng một cánh cửa không gian mà thôi.
Sau khi cửa mở ra bần đạo lập tức xông vào, chỉ để lại một câu nói: "Không cho một ai theo ta đi tới, lập tức đóng cửa."
Cái Thứ phi thường nghe lời, bần đạo mới vừa bước vào, thân thể của ta biến mất ở phía sau, cánh cửa không gian lập tức khép lại. Bần đạo hài lòng cười cười, sau đó cẩn thận đánh giá một chút hoàn cảnh chung quanh, nơi này là lữ quán khi ta lần đầu tiên tới Thánh Đô, Cái Thứ mở ra cánh cửa không gian nối thẳng vào trong phòng của ta. Chính ở nơi này ta thấy được Mân Nhi, dĩ nhiên lúc ấy nàng chỉ là một cái trứng mà thôi.
Nhớ tới chuyện cũ khoái trá này, bần đạo cũng không khỏi mỉm cười vui vẻ. Vừa lúc đó, ta đột nhiên phát hiện, dường như nơi này đã có người cư ngụ, bởi vì trên giường phòng ngủ truyền đến một tràng tiếng gào nam nữ vui sướng. Bởi vì bọn họ quá mức nhập tâm, thế nhưng không hề phát hiện trong phòng vừa xuất hiện một vị khách không mời.
Hai người này thật sự quá vô sỉ, giữa ban ngày ban mặt tuyên dâm thì thôi đi, thậm chí màn vải trên đầu giường cũng lười hạ xuống, trực tiếp khởi công. Làm hại bần đạo ngượng ngùng quay đầu, nhìn lướt qua hai khối thịt trắng múp này cho rõ ràng.
Vừa vặn vào lúc này hai người kia cũng phát giác có chỗ không đúng, vội vã ngẩng đầu nhìn lên đối mặt với ta. Ba người nhất thời nhìn tới u mê luôn. Bọn họ ngu là bởi vì gian tình bại lộ, không biết phải làm sao, rồi bần đạo ngu là vì nữ nhân kia, ta nhận ra nàng.
Nàng chính là nữ nhi của gã quân đoàn trưởng Thánh Quang thủ hộ đoàn trước kia, bởi vì nàng ta bạt tai trên mặt Tiên Nhã nên ta mới trực tiếp phá hủy một nửa tòa Giáo Hoàng cung, chuyện này rung động đặc biệt lớn, đây chính là sự kiện làm ta thành danh. Cho nên đối với nữ nhân này, ta cực kỳ có ấn tượng.
Thế nhưng ta nghe nói nàng ta đã gả cho Tây Á rồi, nhưng dường như tên mặt trắng nhỏ đang ở bên người nàng tuyệt đối không phải là Tây Á? Cái này, ai da, bần đạo thế mà lại vô tình bắt gặp một đôi cẩu nam nữ vụng trộm, thật là…, thật là ác tâm quá đi.
Nếu như là lúc bình thời, ta nhất định sẽ cẩn thận khiển trách bọn họ một bữa, nhưng mà hiện tại ta là người đang bị người ta đuổi giết. Hơn nữa thân phận ta thuộc về cái loại hễ lộ ra ánh sáng sẽ chết ngay lập tức. Giáo Đình nếu như biết ta ở chỗ này, không phải là vui đến chết hay sao? Ở ngay chỗ này bắt được ta, cơ hồ tương đương với chiến tranh kết thúc. Cho nên chỗ này thật sự không phải là nơi ta gióng trống khua chiêng nhiều.
Cho nên, bần đạo chỉ đành phải làm bộ không nhận ra bọn họ, mỉm cười nói với bọn họ: "Các ngươi cứ việc tiếp tục, coi như ta không tồn tại là được." Nói xong, ta vội vàng vận dụng Huyền Thiên Đặng Long Bộ, trực tiếp lắc mình phóng ra ngoài.
