Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 304: Đánh một trận cuối cùng





"Về phần công lao các vị, ta cũng nhớ kỹ, chờ đánh một trận cuối cùng hoàn thành, cùng tiến lên báo cho quốc vương, trận chiến này dù chính thức kết thúc, đến lúc đó bàn công phong thưởng, người nào cũng không thiếu được." Phụ thân cười ha hả nói: "Hiện tại, mọi người nghe Tiểu Ngũ nhà ta an bài, nhất định đánh một trận cuối cùng đánh tốt."
"Vâng." Mọi người nghe sắp được phong thưởng liền kích động. Tâm tình hiển nhiên sảng khoái. Thế nhưng bần đạo bị gọi Tiểu Ngũ lại buồn bực vô cùng, đáng giận thật, phụ thân tuyệt đối là cố ý, hiện tại tạm thời ghi nhớ, quay đầu lại tìm cơ hội thu thập hắn. Quân tử báo thù mười năm không muộn sao?
"Trận chiến đánh đến hiện tại, đã nắm chắc rồi." Bần đạo cười ha hả nói: "Hiện tại vấn đề là tận lực giảm bớt tổn thất, điều binh từ quốc nội đến, tranh thủ còn sống mang về, nếu không, chết tại thời điểm sắp thắng lợi thật sự quá oan uổng."
"Đại nhân nói đúng." Bọn họ háo hức gật đầu nói.
"Hiện tại trước mặt chúng ta còn có hai chi quân đội, mười vạn binh thủy quân thật sự là quá ngu ngốc, chết cũng không đầu hàng, chúng ta không ngại trước bỏ đói chúng mấy ngày, cũng không cần bao vây, chỉ cần coi chừng bọn hắn không cho tiếp cận Hổ Hoàng quân đoàn là được rồi." Bần đạo cười nói: "Về phần Hổ Hoàng quân đoàn, cứ vây lại đánh rồi lại vây như thế, khi bọn hắn bên ngoài binh mã chịu không nổi thì tính tiếp, về phần các quân đội Tạp Đặc chạy trốn, cho Ngân Hồ quân đoàn tiến hành đuổi giết được chứ?" Khà khà, cũng để huyết cừu Ngân Hồ quân đoàn cùng Tạp Đặc kết sâu hơn một chút, như vậy sau này Ngân Hồ quân đoàn mới càng thêm an tâm ở lại Đại Hán.
"Được. Ta bảo đảm ở trên thảo nguyên không người nào có thể thoát khỏi chúng ta đánh chặn." Mãi Mãi Đề vội vàng cao hứng nói. Hắn vẫn đối với chuyện tình hôm nay không thể bắt sống Nhị vương tử canh cánh trong lòng, còn sợ ta không cho hắn đuổi theo nữa kìa, hiện tại thả tâm vội vàng bảo đảm. Thật ra thì ta cũng không phải hi vọng hắn bắt được Nhị vương tử, bởi vì có phế vật như vậy, sau này đối phó với Tạp Đặc muốn đơn giản rất nhiều. Nhưng lời này, ta cũng không dám nói, sợ Mãi Mãi Đề cùng ta liều mạng.
"Tốt, hiện tại ta tới an bài xuống, Lam Sắc Thiểm Điện quân đoàn chịu trách nhiệm coi chừng thủy quân Tạp Đặc?" Bần đạo nói với Ni Cổ Lạp Tư.
"Vâng, đại nhân." Ni Cổ Lạp Tư hưng phấn đáp. Hiển nhiên, hắn hiểu ý của ta, ta đây chính là đem trận chiến đấu với thủy quân giao cho bọn họ rồi, chẳng khác gì cho không công lao giết mười vạn kẻ địch sao? Hắn dĩ nhiên cao hứng.
