Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 553: Nguyên tố Tinh Linh





Thời điểm Thất công chúa tàn sát bừa bãi hải cương của ba đại đế quốc, đám người bần đạo đã đi tới chỗ sâu nhất bên trong Tinh Linh Sâm Lâm, một nơi có quan hệ tới ta, đại bản doanh nguyên tố Tinh Linh. Ở bên trong Tinh Linh Sâm Lâm, địa phương này chiếm diện tích rộng lớn nhất, vị trí nằm ở trung tâm sâm lâm, chính là khu vực phong thủy bảo địa có khí tức nguyên tố nồng nặc nhất.
Ở chỗ này, thế lực nguyên tố Tinh Linh tương đối lớn, đừng xem thể hình bọn hắn chỉ chừng một thước giống một đứa con nít, hơn nữa toàn tộc cũng chỉ có mười mấy hai mươi vạn nhân khẩu, nhưng mà ở trong cấm địa bán kính ngàn dặm, bất luận ma thú hay nhân loại nào đi vào đều nhất luật giết gọn không tha, đi vào là chết ngay, hành động xem như phi thường lớn lối. Không có cách nào khác, trên phiến đại lục này, nắm tay ai lớn, người đó định đoạt đạo lý.
Toàn tộc nguyên tố Tinh Linh có một vị nữ hoàng thực lực ngang với thiên sứ sáu cánh, thực lực ngang với cấp bậc đại hải quái thì có năm gã thượng vị Tinh linh Vương, ngang với cấp bậc Cái Thứ thì là mười gã hạ vị Tinh linh Vương, Đại Tinh Linh cấp bậc pháp thần có mấy trăm, Tinh Linh cấp bậc Đại Ma đạo sư thì có vài ngàn, đội hình cường đại như thế tuyệt đối đủ tư cách xưng vương xưng bá ở chỗ này rồi, lớn lối một chút cũng là chuyện phải làm.
Chỉ có điều, chúng ta đến đây làm cho các nàng hỗn loạn và cảnh giác, các tinh linh chịu trách nhiệm cảnh giới bên ngoài kiên quyết không cho chúng ta đi vào, cho dù là Uy Na cũng không được, khẩu khí mặc dù khách khí, nhưng mà nói gì cũng muốn đợi nữ hoàng tự mình đến xử lý. Uy Na không cao hứng cho lắm, nếu không phải vì Vong Ưu ngăn cản, nàng cơ hồ muốn động tay động chân với đám thủ vệ rồi.
"Tại sao ngăn ta, ta muốn đi giáo huấn đám ngang ngược kia, lại dám không cho ta đi vào, ta là công chúa đó nha." Uy Na bất mãn kèm oán hận nói với Vong Ưu.
"Nàng ta không có làm sai. Ngươi làm gì muốn đánh người nhà chứ?" Vong Ưu cười nói.
"Cái gì mà không có làm sai?" Uy Na hô lớn: "Nàng tại sao không cho ta đi vào?"
"Ngươi không nhìn một chút xem chúng ta dẫn theo những người nào sao?" Bần đạo cười khổ nói: "Ba đầu Hùng Miêu cường hãn, một con Đại Địa Chi Hùng, một con hắc long, đặc biệt là thiên sứ sáu cánh và Cuồng Bạo Ải nhân vương, một đám cường hãn đến biến thái như thế này, đủ để phá hủy nguyên khu vực này rồi. Các nàng không rõ ràng lắm ý định của chúng ta khi đến đây, ai dám dễ dàng để cho chúng ta đi vào?"
"Nhưng các ngươi là ta mang đến mà..aa..a? Chẳng lẽ ta còn có thể làm hại tộc nhân của mình sao?" Uy Na bất mãn nói.
"Uy Na, có rất nhiều chuyện ngươi còn nhỏ không có trải qua, không nên hành động theo cảm tình." Vong Ưu thương cảm nói: "Có đôi khi người mà ngươi tín nhiệm, khi họ phản bội ngươi mới mang đến cho ngươi tai hoạ ngập đầu." Nàng hiển nhiên lại nghĩ tới Thánh Đấu Sĩ phản bội nàng.
Bần đạo liền ôm nàng vào trong ngực, an ủi: "Bất kể như thế nào, ta cũng vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."
"Ừ." Vong Ưu thâm tình nhìn qua ta, sau đó cảm động dúi đầu vào lòng trong lồng ngực ta.
"Làm cái gì đó? Lạ nha, không hiểu nữa." Uy Na quệt mồm nói.
