Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 193: Cái chết của danh tướng





"Nhưng Giáo Hoàng Điện không có bất cứ quan hệ nào với Chu Tước quân đoàn. Mà ngài lại có, vì thế ngài thậm chí không tiếc mang 2000 người chạy đến Bình An Trấn cứu người. Nói thật, riêng cá nhân ta mà nói, ta cũng thực bị dũng khí của ngài thuyết phục." Hắn nghiêm túc nói: "Nếu ngài có thể sử dụng máu và lửa vì bọn họ một trận, vậy tại sao không thể dùng kim tệ cứu bọn họ một lần nữa đây?"
"Trời đất ơi! Ta cứu người còn đem bệnh tới báo ta?" Ta buồn cười nói: "Có phải hay không các người hơi cưỡng từ đoạt lý ?"
"Công chúa chúng ta nói, ngài nếu không đáp ứng, bọn họ sẽ bị lấy tội danh tù binh chiến tranh mang đến quặng mỏ làm việc. Số tiền này đối với người khác mà nói mặc dù là thiên văn sổ tự, nhưng công chúa chúng ta nói, đối với ngài mà nói chỉ là một sợi lông trên chín con trâu mà thôi." Sứ giả nói: "Ta nghĩ, mọi người chúng ta ai cũng không muốn thấy binh sĩ dũng cảm vì quốc gia chiến đấu chảy máu đến thời khắc cuối cùng bởi vì ngài keo kiệt phải đi quặng mỏ làm nô lệ sao? Rồi tạo thành hậu quả như vậy chỉ là do ngài không muốn vì bọn họ nhổ ra một cọng lông? Thử nghĩ xem người trong gia tộc ngài sẽ nghĩ như thế nào? Thử nghĩ xem người nhà tù binh sẽ nghĩ như thế nào? Còn muốn nghĩ thi nhân chí sĩ sẽ truyền xướng như thế nào đây ?"
"Trời ạ ~!" Ta rất chi là buồn bực. Nhưng nếu nghĩ thì thật đúng là không có cách nào khác. Người ta nói rõ ràng muốn trên người ta đây, thân thịt béo hạ một đao. Ta muốn không đáp ứng cũng không được, mọi người gia tộc nói ta như thế nào à? Ta có tiền như vậy, không chịu xài một chút cứu trợ đội quân nhà mình. Động vật máu lạnh, quỷ keo kiệt. Còn như phát triển đến gia đình một đám tù binh kia? Khẳng định ngày ngày đến cửa nhà ta khóc lóc kể lể réo ta vô sỉ. Ta đây khẳng định không tới một tháng, sẽ trở thành công địch lớn nhất ở Đại Hán quốc, nhiều nhất nửa năm, thanh danh của ta có thể thối khắp đại lục rồi. Bọn thi nhân thì khỏi nói, chết Ngũ thiếu gia ta nha. Ta tức chết mất! Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, cũng nhìn thấu rồi. Ai! Đây chính là bi ai của người có tiền mà.
"Ngài nghĩ xong chưa? Đại nhân." Sứ giả nhìn thấy ta bi phẫn trước mặt, tâm tình nhất định rất khoái trá hỏi.
"Nhiều ~ ít ~ tiền?" Ta từ trong kẽ răng nhảy ra mấy chữ.
"Đại nhân, sự khẳng khái cùng cơ trí của ngài sẽ truyền khắp đại lục." Sứ giả nói mặc dù tốt đẹp, nhưng từ trong đôi mắt híp mí kia ta thấy được vẻ đắc ý.
Ta nhẫn ~. Từ trong tay của hắn nhận lấy danh sách vừa nhìn. Ta thiếu chút nữa thì vọng động muốn giết người. Chỉ thấy trên đó viết…
Binh lính bình thường tổng cộng là 5227 người, bình thường tiền chuộc trên đại lục, mỗi người 10 kim tệ. Gấp mười lần giá tiền. Mỗi người 100 kim tệ, tổng cộng là 522700 kim tệ.