"Thanh Long quân chịu trách nhiệm đánh chính diện Hổ Hoàng quân đoàn cùng phòng ngự sau lưng, Chu Tước quân đoàn chịu trách nhiệm phòng ngự phía nam, phía bắc liền giao cho Vương gia cận vệ quân." Bần đạo như vậy chẳng khác gì là muốn bọn họ chia ra ăn miếng bánh ngọt này, hiển nhiên đối với an bài thế này họ coi như hài lòng. Nói như thế nào, ta cũng rất công bình rồi, nếu không triệu hồi hết bọn hắn đi nghỉ ngơi hồi phục, ta dựa hết vào Thanh Long quân tuyệt đối có thể dễ dàng ăn sạch sẽ, nói như thế nào, ta cũng có chỗ dựa là Tạp Lạp ma đạo đoàn.
An bài tốt hết thảy, mọi người nói với nhau mấy câu, rồi tản đi, tất cả cũng mệt mỏi cả ngày, người nào cũng không có quá nhiều tinh lực. Chỉ có bần đạo còn đang cực khổ thống kê số lượng thương vong, lần chiến đấu này các quân đội đánh vô cùng dễ dàng, dù sao thực lực trên rất cao mà? Trong đó Ni Cổ Lạp Tư thương vong là ít nhất, không chỉ do hắn đối mặt địch nhân tương đối dễ ăn, mà nguyên nhân chỉ huy quân đội địch cũng ít, còn do siêu cấp cường giả phe ta và tài nghệ chỉ huy của hắn. Hắn lãnh hai mươi vạn quân, chỉ có chừng hai vạn thương vong, trong đó hắn tự mình dẫn dắt Lam Sắc Thiểm Điện quân đoàn chỉ thương vong sáu ngàn mà thôi. Mà hắn lại đánh tan dong binh đoàn chiến quả lên tới mười vạn người đó? Thật sự quá mãnh liệt, thật không hỗ là đại lục đệ nhất danh soái.
Chu Tước quân đoàn hai mươi vạn đại quân thương vong cũng không nặng, chỉ chừng ba vạn, Vương gia cận vệ quân tương đối khá, đạt tới hơn năm vạn thương vong, thật sự phải buồn bực mà? Thế nhưng thương vong chủ yếu là bộ binh, dù sao bộ binh đối mặt Tạp Đặc quân đội gấp mấy lần bọn hắn, cho nên một ngày huyết chiến có thương vong cỡ này cũng không kỳ quái .
Thảm trọng nhất dĩ nhiên là gặm khối xương cứng Hổ Hoàng quân, do phụ thân suất lĩnh năm mươi vạn đại quân Thanh Long quân, thương vong lên tới tám vạn người, kỵ binh chiếm gần một nửa, chủ yếu là ở hai cánh thời điểm Tây Tư Nhĩ thân vương Hổ Khiếu quân liều mạng sinh ra thương vong. Thế nhưng, Tây Tư Nhĩ thân vương tổn thất thảm hại hơn, bộ binh thương vong liền đạt mười vạn người, kỵ binh cũng tổn thất chừng bảy vạn, một ngày đánh xuống hắn hao tổn một phần ba quân đội.
Hiển nhiên, cái đó có quan hệ rất lớn đến hắn bày trận sơ xuất, nếu hắn sớm biết có Tạp Lạp ma đạo đoàn, hắn tuyệt đối không đem bộ binh thả vào dưới vó ngựa phụ thân. Quyết định sai lầm này mới tạo thành bộ binh thương vong khổng lồ, rồi kỵ binh thương vong so với trọng giáp kỵ binh số lượng có chút chênh lệch.
Tổng thể mà nói, chúng ta tổn thất không lớn, nhưng cũng không nhỏ, tính là bình thường đi. Nếu không phải muốn hấp dẫn lực chú ý Hổ Hoàng quân đoàn, cho Ngân Hồ quân đoàn dễ hạ thủ, ta sẽ không cùng hắn liều mạng. Đáng tiếc hiện tại mới là tháng 7, nếu đợi đến tám, tháng chín, nước sông Lưu Hoa dâng cao, có lẽ dùng chiêu lấy nước nhấn chìm địch quân được. Cũng không chừng gọn gàng hơn đấy chứ?