Lúc này một thanh âm dễ nghe truyền tới, phi thường nghiêm khắc nói: "Lấy mức độ thông minh của ngươi. Nghe không hiểu hoàn toàn là hiện tượng bình thường, ngươi mà hiểu mới gọi là kỳ quái."
Không biết lúc nào Nữ hoàng Tinh Linh đã mang theo thuộc hạ của nàng hiện ra trước mặt chúng ta, cả đám bọn họ đều phiêu phù ở giữa không trung, có vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ mặt khẩn trương. Duy độc mỗi nữ hoàng coi như mang theo một tia mỉm cười ý nhị nhìn tới đây. Bên người nàng có một Tinh Linh rất giống Uy Na, thân thể tỏa ra màu sắc rực rỡ cùng với thần sắc không sợ gì cả. Vừa nhìn là biết hạng người chanh chua chát chúa rồi, câu hồi nãy chính là nàng ta nói.
"Ngươi dám nói nhảm hả, Uy Á chết tiệt, chỉ có ngu ngốc như ngươi thôi, chỉ số thông minh còn không đủ 10 đó." Uy Na giận dữ, trực tiếp mắng trả lại. Các nàng là hai tỷ muội song sinh, cũng là người thừa kế nữ hoàng Tinh Linh, vừa ra đời đã không hợp tính nhau, cơ hồ ngày ngày đánh nhau, giờ giờ cãi lộn. Nữ hoàng Tinh Linh đã sắp phiền chết đi rồi, cho nên khi đó nàng nhìn thấy ta có toan tính thu nhận Uy Na, không chỉ không ra tay ngăn trở, ngược lại còn ban trợ vào đó, nguyên nhân là vì chuyện này. Nhìn đó, hai người vừa mới thấy mặt, chuyện đầu tiên chính là khai chiến.
"Thôi đi, bị mấy khối kẹo là có thể lừa gạt đi. Thật không biết ai mới là ngu ngốc." Uy Á tiếp tục mắng.
"Ngươi…, ngươi đáng chết, khốn kiếp, chúng ta dùng thực lực để chứng minh ai mới là kẻ ngu ngốc sao." Uy Na nói không lại người ta, trở mặt ngay tại chỗ, lập tức động thủ. Một tia chớp cấp chín mạnh mẽ bổ tới.
"Không được lộn xộn." Nữ hoàng Tinh Linh cao giọng hô, đồng thời nàng vung tay lên lập tức hủy rớt pháp thuật của Uy Na. Nàng dùng phải là biến hóa từ Đại Phong Ma Chú, cử trọng nhược khinh, sử dụng thật sự xảo, bần đạo và Vong Ưu thấy vậy cũng không khỏi gật đầu khen một tiếng.
"Hai người các ngươi đó, mấy năm không thấy không thể an tĩnh hỏi thăm sức khỏe nhau sao?" Nữ hoàng Tinh Linh dở khóc dở cười nói: "Gặp mặt liền đánh, các ngươi rốt cuộc là chị em ruột hay là thù nhân bất cộng đái thiên hả?"
"Mụ mụ, ngài thiên vị nha, là nàng ta mắng ta trước mà." Uy Na ủy khuất nói.
"Rõ ràng là nó động thủ trước, ta là người bị đánh." Uy Á cũng bất mãn nói.
"Sợ các ngươi rồi, đều câm miệng hết đi. Tránh chỗ cho ta nói chuyện với khách nhân, nói xong chính sự lại thu thập các ngươi sau." Nữ hoàng cười khổ, thi triển cho mỗi đứa một cái Cấm Ngôn Thuật, ai dà, thế giới cuối cùng cũng được an tĩnh. Hai cô bé nói không ra lời được rồi, chỉ biết trợn mắt nhìn nhau, không ngừng vũ động quả đấm nhỏ quơ lên giữa không trung. Bần đạo ánh mắt sáng lên, trong lòng tự nhủ, pháp thuật này tốt nha, sau này Uy Na lại dám dài dòng, ta cũng trực tiếp cho nàng cấm nói luôn, khà khà.
"Thật ngại quá, để cho các ngươi chê cười rồi." Nữ hoàng nhún nhún vai, xin lỗi: "Hai con nhỏ này chính là không bao giờ ngừng ngang bướng. Uy Na đi theo ngươi cũng phiền ngươi không ít nhỉ?"
"Ha hả, không có gì, cô bé rất tốt." Bần đạo cười nói trái với lương tâm, sau đó đáp: "Thế nhưng, hiện tại người ký khế ước với Uy Na đã không phải là ta, mà là nàng." Vừa nói bần đạo chỉ chỉ Vong Ưu.