Trung cấp quan quân Bách phu trưởng 116 người, đại lục bình thường tiền chuộc, mỗi người 100 kim tệ, gấp mười lần giá tiền, mỗi người 1000 kim tệ, tổng cộng là 116000 kim tệ.
Sĩ quan cao cấp Thiên phu trưởng 9 người, đại lục bình thường tiền chuộc, mỗi người 1000 kim tệ. Gấp mười lần giá tiền mỗi người 10000 kim tệ, tổng cộng là 90000 kim tệ.
Quan quân có danh hiệu Bá tước 3 người, đại lục bình thường tiền chuộc, mỗi người một vạn kim tệ, gấp mười lần giá tiền, mỗi người mười vạn kim tệ. Tổng cộng là ba mươi vạn kim tệ.
Quan quân danh hiệu Tử tước 17 người, đại lục bình thường tiền chuộc, mỗi người một ngàn kim tệ, gấp mười lần giá tiền, mỗi người một vạn kim tệ, tổng cộng là mười bảy vạn kim tệ.
Quan quân danh hiệu Nam tước 41 người, đại lục bình thường tiền chuộc, mỗi người 500 kim tệ, gấp mười lần giá tiền, mỗi người năm nghìn kim tệ, tổng cộng là hai mươi vạn lẻ năm ngàn kim tệ.
Tổng cộng 1.399.200 kim tệ.
Cộng thêm phí lương thực, tiền chữa trị ...vân...vân. Tổng cộng một trăm năm mươi vạn kim tệ.
"Quan quân có danh hiệu quý tộc. Các ngươi không phải thu hai lần tiền sao?" Ta giận dữ hỏi.
"Đúng thế! Các hạ." Sứ giả hót như khướu nói: "Bọn họ có hai thân phận, sẽ phải thu hai phần tiền. Công chúa chúng ta chính ở chỗ này gửi lời nhắn nhủ rõ ràng !"
"Nhưng quy củ trên đại lục cũng chỉ tính toán dựa vào tước vị?" Ta cãi lại.
"Đó là quy định bình thường của đại lục. Còn đây là công chúa chúng ta quy định." Sứ giả nói: "Công chúa quy định cùng đại lục quy định không giống nhau, nếu không đặc biệt không cần đòi gấp mười lần tiền chuộc rồi, ngài nói có đúng hay không?"
"Hiểu luôn!" Ta oán hận nói: "Ta nhận rồi, khốn nạn. Ngươi trở về chuyến này chuyển cáo công chúa các ngươi một tiếng, khoản tiền này, ta sau này sẽ tìm nàng đòi lại gấp mười lần."
Đuổi đi cái tên sứ giả vô liêm sỉ này, chỉ qua ba năm ngày, Ngõa Nạp đem tù binh Chu Tước quân đoàn thả trở về. Ta cùng Long Thanh Vân cùng đi xem bọn hắn, đa số bình an trở lại. Nhìn dáng dấp thì bất luận thức ăn hay là tình huống chữa bệnh cũng không tệ. Cũng không ngược đãi gì hết.
"Ngũ đệ thật cám ơn ngươi. Chút tiền kia làm sao để ngươi tiêu pha đây!"
Long Thanh Vân nghe trong miệng binh lính Ngõa Nạp áp giải bọn họ biết được là ta giao tiền chuộc, rất cảm động nói: "Cái gì cũng chớ nói, rốt cuộc là bao nhiêu? Chúng ta Chu Tước quân đoàn cũng không thể để các ngươi xuất tiền chuộc phí không như thế?"
"Thật?" Ta nghi ngờ nói: "Ngươi nói muốn chi trả cho ta?"
"Dĩ nhiên. Dù thế nào cũng không ngã nổi Chu Tước quân đoàn chúng ta nha? Nói cho ngươi biết, mặc dù không có tài đại khí thô như Thanh Long quân đoàn các ngươi, nhưng nộp chút tiền chuộc kia vẫn phải có!" Long Thanh Vân một bộ không thèm để ý, hào sảng nói.