Mấy ngày kế tiếp coi như bình tĩnh, Hổ Hoàng quân đoàn mặc dù không có lương thực, nhưng trên chiến trường thi thể chiến mã nhiều thêm một chút, bọn họ trước tạm ứng phó được mấy ngày. Thủy quân cũng giống nhau, bọn họ có thể không biết Hổ Hoàng quân đoàn bị bao vây, mà dù có biết cũng không có biện pháp, nơi đó phương nào cũng đang vài chục vạn đại quân coi chừng, thủy quân chỉ còn dư lại mười vạn người, tuyệt đối không có thực lực giết vào cứu người. Nhìn thấy tình thế chúng ta bắt đầu rút dần vòng vây, chuẩn bị đánh trận cuối cùng. Ni Cổ Lạp Tư ở phía sau bọn họ, chuẩn bị thừa dịp bọn họ vừa mệt vừa đói chiếm chút tiện nghi.
Thế nhưng, trải qua như vậy một trận tàn sát tàn khốc, bên trong có ít người tư tưởng bắt đầu biến chuyển, len lén chạy tới đầu hàng. Ni Cổ Lạp Tư mỗi một ngày tiếp thu hàng ngàn tù binh, hắn rất vui mừng, tù binh so với đầu người còn có giá trị hơn, bởi vì tù binh cũng sẽ biến thành sức lao động, coi như một loại thu nhập, tự nhiên so với một cái đầu không có giá trị thì rất được hoan nghênh. Không cần đánh giặc, ngồi không lãnh tiền, hắn có thể không cao hứng sao?
Nhưng ngày tốt lại quá nhanh kết thúc, nguyên nhân cũng ở chỗ địch nhân nơi đó, cũng lại do cái tên ác đảng - Thạch Nguyên Đại Lang. Tên ác tâm vương bát vô liêm sỉ này, ở thời điểm bần đạo thế cục binh lực căng thẳng không có lợi, hắn mang theo mười vạn Huyền Vũ kỵ binh, phụng mệnh tới trợ giúp nhưng trên đường từ từ thảnh thơi, thời gian suốt hơn hai tháng, hắn mới đi ba phần tư đường. Hiện tại đại sự đã định, tựu đợi đến sắp hái đào, hắn đem quãng đường còn lại trong vòng vài ngày liền tới. Ta nguyền rủa hắn, Lão Tử dù cho tiện nghi người nào, cũng không thể tiện nghi loại như hắn chứ?
Vốn là, ta cũng không lo lắng hắn xử lý nổi Hổ Hoàng quân đoàn khối thịt béo này, nói như thế nào, ta cũng vây nhiều người như vậy, chỉ cần bần đạo không để ý thỉnh cầu của hắn là được rồi, mặc dù ta chỉ huy hắn không được, nhưng hắn có thể từ vòng vây của chúng ta mạnh mẽ thông qua sao? Nhưng trải qua vật lộn suy nghĩ, bần đạo lại có chút không yên tâm.
Dù sao bị ta bao vây vẫn là Hổ Vương huy hoàng nha? Hắn là một lão cáo già siêu cấp giảo hoạt, hiện tại mặc dù thân trong tuyệt cảnh, nhưng nhân vật anh hùng như vậy, chỉ cần không có tắt thở, tùy thời đều có thể tro tàn lại cháy, lăn lộn ra thêm đại nghiệp. Bần đạo nghĩ đến, hắn khẳng định đã sớm tiện tay biết Thạch Nguyên gia mang viện quân tới, mười vạn đại quân ban ngày ban mặt hành quân, không thể nào giấu diếm được tai mắt của hắn. Hơn nữa hắn cũng tuyệt đối rõ ràng ân oán giữa Thạch Nguyên gia cùng Long gia, như vậy hắn nhất định cũng đoán được hắn sau khi chiến bại, viện quân Thạch Nguyên gia tới tuyệt đối là đoạt công lao.