"Nữ hoàng bệ hạ khỏe!" Vong Ưu mỉm cười nhìn nữ hoàng thăm hỏi một tiếng.
"Ngươi khỏe." Nữ hoàng kinh ngạc nhìn qua Vong Ưu, nói: "Ngươi là pháp sư nhân loại xuất sắc nhất mà ta từng thấy, lại còn là toàn hệ, trời ạ, Uy Na kết đôi với ngươi thật sự là thích hợp. Sau này phiền toái ngươi chiếu cố thêm cho nữ nhi của ta rồi."
"Xin ngài yên tâm, ta sẽ cẩn thận chiếu cố nàng." Vong Ưu cười nói.
"Ha hả, vậy thì tốt." Nữ hoàng cười nói, sau đó nàng đột nhiên điều chỉnh sắc mặt, nói với ta: "Có thể cho ta biết mục đích các ngươi lần này tới không?"
"Chỉ là đưa Uy Na trở về thăm nhà một chút mà thôi. Không có chuyện khác gì khác." Bần đạo liền giải thích.
"Tại sao không đi qua cánh cửa không gian của bà ngoại ngươi?" Nữ hoàng kinh ngạc hỏi: "Hơn nữa còn dẫn theo nhiều cường giả như vậy, trời đất ơi, đưa Uy Na về nhà không đến nổi vận dụng thiên sứ sáu cánh, cuồng bạo Ải nhân vương, Đại Địa Chi Hùng, toàn là cường giả siêu cấp như vậy hộ tống mà? Ta còn tưởng rằng ngươi muốn tấn công ta nữa chứ?"
"Không có nha, ta làm sao dám tấn công ngài, bà ngoại sẽ không tha cho ta đâu, hắc hắc." Bần đạo vội vàng giải thích: "Ta lần này đi ra ngoài, thật ra là vì điều tra bí mật của Tinh Linh Sâm Lâm, cho nên mới dẫn theo nhiều người như vậy tới hỗ trợ. Nơi này chỉ là đi ngang qua, không phải cố ý đưa Uy Na về, ngài yên tâm đi."
"A, thì ra là như vậy, làm cho ta sợ hết cả hồn." Nữ hoàng Tinh Linh vỗ vỗ bộ ngực một cái, nói: "Nói thật, ngươi đúng là khiến cho ta thất kinh hồn vía, ta làm sao cũng không tưởng tượng nổi, ngươi thậm chí có một ngày tự tay dẫn dắt đội ngũ hung hãn như thế này, ừ, có thể nói cho ta biết ngươi làm thế nào để cho thiên sứ và ma tộc sống chung hòa bình với nhau không? Lại làm thế nào thu phục Quang Ám Thánh Hùng (gấu mèo) vậy?"
"Ha hả, cẩn thận nói chuyện thì dài lắm, ta nói ngắn gọn một chút nhé!" Bần đạo cười nói: "Tóm lại, thiên sứ và ma tộc khi đối chiến với ta bị thua tâm phục khẩu phục, về phần Quang Ám Thánh Hùng, hắc hắc, là bọn hắn tự nguyện đi theo ta đó!"
"Ngươi? Có thể đánh thắng được bọn hắn?" Con ngươi nữ hoàng Tinh Linh muốn lòi ra ngoài, bất khả tư nghị nhìn sang Lệ Nhược Nhã và Cao Sâm. Hy vọng bọn hắn có thể đứng ra phản bác ta, tuy nhiên nàng nhìn thấy hai người mờ mịt cúi đầu xuống, vì vậy mới không thể không tin được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nữ hoàng ngay sau đó lo lắng nói: "Ngươi cho dù có thể chiến thắng cũng không có thể quá phận mà? Ma tộc còn dễ nói, bọn họ không tới được Vị Diện này. Nhưng mà Quang Minh thần tộc ở Thiên Giới nếu như biết được chuyện này thì nhất định sẽ tới tìm ngươi gây phiền toái đó."
"Hắc hắc, bọn họ còn không biết chuyện này, cho nên cũng hi vọng nữ hoàng bệ hạ có thể giữ bí mật dùm ta vậy." Bần đạo cười nói như không.