"Tốt lắm. Tất cả một trăm năm mươi vạn." Ta cười điên điên nói ra.
"Bao nhiêu?" Hắn hét lớn: "Một trăm năm mươi vạn? Ngươi chơi xỏ ta à?"
"Thất công chúa đe dọa ta, phải nộp gấp mười lần tiền chuộc, nếu không sẽ đưa bọn họ đi đào quáng." Ta cười khổ nói.
"Nhưng là điều này cũng quá ly kỳ đi?" Long Thanh Vân hét lớn: "Ngươi không cùng nàng trả giá ? Hoặc gọi bọn họ tới tìm ta? Làm sao lại ngu ngốc chi trả cho bọn hắn?"
"Không đưa không được" Ta buồn bực nói: "Thất công chúa uy hiếp ta, nói sẽ đem chuyện ta không chuộc người công bố, cho bọn thi nhân đi truyền xướng khắp đại lục. Ngươi nói nàng làm được không?"
"Hử? Nàng rất có thể làm được. Dường như ngươi đắc tội với nàng ?" Long Thanh Vân nói: "Thế nhưng cái đó và ngươi có quan hệ gì sao? Làm sao lại tìm ngươi đòi tiền?"
"Nàng nói các ngươi tương đối nghèo. Vắt chày không ra nước ." Ta càng thêm buồn bực nói.
"Nói quá đúng. Ai kêu ngươi có tiền như vậy đây? Hiện tại, ta cũng cảm thấy nên ngươi trả rồi !" Long Thanh Vân không có lương tâm cười nói.
"Thế nhưng ngươi mới vừa rồi dường như nói muốn trả cho ta aa..a?" Ta vừa muốn tìm hắn đòi tiền. Hắn cứ như vậy đột nhiên mất tích. Ông trời! Ám Dạ Tinh Linh cũng không chạy nhanh như hắn.
Vừa nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày sau, đại khái cảm thấy Ngõa Nạp vẫn không có phản ứng lớn. Ta bị ông nội điều trở về. Đồng thời còn có Thạch Nguyên Nhị Lang cùng hai mươi vạn tàn binh bại tướng. Nói về Thạch Nguyên Nhị Lang vận khí một chút cũng không kém so với đường ca nhà ta. Hắn có một chi quân đội mười vạn người, bởi vì muốn áp giải chiến lợi phẩm, lúc ấy không có ở trong đại doanh, mà đang trên đường trở về Bạch Hổ thành. Cho nên không chỉ may mắn tránh được một kiếp, còn bảo lưu lại rất nhiều tài vật cướp bóc được. Cho nên hắn tuy bại nhưng phát tài. Ta cùng ta đường ca lại đánh thắng trận nhưng phá tài. Ta ra không một trăm năm mươi vạn tiền chuộc. Long Thanh Vân thì giao một khoản lớn quân phí, bồi bổ lại tổn thất lần này. Chỉ dựa vào quốc vương ban thưởng căn bản không được việc. Thế nhưng, ta nghĩ sau này trở về nhận đãi ngộ sẽ hoàn toàn không giống .
Quả nhiên, đường ca được quốc vương hào hứng khen ngợi một bữa. Lại phong tước vị Bá tước, lại ra thông lệnh ca ngợi trước toàn quân. Nhưng khi về nhà, nghe nói phụ thân hắn, thúc thúc kia của ta dạy dỗ một bữa ra trò. Đoán chừng hắn ít nhất phải mấy tháng không dám ra nhìn người, không xuống giường nổi rồi. Thúc thúc ta còn đặc biệt đến nhà ta tiến hành cảm tạ. Mẫu thân của ta không biết Đông Bắc Tây Nam gì, mừng rỡ đón nhận. Ông nội cũng khen cho có lệ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Về phần Thạch Nguyên Nhị Lang, mặc dù bị quốc vương mắng nhiếc lâm ly, nhưng may là Thạch Nguyên Vương Phi cùng với đại giáo chủ và phụ thân hắn cầu tình bảo vệ. Chỉ giảm một cấp. Hơn nữa về nhà dường như không có bị ngược đãi gì. Dù sao cũng có mười vạn người áp giải tài vật? Hắn đoạt mười mấy thành nhỏ thành lớn đó. Nghe nói quốc vương thật ra thì cũng nhìn trên phân lượng những lễ vật Thạch Nguyên Nhị Lang mang về tới kia mới tha hắn. Bần đạo đối với ngôn luận lần này bắt buộc phải chấp nhận.