Cho nên Tây Tư Nhĩ thân vương thậm chí có thể suy tính ra viện quân Thạch Nguyên gia đại khái lúc nào tới nơi này. Nếu Thạch Nguyên gia tới rồi, đột nhiên tuyên bố đầu hàng, hơn nữa còn chính thức đầu hàng Thạch Nguyên gia, như vậy bần đạo một chút biện pháp cũng không có. Ta cũng không thể giết tù binh mà! Rồi lại nhớ thời điểm công trận, đúng là Tây Tư Nhĩ thân vương muốn hướng Thạch Nguyên gia đầu hàng, công lao này tựa hồ của Thạch Nguyên gia hắn rồi, căn bản không có quan hệ với chúng ta nữa nhỉ? Chỉ là bản thân Tây Tư Nhĩ thân vương không đầu hàng, kêu bộ hạ đầu hàng cũng giống như vậy, chúng ta uổng công khổ cực hai tháng, chân chính đánh bại Tây Tư Nhĩ thân vương, công lao thành ra mất trắng cho Thạch Nguyên gia. Nếu chuyện như vậy phát sinh, bần đạo nhất định sẽ tức chết.
Vấn đề là bần đạo tuyệt đối tin tưởng Tây Tư Nhĩ thân vương sẽ làm như vậy , hơn nữa nhất định làm như vậy. Bởi vì hắn mấy ngày qua hắn đàng hoàng bất bình thường. Lẽ ra lúc này, bọn họ phải nghĩ tới phá vòng vây rồi mới đúng. Tại sao còn phải đợi đây? Hơn nữa, theo ta quan sát, Hổ Hoàng quân sĩ khí cũng rất cao, rõ ràng không phải bộ dạng muốn chết. Càng giống biết sắp thoát chết thì đúng hơn.
Vì phòng ngừa ngoài ý muốn, bần đạo cố ý phái Ám Dạ quân tiền gần vòng vây Hổ Hoàng quân, bắt cho ta một quan quân cao cấp bên hắn, giao cho Khắc Lý thẩm vấn, thật sự bần đạo đã đoán đúng. Vì ổn định lòng quân, Tây Tư Nhĩ thân vương đã công bố quyết định mình đến các sĩ quan cao cấp cấp. Thật sự hắn muốn đợi viện quân Thạch Nguyên gia tới rồi đầu hàng, hơn nữa còn dặn dò kỹ lưỡng cho bộ hạ.
Nhận được tin tức vô cùng xác thực, bần đạo bị chọc tức điên lên. Vội vàng triệu tập mấy vị tướng quân. Lấy tin tức vừa biết nói ra, bọn họ cũng rất khí thế yêu cầu ta trước khi chủ lực Thạch Nguyên gia tới, toàn diệt Hổ Hoàng quân đoàn. Duới tình huống như thế, ngay cả phụ thân muốn duy trì Tây Tư Nhĩ thân vương cũng nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn gật đầu đồng ý kế hoạch tiến công. Bần đạo đồng thời hạ lệnh cho Mãi Mãi Đề cùng Ni Cổ Lạp Tư, cho bọn hắn sớm kết thúc công việc. Nếu không nhanh chân cũng đừng trách ta thu thập Hổ Hoàng quân đoàn sạch sẽ, lại bảo ta hám ăn à nha!
Thạch Nguyên gia cách chúng ta còn có hai ngày đường, nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh, lại ngày đêm kiên trình, đại khái một ngày một đêm sau là đến, cho nên khi biết tin, chúng ta liền quyết định lập tức tiến công, từ bốn phương tám hướng tiến công, dù sao người nhiều lắm rồi, đến mức chiến trường cũng chật ních, căn bản không cần phân ra chủ phó gì tất, đánh nghi binh làm gì, trực tiếp giết qua là xong rồi.
Bần đạo vì kích thích dục vọng chiến đấu binh sĩ, định ra quy củ, người nào bắt được Tây Tư Nhĩ thân vương trước thì tùy ý xử trí quyền lợi của hắn, bao gồm giết, bắt giữ, làm nô,… gì cũng được. Câu này thật ra thì nói cho phụ thân, chính là sợ hắn tiến công không xuất lực. Mà nghe xong câu này hắn vì cứu bằng hữu một mạng, nhất định sẽ toàn lực đánh một trận.