Bần đạo đi ra tới đường lớn vẫn có thể nghe được tiếng thét chói tai của nữ nhân không biết xấu hổ này. Ta có thể lý giải tâm tình của nàng, Tắc Văn Gia Tộc của nàng hiện tại đã xuống dốc rồi, hoàn toàn dựa vào gã con rể Tây Á để giữ thể diện, có thể nói Tây Á chính là cây trụ của Tắc Văn Gia Tộc. Nếu như chuyện này bị Tây Á biết được, lấy tính tình Tây Á khẳng định sẽ không thể nào bỏ qua. Đến lúc đó, vì mặt mũi gia tộc, kết quả của nàng chỉ có chữ chết, tuyệt đối không có đường khác.
Ài, đại trượng phu thật khó bảo toàn vợ hiền thủ tiết, thật không nghĩ tới Tây Á khôn khéo như thế cũng không có cách nào thoát khỏi chuyện này. Thật là bi thảm mà, quá bi thảm. Bần đạo vừa lắc đầu thở dài, vừa tản bộ trên đường cái đi tới Thánh Đô. Nơi này vẫn như cũ, chỉ có điều cây cối khổng lồ ở hai bên đường phố biến mất không thấy gì nữa, những thứ khác cơ hồ không có thay đổi gì. Từ biệt mấy năm, bần đạo nhất thời cảm xúc dâng trào. Ta từ khi là một hài tử mười hai tuổi, rồi lớn lên là một gã thanh niên trưởng thành, ta tin tưởng những người ban đầu nhìn thấy qua chân diện của ta mặc dù không ít, nhưng mà số người hiện tại còn nhận ra ta tuyệt đối là không nhiều.
Bần đạo tùy ý đi vài bước bỗng nhiên phát giác ở phía trước chính là cửa hàng bánh ngọt do ta mở ra ở chỗ này, mặc dù hiện tại vẫn còn kinh doanh bánh ngọt, nhưng đã là cảnh còn người mất, đám người Tát Đại Mộc đã sớm rút về lãnh của ta hưởng phúc, hiện tại kẻ kinh doanh hiển nhiên là người có quan hệ mật thiết với Giáo Đình. Nếu không hắn cũng không chiếm được một cửa hiệu mặt tiền tốt như vậy.
Đối với cửa hàng đổi chủ, ta đương nhiên là không để ý làm gì, bần đạo nhớ tới chuyện cũ năm đó không nhịn được mỉm cười mãi. Hồi đó Khách Thu Toa với danh xưng Bạo Long ở nơi này ra tay đánh gục vài trăm chiến sĩ thủ hộ quân đoàn, đánh cho một trận từng bừng khói lửa, thẳng cho đến bây giờ còn làm cho ta nhớ mãi.
Nhưng mà hiện tại Khách Thu Toa đã không còn ở chỗ này nữa rồi, nàng đi theo tổ mẫu tới Uy đảo. Nghe nói đóng ở trên Khô Lâu đảo, còn kết thân với Bạch Ngân Cốt long Anna, hai người đều là Ngân long đồng chúc tính, coi như là một nhà rồi. Lần đầu tiên gặp mặt đã vô cùng thân mật, hiện tại Khách Thu Toa đã là thiếu quân đoàn trưởng Kim long quân đoàn của ta, ừ, chức vụ quân đoàn trưởng là do Anna tiểu thư tự mình đảm nhiệm.
Ta vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, bần đạo trong lúc vô tình đi vào trong cửa hàng kia, tình cảnh bên trong khiến cho ta hơi kinh hãi, bộ dạng nơi này cơ hồ không có thay đổi chút nào, hoàn toàn giống với ấn tượng trước kia của ta, chuyện này…, thật đúng là kỳ quái đây. Nhìn thấy ta đi vào, tiểu nhị lập tức đi ra chào đón ta: "Đại nhân, ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài cần gì?"
Bần đạo thuận miệng cười nói: "Cho ta một chỗ ngồi thanh tịnh, ta muốn chờ bằng hữu."
