Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 177: Đình nghị hiển uy!





"Những con dã thú kia của thất công chúa lão tử đã từng kiến thức qua, nói thật chẳng khác con chó là mấy." Ta trái ôm phải ấp nghênh ngang bước vào tiếp theo nói :"Thật là tên hỗn trướng không biết sống chết, quả là làm ta được mở rộng tầm mắt a!"
"Hả là hắn !" Vốn Tiểu Khuyển Xuân Lãng muốn nói 'con mẹ thằng nào dám nói thế', nhưng mà thìn thấy là ta liền lập tức im lặng. Bởi vì hắn cũng không ít lần ngầm giao dịch với ta, tuy rằng đều là mang chiêu bài quốc gia mua, nhưng mà ta tin chắc, nếu sau này để cho Ngõa Nạp quốc vương biết được hắn ở bên trong tham ô bao nhiêu thì e rằng kết cục của Tiểu Khuyển Xuân Lãng chỉ có là nghìn đao phân thây, thêm nữa là cả nhà bị tịch thu toàn bộ tài sản. Có một nhược điểm như vậy nằm trong tay ta, hắn thấy ta còn không thể như chuột thấy mèo sao?
" Nguyên lai là lãnh chủ đại nhân!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng vội vàng đổi giọng, vẻ mặt a dua nói :"Đại nhân gần đây vẫn mạnh chứ?"
"Trong phòng quốc vương cùng hơn mười vị đại thần đều bị tốc độ trở mặt của Tiểu Khuyển Xuân Lãng dọa cho ngây người, khi bọn hắn còn chưa kịp phản ứng thì tiếp theo ta lại làm cho bọn hắn bị chấn kinh một phen.
Rất kiêu ngạo ôm chặt hai vị công chúa, sau đó ta hướng Tiểu Khuyển Xuân Lãng chửi ầm lên nói :"Ngươi có phải chán sống rồi phải không? Dám đến nơi lão tử mà lớn lối? Thất công chúa các ngươi không phải là nha đầu hoang dã sao? Giỏi lắm ư? Tại đại cạnh kỹ tràng trong Thánh Đô còn không phải bị lão tử đánh cho tè cả ra quần sao. Tử linh của lão tử giết chết một ngàn lang kỵ binh của nàng toàn bộ quá trình còn chưa đến năm phút, còn dám ở trước mặt lão tử phóng rắm sao? Còn nhị vương tử của các ngươi nữa, hắn chính là một bãi *** chó, nhớ kỹ là *** chó. Đem đầu hắn chặt xuống ném ra ngoài chó hoang cũng không thèm ăn, con mẹ nó muốn kết hôn với công chúa của chúng ta, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng."
"Được rồi!" Quốc vương khuyên can nói :"Không được mất đi lễ số, làm cho đặc sứ đại nhân mất hứng." Tuy rằng hắn cảm thấy phi thường thoải mái khi ta mắng chửi nhưng mà dù sao vẫn là cố kỵ đại quân người ta, sức mạnh không bằng a. Cũng may hắn cũng không phải người mù, thoáng cái liền nhìn ra Tiểu Khuyển Xuân Lãng e ngại ta, lúc này mới uyển chuyển khuyên bảo ta, bằng không hắn sợ là đã sớm trở mặt.
" Đặc sứ đại nhân là lão bằng hữu của ta, hắn như thế nào sẽ nổi giận với ta, có phải hay không Tiểu Khuyển Xuân Lãng các hạ?" Ta mặt âm trầm nói.
"Đúng vậy! Ta không tức giận, thực sự không tức giận!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng không thể làm gi khác là không ngừng lau mồ hôi lạnh trên mặt nói.
" Hiện tại ngươi lập tức đi tân quán đợi ở đó chờ ta đến tìm, nếu mà dám chạy loạn, hừ!" Ta hung tợn nói :"Cẩn thận sau này trở về bị chó dữ cắn chết."
"Dạ vâng! Ta sẽ không chạy loạn! Ta sẽ chờ đại nhân quang lâm! Cáo từ, cáo từ!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng vắt giò lên cổ mà chạy.
" Tiểu Ngũ a!" Quốc vương thở dài :"Ta biết ngươi luyến tiếc hai nữ nhi của ta, ta cũng không nỡ a. Nhưng mà vì lợi ích của quốc gia, có đôi khi là cần phải hy sinh, ngươi hôm nay tuy rằng mắng đuổi đi tên đặc sứ, nhưng mà ngươi mai này thật sự có nắm chắc đối mặt với đại quân của thất công chúa không? Phải biết rằng Tạp Tây Á hiện tại sắp toi rồi, lúc nào cũng có thể xong đời."