Phụ thân nghe xong lời của ta quả nhiên hai mắt rực sáng, vội vàng chạy đi chuẩn bị, hắn sau khi đi, ta cùng phụ tử thúc thúc, đường ca cũng nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ dĩ nhiên hiểu ý của ta, thật ra thì hiện tại thay vì nói đánh giặc, còn không bằng nói là chia của cho chính xác. Phụ thân ở nơi đây coi như trụ cột, bất luận công lao, tư lịch hay là uy vọng cũng nên nhận được miếng bánh ngọt lớn nhất, cho nên thúc thúc cùng đường ca tuyệt đối sẽ không giành công của hắn, chính bản thân hắn không biết mà thôi.
Tổng tiến công bắt đầu buổi sáng, vì lúc trước chúng ta ra vẻ không có gấp gáp, khiến cho Hổ Hoàng quân đoàn có chút ít thả tâm, bọn họ còn cho là chúng ta đợi bọn hắn đói bụng mới phát động công kích? Cho nên đợt tấn công này rất có tính bất ngờ, đánh vô cùng thuận lợi, thế nhưng, được một lát sau, Hổ Hoàng quân đoàn rốt cục từ u mê tỉnh ngộ, bắt đầu tiến hành anh dũng chống cự. Tây Tư Nhĩ thân vương mấy lần tự mình dẫn người giết ra trận tiền hai quân, khiến cho Hổ Hoàng quân sĩ khí rất cao, trận chiến tiếp sau đánh chém không mấy thuận lợi nữa rồi.
Thế nhưng, chúng ta dù sao vẫn chiếm thiên thời, địa lợi thêm nhân hòa ...vân...vân tất cả ưu thế, cho nên khi chiến sự tiến hành, chúng ta vẫn duy trì thế công như thủy triều lên, hơn nữa tiến sát từng bước, từ từ xâm lấn địa bàn Hổ Hoàng quân đoàn. Cứ như vậy, từ buổi sáng giết đến buổi trưa, chúng ta cuối cùng xỏ xuyên qua quân đội Tây Tư Nhĩ thân vương, sau đó chia Hổ Hoàng quân làm mấy khối nhỏ, rồi bao vây lại, chiến sự tiến hành càng thêm thuận lợi. Đến ban đêm, Tây Tư Nhĩ thân vương cùng hơn một ngàn thân vệ cuối cùng, bị phụ thân dẫn người bao vây trong một vòng tròn nhỏ.
Khi bần đạo đuổi qua, chiến sự các địa phương khác căn bản đã dừng lại, chiến sĩ Hổ Hoàng quân cơ hồ toàn diệt, rất ít đầu hàng, Hổ Hoàng quân đoàn từng uy chấn đại lục coi như hoàn toàn tan thành mây khói. Dĩ nhiên, còn phải bắt được Tây Tư Nhĩ thân vương rồi mới định đoạt.
Nhìn thấy Tây Tư Nhĩ thân vương lần nữa, bần đạo trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lúc này hắn cả người đẫm máu, chiến giáp khắp nơi đều có dấu vết đâm chém, chiến mã yêu mến cũng ngã lăn bên cạnh hắn, bội kiếm đã sớm gãy, nhưng nửa đoạn kiếm còn lại hắn vững vàng cầm trên tay. Tình cảnh hắn bây giờ có thể nói là cực kỳ là không tốt, nhưng ánh mắt của hắn vô cùng lạnh nhạt. Cho dù đến trình độ như vậy, bần đạo kinh ngạc phát hiện, tóc của hắn thế nhưng không loạn chút nào, trên mặt vẫn rất là sạch sẽ. Chân chính đạt tới mức - đầu rơi tóc không loạn mà. Bội phục, không hổ là quý tộc nhàm chán nhất.