"Ha hả, ta dù có muốn mật báo cũng không có phương pháp, Thiên Giới Chi Môn chắc chắn không thể mỏ ra cho một nhân vật nhỏ bé như ta đâu. Quang Minh thần tộc cao ngạo không bao giờ nhòm ngó đến tồn tại hèn mọn hơn bọn chúng cả." Nữ hoàng Tinh Linh khinh thường cười lạnh. Nghe khẩu khí nàng tựa hồ cũng có liên quan gì đó đến Quang Minh thần tộc.
Bần đạo trong lòng vừa động, cho nên thử mở lời dò xét: "Những tên kia thật sự rất ngạo mạn, làm như ai cũng không thể lọt vào mắt bọn chúng vậy."
"Ai bảo người ta người đông thế mạnh chứ?" Nữ hoàng bất mãn nói, sau đó nàng đột nhiên nói: "Ta phải nhắc nhở ngươi, phía trên đại lục cơ hồ tất cả nhân tộc tụ tập đều bị Giáo Đình chiếm cứ, cho nên ngươi tốt nhất nên giấu kỹ nàng ta đi, nếu như bị người khác nhìn thấy ngươi sẽ phải gặp phiền toái không ngừng đó."
"Ha hả, ngài nói thế đã là chuyện xưa rồi." Bần đạo cười hắc hắc nói: "Hiện tại một phần ba thổ địa nhân tộc đã bị Tự Nhiên Thần Giáo chiếm cứ, vị này chính là Hương Hương nhận chức Thần Ngữ Giả đại diện cho Tự Nhiên Thần Giáo, cũng là phu nhân của ta." Vừa nói ta vừa chỉ vào Hương Hương. Hương Hương vốn ít được ra ngoài lịch lãm, cho nên vẫn đứng ở một bên tò mò đánh giá mấy cô bé Tinh Linh, nãy giờ còn chưa có nói gì. Bởi vì ở đây có nhiều người như vậy, cho nên người ta rất dễ bỏ qua sự tồn tại của nàng.
"A?" Nữ hoàng Tinh Linh đột nhiên trở nên hưng phấn, đánh giá Hương Hương một lượt lên xuống, nhất là chú ý tới cái nhẫn Phỉ Thúy Chi Tinh, sau đó lập tức thi lễ với Hương Hương: "Ngài khỏe chứ, Thần ngữ giả các hạ tôn quý, chào mừng ngài đến lãnh địa của nguyên tố Tinh Linh, xin tha thứ cho ta mới vừa rồi không kịp chú ý tới Phỉ Thúy Chi Tinh tồn tại, cho nên chậm trễ đón tiếp ngài."
"Ngài quá khách khí rồi, ta nhận không nổi đâu." Hương Hương bị nữ hoàng Tinh Linh cung kính chào hỏi làm cho hơi hơi kinh hãi.
"Ha hả, là ngài quá khách khí thôi, thân là người phát ngôn cho nữ thần Tự Nhiên ở trên Vị Diện này, ngài chính là đại biểu cho nữ thần. Ta tôn trọng ngài cũng là tôn trọng thần minh, cho nên không cần phải khách khí với ta." Nữ hoàng Tinh Linh vội vàng mỉm cười giải thích, sau đó nàng đột nhiên tự trách: "Ai da, nói nhiều lời như thế còn không kịp mời vào nhà nữa, để khách quý ở bên ngoài nãy giờ thật sự quá thất lễ rồi."
Lúc này, một vị Tinh linh vương đứng phía sau nữ hoàng lại đột nhiên nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, có chuyện này thích hợp không? Bọn họ cường đại như vậy, lỡ may đi vào liền trở mặt, chúng ta có thể bị hại thảm đó?"
"Không thể nào, không nói đến quan hệ với Uy Na, chỉ riêng có Thần ngữ giả ở đây, chúng ta nên tin tưởng bọn họ không có ác ý, nữ thần Tự Nhiên và nữ thần Nguyên Tố luôn luôn giao hảo với nhau, nếu như Thần ngữ giả dám tập kích chúng ta, nữ thần Tự Nhiên cũng sẽ không tha cho nàng. Hơn nữa nếu như không mời bọn họ đi vào, chúng ta sẽ quá thất lễ rồi." Nữ hoàng nói nhỏ: "Rồi lại nói tiếp, lấy thực lực của bọn họ đánh sâu vào trong lãnh địa cũng không quá khó khăn, chúng ta căn bản ngăn cản không nổi ."