Đại Hán chúng ta bên này nhất thời gió êm sóng lặng. Nhưng Ngõa Nạp người ta cùng Tạp Tây Á chiến tranh mới vừa tới cao trào. Nhị vương tử đúng là không hổ là thùng cơm siêu cấp, chúng ta bên này đinh đinh đương đương đánh hơn một tháng rồi, hắn bên kia thế nào còn không có đem Bàn Thạch quân đoàn gặm xuống. Dù là quân đội tinh nhuệ đã trải qua mấy tháng cường công cũng đã mỏi mệt không chịu nổi. Mọi tướng sĩ cùng cầu khẩn, đặc biệt là được Tiểu Khuyển Xuân Lãng thổi gió bên tai, rốt cục Nhị vương tử khai ân. Đặc biệt cho phép nghỉ ngơi hai ngày.
Vốn Bàn Thạch quân đoàn cũng sắp chịu không nổi, nếu là Thất công chúa mà nói, bất luận như thế nào cũng quyết không dừng lại, nhưng Nhị vương tử ngu ngốc này căn bản không hiểu, đã cấp cho Bàn Thạch quân đoàn một cơ hội thở dốc. Nhưng chuyện ở chỗ này lại rất đúng dịp. Có lẽ cũng nhờ Nhị vương tử có phúc tinh bám theo, để hắn chó ngáp phải ruồi. Bàn Thạch nguyên soái Ba Lạp Đốn tựa như một dây cung vẫn căng thẳng, khi Ngõa Nạp điên cuồng dồn sức tấn công, khiến lão đầu hắn hộc máu, nhưng vẫn không chết, không chỉ có như thế còn có thể chỉ huy chiến đấu, đặc biệt để ủng hộ tinh thần. Duy chỉ khi Ngõa Nạp đại quân thế công dừng lại, thoáng cái buông lỏng sức lực, hắn liền hoàn toàn sụp đổ mất rồi. Cũng không đến tối liền đi đời nhà ma. Lão Nguyên soái cuối cùng không làm thất vọng lời thề của hắn, có hắn một ngày, Ngõa Nạp liền quyết không có thể nào công phá Tinh Nhược Bảo. Đáng tiếc, hiện tại hắn đã chết, đại khái dự cảm đến Tinh Nhược Bảo khó giữ được rồi, cho nên mới tạm thời trước khi mất lưu lại hai chữ di ngôn, phá vây.
Màn đêm buông xuống, một nhi tử cuối cùng của lão Nguyên soái Thiết Thạch suất lĩnh mười vạn binh Bàn Thạch quân đoàn còn sót lại, mang theo di thể lão Nguyên soái, đột nhiên giết ra khỏi Tinh Nhược Bảo. Ngõa Nạp cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới có một ngày như vậy, Bàn Thạch quân đoàn phá vòng vây hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Ngõa Nạp. Không có chút nào chuẩn bị, bị Bàn Thạch quân đoàn giết chạy trốn tứ tán. Cũng là ai binh tất thắng, lúc này các chiến sĩ Bàn Thạch quân cực kỳ bi thương tựa như phát điên, xông vào Ngõa Nạp đại quân chung quanh đuổi giết loạn thành một đoàn. Cho đến khi trời hừng sáng mới theo tân nhậm Thống soái Thiết Thạch suất lĩnh nghênh ngang rời đi. Hơn trăm vạn đại quân Ngõa Nạp không người nào dám ngăn chặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.