"Vâng, xin mời đại nhân đi theo ta." Sau đo tiểu nhị đi trước dẫn đường đưa ta tới một một gian phòng. Dọc theo đường đi hắn thao thao bất tuyệt giới thiệu cho ta hết thảy hoàn cảnh nơi này, từ khi đám Tát Đại Mộc bắt đầu, thẳng cho đến như hiện tại, chỉ trong mấy câu nói thế mà hắn đã nói qua toàn bộ một lần. Thật là phục hắn mà.
Thế nhưng, có một ít kiến thức bản thân ta chỉ vừa nghe nói. Cho nên bần đạo cảm thấy hắn cũng có ích, sau khi chuẩn bị cho bần đạo mấy món điểm tâm, tiểu nhị xoay người muốn đi. Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi hắn lại: "Chờ một chút!"
"Đại nhân còn có điều gì phân phó?" Tiểu nhị xoay người hỏi ta.
Bần đạo tiện tay ném qua một kim tệ, sau đó mới cười híp mắt hỏi: "Ta muốn biết chủ nhân chân chính phía sau màn của cửa hàng này là ai?"
Tiểu nhị tiếp được kim tệ, hơi do dự một lát, rồi nhẹ nhàng thả lại lên trên bàn, nói: "Thật xin lỗi đại nhân, ta không biết."
"Ha hả." Bần đạo mỉm cười gật đầu. Nói: "Ngươi rất tốt, ở cái địa phương này còn có tiểu nhị không bị lợi ích dụ hoặc đã rất hiếm rồi."
"Đại nhân quá khen, ta thật sự không biết." Tiểu nhị vẫn kiên trì như cũ, nói: "Nếu như đại nhân không có chuyện gì, ta sẽ phải đi mang thức ăn lên cho ngài rồi." Vừa nói, hắn xoay người rời đi.
Khi hắn đi tới cửa bần đạo đột nhiên la một tiếng: "Quân đoàn cuồng tín giả !"
Thân thể gã tiểu nhị khẽ chấn động, sau đó vội vàng đi ra khỏi cửa. Nhưng mà bần đạo đã chú ý trong tình huống lúc nãy có được đáp án, ngoại trừ vị nhạc phụ đại nhân kia ra, ai lại còn rảnh hơi mà chiếu cố sản nghiệp của ta như thế? Hắn rõ ràng mượn chỗ này để hoài niệm nữ nhi của mình mà.
Bởi vì chuyện tình Ái Liên Na biến thân được toàn đại lục gọi là Huyết Ma Nữ, hắn thân là quân đoàn trưởng quân đoàn Cuồng tín giả hiển nhiên phải chịu đựng áp lực khổng lồ, sau đó ít lâu bắt buộc phải từ bỏ chức vụ. Bây giờ là do đệ đệ của hắn đảm nhiệm vị trí quân đoàn trưởng. Thật ra chuyện này chỉ tiến hành hơi sớm mà thôi. Hắn là một người không có nhi tử, cái ghế này sớm muộn gì cũng thuộc về đệ đệ hắn.
Về phần bản thân hắn, bởi vì địa vị hắn luôn cao cao tại thượng ở trong lòng quân đoàn Cuồng tín giả, được bọn họ bảo vệ vững vàng, cho nên không có bị bất kỳ xung kích nào. Hắn chỉ mất đi chức vụ, sau đó có thời gian rảnh rỗi ở nhà dưỡng lão. Bần đạo hơi do dự, liệu có nên đi thăm hỏi lão nhân gia một chút hay không? Chỉ có điều ta sợ bị người ta phát hiện, rồi làm liên lụy đến hắn. Việc này thật sự không dễ làm.
Vừa lúc đó, bên cạnh ta đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một người, chính là Minh thần Tạp Ba Tư Cơ vừa đổi một thân lễ phục mới, trên mặt càng thêm bốc lửa, vừa chậm rãi đi tới trước mặt ta, vừa nhìn ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử, mau nói cho ta biết, ngươi làm thế nào đột phá được không gian giam cầm của ta?"