Mặc dù các nàng nói chuyện thanh âm rất nhỏ, nhưng mà đám người bần đạo đều là thính lực hơn người, cho nên nghe rõ ràng hết thảy vào trong tai. Bần đạo vừa nghĩ nhân gia lại còn lo lắng đề phòng nữa sao? Cho nên ta liền từ chối: "Không phiền toái ngài nữa, nói thật, bên trong hay bên ngoài cũng giống nhau, nhà của các ngươi, hắc hắc, chúng ta vào không được. Thế nào cũng phải ở bên ngoài, cho nên ở đâu cũng thế cả, khỏi phải phiền toái đến ngài vậy?"
"Ha hả, đã như vậy thì xem như ta thất lễ rồi." Nữ hoàng Tinh Linh cười khổ nói: "Ai bảo hình thể chúng ta chênh lệch lớn như vậy chứ? Các ngươi tới đây một lần cũng không dễ dàng, ta sẽ chiêu đãi các ngươi một bữa tiệc rượu trái cây vậy, bảo đảm khiến cho các ngươi hài lòng." Vừa nói, nàng vung tay lên, từ phía sau tự nhiên bay qua tới không ít loại trái cây màu sắc khác nhau.
Lúc này trái cây bay qua từng chuỗi dài dằng dặc, có loại ngoại hình giống trái nho, tròn tròn rất dễ thương, còn có nhiều loại trái cây khác, chẳng qua là mỗi một loại màu sắc không giống nhau, có hồng, vàng, lục, lam ...vân...vân. Kỳ lạ nhất là, mấy thứ trái cây này lại tản mát ra khí tức ma pháp nhàn nhạt. Nữ hoàng cười nói: "Mấy thứ này gọi là quả nguyên tố, chỉ có sinh trưởng ở chung quanh Nguyệt Lượng Tỉnh của chúng ta, không chỉ ăn ngon, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa khá nhiều ma pháp nguyên tố, người thường ăn vào có thể gia tăng không ít ma lực. Nếm thử xem?"
"Ha hả, được." Bần đạo tiện tay cầm một quả màu đỏ, ăn vào thì thấy ngọt ngào vô cùng, hơn nữa còn có một dòng nước ấm chầm chậm chuyển động trong bụng, cực kỳ thoải mái. Bần đạo cảm nhận qua rồi khích lệ: "Ăn ngon, ăn rất ngon mà."
"Ngon thật hả? Chúng ta cũng thử một chút." Nhìn thấy ta đây làm vật thí nghiệm lên tiếng an ổn, những người khác ngay sau đó vây quanh thưởng thức. Mỗi một người đều khen không dứt miệng, ngay cả Uy Na cũng tới lấy vài quả, ánh mắt Uy Á hồng lên, không biết là căng thẳng hay là xấu hổ , không thèm chào hỏi chúng ta, cứ lầm lầm lỳ lỳ bay tới cầm quả ăn, tranh giành với mọi người rất là quyết liệt. Xem ra, vật này ở trong Tinh linh tộc cũng rất ít ỏi.
Bần đạo sau đó ăn thử một loại màu sắc khác, phát giác mùi vị cũng không giống nhau, mỗi loại đều có tư vị đặc biệt riêng, hết sức thơm ngon. Nhưng mà việc này đối với ta mà nói, thứ này cũng không có tác dụng gì lắm, ăn cũng chỉ là lãng phí, nhường cho người khác vậy. Cho nên, ta chỉ ăn mấy quả liền dừng lại tán gẫu với nữ hoàng.
Nữ hoàng cẩn thận hỏi về hành trình của chúng ta khi tiến vào Tinh Linh Sâm Lâm, bần đạo cũng nói qua một lần đại thể, không có giấu diếm gì cả, bao gồm chuyện tình của Thiên Không Chi Thành và Thụ Yêu Phỉ Thúy đều nhất nhất nói hết. Dù sao mấy chuyện này cũng không tính là bí mật cao cấp, nguyên tố Nữ hoàng Tinh Linh biết được cũng không sao, nàng tuyệt đối không phải là người hay mách lẻo, càng không có khả năng mật báo tới Thiên Giới. T
Bởi vì ta cảm giác nàng và Thiên Giới có mâu thuẫn với nhau, mâu thuẫn rất sâu, nói không chừng ta có thể mời cả nàng vào chung đội ngũ, địch nhân của địch nhân vốn là bạn mà, do đó để lung lạc nữ hoàng Tinh Linh, tất cả mọi chuyện ta đều nói thẳng ra sạch sẽ. Ta và nàng cùng hưởng chung bí mật, đây là ta tỏ vẻ tín nhiệm đối với nàng và tỏ thái độ hữu hảo, nàng tự nhiên sẽ có xúc động và đánh giá tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.