Lúc này, chiến sĩ bên cạnh Tây Tư Nhĩ thân vương vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi thời khắc tối hậu, bọn họ năm ngàn người này do Tây Tư Nhĩ từ nhỏ bồi dưỡng thành võ sĩ gia tộc, độ trung thành cũng cao đáng sợ, bọn họ đã quyết tâm cùng Tây Tư Nhĩ thân vương đồng sanh cộng tử rồi, cho nên cũng đem chiến mã tặng cho người khác, tự mình lựa chọn lưu lại. Mặc dù bọn họ vết thương chồng chất, mỏi mệt không chịu nổi, nhưng trong đôi mắt tràn đầy sát khí, vẫn khiến cho bất kỳ kẻ đối thủ nào cũng không dám xem thường bọn họ.
"Tây Tư Nhĩ, ngươi đầu hàng chứ? Ta có thể đáp ứng ngươi, khi chiến trường ổn định lại sẽ thả ngươi trở về." Phụ thân tiến hành cố gắng cuối cùng.
"Nếu như ngươi còn xem ta như ngươi bằng hữu, thì không nên dùng những những lời này vũ nhục ta?" Tây Tư Nhĩ thân vương mỉm cười nói: "Ta đường đường Tây Tư Nhĩ thân vương, sống đã huy hoàng, chết cũng muốn chết lừng lẫy. Kết cục chiến bại đầu hàng như vậy thật sự không phải ta có thể tiếp nhận, cho nên chỉ có thể xin lỗi hảo ý của ngươi, ta biết, ngươi vì nó đã phí không ít tâm lực."
"Tây Tư Nhĩ, ngươi… tên này. Chết vẫn sĩ diện như vậy." Phụ thân đáy lòng thương cảm bất đắc dĩ nói: "Đã như vậy, ta liền tự mình thành toàn ngươi, ta nghĩ ngươi cũng muốn kết thúc một đời Nguyên soái trên tay một Kiếm Thánh!"
"Cảm ơn. Đúng là như thế, có thể ở trên chiến trường oanh oanh liệt liệt chết trận mới là một kết cục tốt nhất của vị Nguyên soái." Tây Tư Nhĩ thân vương cười nói: "Thế nhưng, ta còn có một nghi vấn, có thể trước khi ta chết nói cho ta biết không?"
"Ngươi hỏi đi." Phụ thân cũng đã khôi phục bình tĩnh.
"Các ngươi tại sao vào lúc này lựa chọn tiến công? Không sớm không muộn, có nguyên nhân sao?" Tây Tư Nhĩ thân vương hết sức không hiểu nổi nói.
"Nhi tử ta suy đoán ngươi có thể sẽ đợi Thạch Nguyên gia Huyền Vũ quân đoàn tới, đầu hàng bọn họ, quân đội chúng ta tham chiến cho tới lúc này cũng sẽ mất công lao lại còn mâu thuẫn với bọn họ. Có phải như vậy không ?" Phụ thân hỏi ngược lại.
"Ha hả. Ta thật phục nhi tử ngươi, hắn làm sao cái gì cũng biết nhỉ? Thật sự ta có ý định này, đáng tiếc không thực hiện được rồi." Tây Tư Nhĩ thân vương cười khổ nói: "Ta nói ngươi có nhi tử như vậy, có phải hay không rất buồn bực?"
"Đúng đó." Phụ thân cũng cười khổ nói: "Hắn lúc còn rất nhỏ liền có âm mưu tước đoạt quyền quản giáo của ta. Hiện tại lại càng từ ông nội hắn lấy được Kim Long Lệnh, để cho ta đây thân làm cha cũng bị hắn tiết chế. Ngươi nói người nào sinh ra một nhi tử quái vật như vậy, có thể không buồn bực sao?"
"Ha ha. Ngươi cũng dối trá như vậy?" Tây Tư Nhĩ thân vương cười to nói: "Không có nhi tử như vậy , ngươi có thể đánh thắng ta sao? Không có nhi tử như vậy, ngươi có thể một vài trận chiếm nửa giang san Tạp Đặc chúng ta? Sợ rằngngươi sớm bị Phùng Tu Tư giết chết lâu rồi, đừng có được tiện nghi còn khoe mã nữa?"