"Lão già này, cái thứ kia y như xây cất bằng tro ấy, làm sao có thể giam người được chứ?" Bần đạo mỉm cười nói.
"Ngươi nói nhảm ~!" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ tức giận quát: "Ta dùng không gian phong ấn có thể giam cầm cao thủ cấp bậc Đại Tôn, ngươi cho rằng một đứa con nít có thể lừa được lão gia sao? Mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Trời đất ơi, tổ kiến to những hỏng chỉ từ một lỗ nhỏ. Ngươi phong ấn nhìn như dọa người, thế nhưng chỉ cần tìm được điểm yếu, mở ra một cái lỗ nhỏ, không gian năng lượng sẽ tự động phản ứng dây chuyền, có gì là khó khăn chứ? Một kích là bại thôi!" Bần đạo thản nhiên nói: "Ta chỉ có thể nói đến mức như vậy thôi, những thứ khác một mình ngươi tự suy nghĩ đi."
"Đáng giận." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ thở phì phò bước tới cái ghế đối diện ta. Lúc này, vừa vặn tiểu nhị mang món ăn lên, Minh thần Tạp Ba Tư Cơ không muốn mất phong độ ở trước mặt người ngoài, lập tức làm ra một bộ dáng đạo mạo, nhẹ nhàng phủi tay, an tĩnh ngồi xuống.
Chờ tiểu nhị đi ra ngoài, hắn lập tức khôi phục bản tính, cả giận hét lên với ta: "Thằng nhóc cứng đầu, ngươi nếu như có bản lãnh, đổi lại một địa phương khác đánh với ta một trận, chỉ cần ngươi có thể chạy trốn ở trên tay ta lần nữa, sau này ta sẽ không tìm ngươi gây phiền toái."
"Ha ha ha ~! Bần đạo cười to nói: "Minh thần Tạp Ba Tư các hạ, ngài thật đúng là quá mức vô sỉ rồi, lấy lớn áp nhỏ còn không nói, thậm chí quyền lợi lựa chọn chiến trường cũng không dám để lại cho ta nữa. Có một câu "người đê tiện thì là vô địch". Không nghĩ tới thần minh cũng như thế, ta từ trên người của ngươi thấy được dẫn chứng chân thật nha!"
"Ngươi ..." Mặt già Minh thần Tạp Ba Tư Cơ đỏ dần lên, cả giận nói: "Ngươi muốn như thế nào?"
"Ngươi có ngon thì cùng ta đánh ở chỗ này. Không phải ta xem thường ngươi, ta vẫn chắc chắn trực tiếp đối chiến, ngươi không có ngon thì không cần ở lại đây làm gì. Ta nói không sai chứ? Chẳng lẽ kẻ như ngươi mà cũng tính là thần?" Bần đạo khinh thường cười nói.
"Ngươi, ngươi không nên khinh người quá đáng." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ giận dữ hét: "Nơi này là cái tổ của lũ người chim kia, ta và ngươi ở đây đánh nhau khẳng định ngay cả tòa Thánh sơn cũng hỏng mất, chớ nói chi là Thiên Giới Chi Môn ở phía trên đó. Rõ ràng là ngươi cố tính lấy bọn họ làm bia đỡ đạn."
"Ha ha." Bần đạo cười vui vẻ nói: "Ngươi mới nói cái gì nhỉ? Trí tuệ thấp kém quá, quả thực còn thua cả con kiến nữa."
"Ngươi..." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ giận đến dựng râu trợn mắt, cuối cùng vẫn phải ngồi đàng hoàng ở đây không dám lộn xộn chút nào. Nếu như là lúc bình thường, hắn cũng ráng liều mạng phá hủy Thiên Giới Chi Môn, cùng lắm thì trốn đi vài vạn năm cũng không sao. Nhưng mà thời điểm hiện tại, chủ thần hai phe chúng ta tùy thời đều có thể xuất hiện ở chỗ này, một khi người ta chuẩn bị khai chiến, Minh thần Tạp Ba Tư Cơ ra tay phá hủy đại môn của người ta. Vậy thì vấn đề quá lớn rồi.