"Hắc hắc." Phụ thân thật thà cười cười nói: "Đúng rồi. Nói không sai. Dường như có nhi tử như vậy, trừ uy tín làm cha không có ra, trừ tương đối buồn bực ra, chỗ tốt hình như không ít ."
"Ngươi kêu không ít? Nhìn xem chiến giáp ngươi mặc, thần khí ngươi cầm kia, áo giáp chiến mã ngươi cưỡi, ngươi căn bản là một Kiếm Thánh hả?" Tây Tư Nhĩ thân vương hâm mộ nói: "Nếu là Tây Á nhà ta có một nửa lợi hại như ngươi nhi tử, ta cũng rất vui mừng rồi."
"Tên tiểu tử kia cũng rất tốt." Phụ thân mỉm cười nói.
"Tốt sao?" Tây Tư Nhĩ thân vương đột nhiên nghiêm túc nói: "Ta cuối cùng xin ngươi một chuyện."
"Ngươi nói." Phụ thân cũng là điều chỉnh sắc mặt nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Tây Á sau này sẽ không tham dự bất cứ chuyện gì của Tạp Đặc. Ta đã bảo hắn bỏ đi thân phận vương thất Tạp Đặc, sau đó đi Thánh Đô phát triển, ta hi vọng ngươi sau này thay ta chiếu cố hắn." Tây Tư Nhĩ thân vương thâm tình nói.
"Tại sao muốn bỏ thân phận vương thất?" Phụ thân không hiểu nói: "Đại Hán mặc dù chiếm gần nửa Tạp Đặc, nhưng bên kia Tiên Hoa thảo nguyên là quốc thổ Tạp Đặc, đều biết nơi đó hiểm yếu, còn có mấy pháo đài thành thị chắc chắn cố thủ, rất vững chắc nhaa..a? Đại Hán trong vòng ngắn hạn, căn bản không thể nào đánh xuống được!"
"Ngắn hạn?" Tây Tư Nhĩ thân vương cười khổ lắc lắc đầu nói: "Có nhà ngươi có đám quân thần âm hiểm như vậy bên cạnh, ta cũng không dám tín nhiệm bất kỳ pháo đài nào. Hiện tại, ta chỉ muốn ngươi bảo đảm dùm một cái."
"Ta bảo đảm, Tây Á cùng ta nhi tử giống nhau, chỉ cần có ta một ngày, cũng sẽ không bị bất luận kẻ nào khi nhục." Phụ thân nghiêm túc nói.
"Cảm ơn." Tây Tư Nhĩ thân vương cảm động nói: "Hiện tại chúng ta kết thúc hết thảy ân oán đi thôi. Ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Ta rất muốn biết một chút về Long gia bí kiếm vang danh đại lục."
"Như ngươi mong muốn." Phụ thân nói.
"YAA.A.A..." Tây Tư Nhĩ thân vương bay cao lên không trung, đồng thời quát to một tiếng, nói: "Ngươi thử một chút, tuyệt chiêu của ta mạnh nhất đi, Nộ Lãng Bôn Tập Trảm!"
Hàng năm Tây Tư Nhĩ thân vương sống ở bờ biển, yêu thích nhất bơi lội trong biển rộng, ân sư hắn chính là Thủy Chi Kiếm Thánh, dạy dỗ lấy thủy nhập đạo, cho nên hắn vừa vặn lợi dụng cơ hội khổ luyện trong biển rộng. Cuối cùng tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp, Nộ Lãng Bôn Tập Trảm chính chiêu thức mạnh nhất của hắn, khí thế mạnh mẽ như sóng lớn đập vào bờ. Chỉ thấy Tây Tư Nhĩ thân vương giữa không trung, toàn thân tản mát ra vô số đấu khí màu lam nhạt, phối hợp đoạn kiếm trong tay họa xuất vô số lưỡi dao đấu khí, tạo thành một đạo sóng biển khổng lồ rộng khoảng mấy chục thước, mãnh liệt lao thẳng tới phụ thân trên lưng thiết giáp thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.