Thiên Giới Chi Môn không phải dễ dàng thành lập, để xây dựng nó hao tốn chi phí và khí lực rất lớn, đám người chim ở bên kia phải xây ở gần với Chuyển Sinh Trì, một khi nó bị phá hủy chắc chắn phải trải qua mười mấy hai mươi năm mới có thể xây dựng lại. Cho đến lúc này, đại quân thiên sứ ở trên Thiên Giới còn chưa có tới Vị Diện này. Như vậy người chim khổ tâm chuẩn bị ba năm cho hành động quân sự lần này sẽ trực tiếp tuyên cáo thất bại.
Chuyện này chẳng khác nào Minh thần Tạp Ba Tư Cơ làm trò ở trước mặt các thần minh trên toàn bộ đại lục, dứt khoát quạt mát lũ người chim và đánh một cái bạt tai vang dội vào mặt chủ thần Da Cáp Đức. Chỉ riêng vấn đề thể diện Da Cáp Đức nhất định "chơi" với Minh thần Tạp Ba Tư Cơ không chết không dứt. Cho nên Tạp Ba Tư Cơ bắt buộc phải băn khoăn thôi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Thật ra bần đạo đã sớm nghĩ tới chuyện phá hủy Thiên Giới Chi Môn, nhưng mà trước giờ vẫn không dám động tới, bởi vì một khi làm như vậy thì có thể ngăn trở đại quân thiên sứ bình thường, thế nhưng Thiên sứ bốn cánh trở lên vẫn có thể đi đến nơi đây. Cách làm của ta chỉ làm gia tốc tiến hành chiến tranh mà thôi, lúc ấy ta còn chưa có chuẩn bị đầy đủ làm như vậy là không chút sáng suốt. Lại còn đưa cho người chim một cái cớ để tiến công, khiến cho chư thần đi ra can thiệp sẽ không chiếm được chữ lí.
Cho nên ta vẫn không động tới, thế nhưng hiện tại nếu như Minh thần nguyện ý phối hợp với ta, ta tuyệt đối không ngại cùng hắn tạo ra một vụ án kinh thiên động địa. Chỉ tiếc, lão cáo già này không có gan, hắn cương quyết nuốt giận không có bị ta dụ dỗ.
Minh thần Tạp Ba Tư Cơ hít sâu mấy hơi lấy bình tĩnh, sau đó nhìn ta cười gian nói: "Ngươi muốn làm cho ta và đám người chim trở mặt với nhau, sau đó ngồi không làm ngư ông thủ lợi, đáng tiếc, ngươi nhìn sai ta rồi, ta không phải là tên Hỏa Tổ ngu ngốc hễ cái đầu nóng lên là bất chấp tất cả. Ta không có ngu xuẩn như vậy đâu!"
"Ngươi đã tự cho mình là người thông minh, vậy thì trước tiên cẩn thận ăn uống một ít đi, giảm chút nhiệt khí. Sau đó chúng ta lại cẩn thận nói chuyện." Bần đạo mỉm cười nói.
"Còn có cái gì để nói? Kế hoạch của các ngươi ta cũng biết rồi, chỉ cần ta đi tới gặp Da Cáp Đức thông báo một tiếng, coi như đổi không được một ngàn nữ thiên sứ mỹ lệ, nhưng mà vài chục thì không thành vấn đề mà!" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười gian nói: "Thằng nhóc cứng đầu, ngươi thật sự quá non rồi, ta khuyên ngươi sau này muốn làm chuyện gì, trước tiên phải tìm hiểu rõ lai lịch đối phương cái đã, đừng có mang kế hoạch nói cho người khác biết như thế."
"Ha ha, ngu xuẩn." Bần đạo cười nói: "Như vậy cũng coi là kế hoạch? Không phải là chúng ta đi khắp nơi tìm người hỗ trợ sao? Ngươi cho rằng trí tuệ của người chim kém như ngươi sao? Người ta đã sớm biết rồi, nếu không cũng sẽ không đưa ra điều kiện một ngàn nữ thiên sứ đổi lại mạng ta. Ở trong mắt bọn họ, thực lực của ta căn bản không đáng giá nhắc tới, làm gì có giá trị một ngàn thiên sứ cơ chứ? Rõ ràng đây là bọn họ cố ý hối lộ ngươi, để cho ngươi trợ giúp bọn họ mà thôi. Ngươi bây giờ lại không biết xấu hổ lấy tin tình báo của người ta đổi lại thiên sứ? Ha ha, ngươi tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho chư thần nha! Ha ha ~!"
"Ngươi..." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cả giận nói: "Thật là một tên giảo hoạt, cũng không sao, ta chỉ đáp ứng đến lúc đó đứng ở bên phía đám người chim là được, như thế vẫn có thể được không ít mỹ nữ thiên sứ. Chờ ta chơi chán rồi, ta còn có thể chuyển hóa các nàng thành Vong Linh rồi hấp thu tử khí sạch sẽ, linh hồn thiên sứ vô cùng thuần khiết, đối với ta cũng là loại năng lượng cực tốt, tuyệt đối có thể giúp ta gia tăng thực lực, ha ha, một việc nhất cử lưỡng tiện như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, ta thực sự là một thiên tài mà."
"Không sai, ngươi chính là "thiên tài", thiên-sinh-xuẩn-tài đó !" Bần đạo khinh thường nói: "Ngươi chưa từng nghĩ qua, sau khi làm như vậy sẽ có kết quả gì sao?"
"Ta có thể bị kết quả gì? Ngươi đừng có dọa ta đi?" Minh thần Tạp Ba Tư Cơ khinh thường nói: "Ta cũng không phải là loại người bị dọa là sợ."
"Ta không hù dọa ngươi." Bần đạo cười lạnh nói: "Ta nói cho ngươi nghe, lấy ví dụ từ Hỏa Tổ, Đại mẫu thần, Phong thần, nữ thần Nguyên Tố và nữ thần Tự Nhiên ...vân...vân chư thần đối nghịch với đám thiên sứ, chỉ nhiêu đó ta đã lạnh người rồi. Đến lúc đó, bản thân ta muốn nhìn, kết quả giữa ngươi và Da Cáp Đức sẽ thế nào? Ngươi chờ đi, sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ đích thân dẫn đại quân giết vào Minh giới."
"Ha ha." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười to nói: "Ngươi tưởng rằng ta là con nít ba tuổi sao? Dễ lừa gạt như vậy? Hỏa Tổ sớm đã mất tích vài ngàn năm rồi, tám phần là đã bị đám người chim ám toán, làm sao có thể xuất hiện đây? Những thần minh khác, Đại mẫu thần và Phong thần cũng đã lâu không thấy bóng dáng. Chỉ có nữ thần Nguyên Tố và nữ thần Tự Nhiên là bằng hữu có thể sẽ xuất hiện, chỉ có nhiêu đó mà thôi. Cộng lại hết thảy, bên phía các ngươi cũng chỉ có một vị chủ thần đỉnh cấp, một vị chủ thần cấp một, rồi bên phía chúng ta có tới hai vị chủ thần đỉnh cấp. Cho nên thái độ của ta phi thường quan trọng, chỉ cần bản thân ta nghiêng về ai, người đó thắng định rồi."
"Nhóc con, có muốn ta đi qua phe ngươi không? Chỉ cần ngươi giao ra một ít thứ là được." Minh thần Tạp Ba Tư Cơ cười gian nói: "Hình như ngươi không chỉ có một cái … mà?"
"Không ngại thì nói một chút ta nghe thử xem?" Bần đạo ra vẻ bất cần, hỏi thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.