" Bệ hạ! Trí giả chân chính sẽ không chỉ nhìn vào sự cường đại của địch nhân, mà còn phải biết nhìn thấy nhược điểm của địch nhân. Dũng giả chân chính, cho dù đối mặt với địch thủ cường đại hơn nữa cũng có dũng khí đánh một trận, hắn sẽ không vì yếu nhược mà đánh mất tôn nghiêm của mình." Tiếp theo ta không chút khách khí nói với hắn :" Ngài có lẽ không phải trí giả, dũng giả, nhưng mà ngài dù sao vẫn là một vị quốc vương , một vị phụ thân đúng không? Chẳng lẽ chỉ vì vài câu nói nhảm của thất công chúa mà ngài để mất đi tôn nghiêm của quốc vương cùng trách nhiệm của phụ thân sao? Đại Hán, dùng võ lập quốc mấy trăm năm, chưng từng khuất nhục trước uy hiếp của một nữ nhân như thế đúng không?"
Lời của ta rất khó nghe nhưng mọi người ở đây cùng với quốc vương bệ hạ đều xấu hổ cúi đầu xuống, không dám phản bác.
"Nói rất đúng!" Thanh âm của gia gia từ phía sau lưng ta vang lên. Gia gia cùng với các tộc trưởng của tam đại gia tộc khác sau khi đột nhiên nhận được tin tức nói quốc vương chuẩn bị chính thức đồng ý cuộc hôn sự với Ngõa Nạp thì liền vội vàng chạy tới ngăn cản. Bọn hắn cũng không phải để ý đến sống chết của một vị công chúa, nhưng mà vốn là một đám cáo già từng trải, bọn hắn rõ ràng hiểu được làm như vậy thật sự là rất nguy hại. Đại Hán lập quốc
Qua nhiều năm như vậy chưa từng có tình huống bị người ta cưỡng bức phải gả công chúa ra ngoài, một khi xảy ra không chỉ Đại Hán quốc mặt mũi mất hết, binh lính, sĩ khí của dân gian cũng sẽ đại giảm, hơn nữa không chừng sẽ xảy ra tạo phản, như vậy mất còn nhiều hơn được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nghĩ đến ta lúc đầu vì hai cô công chúa này đánh hoàng tử, giết quý tộc, vừa mới không lâu cũng bởi vì một người hầu gái mà đập phá Giáo Hoàng cung nên làm cho bọn hắn đối với ta sản sinh ra một loại ảo giác, cho rằng ta đối với nữ nhân dục vọng rất mạnh. Ai động đến nữ nhân của ta chẳng khác nào chạm vào nghịch lân của rồng, mấy lão cáo già đối với chuyện này là tràn đầy cảm động a. Hiện tại quốc vương kiên trì muốn làm chuyện ngu ngốc vì vậy bọn hắn cũng nhanh chóng đến ngăn cản.
Gia gia mặc dù đảm bảo ta 'sẽ không tạo phản. nhưng mà với tình thế trước mặt nếu như xử trí không hợp lý thì sợ lạ không đến lượt ta tạo phản, Đại Hán đã muốn đi tong. Gia gia cùng mấy tộc trưởng của tam đại ia tộc đều là người hiểu chuyện a! Bọn hắn hiểu rõ rằng Ngõa Nạp hiện tại là đang thăm dò, thất công chúa cũng tuyệt đối không cần nhị ca của nàng có thể hay không cưới được công chúa của Đại Hán, mà là dò xét xem thái độ của Đại Hán chúng ta. Một khi chúng ta nhu nhược, thỏa mãn yêu cầu vô lý của bọn hắn, bọn hắn liền sẽ cho rằng chúng ta sợ bọn hắn, như vậy chiến tranh mới là không thể tránh khỏi. Đạo lý này ngay cả tên cáo già Thạch Nguyên Hùng Nhị cũng biết rõ. Nếu không với cái cơ hội có thể kiếm chác này, hắn cũng không có bàng quan, hơn nữa hắn thậm chí còn âm thầm kéo dài. Ngay cả tin tức quốc vương muốn vào hôm nay âm thầm đáp ứng hôn sự cũng là do hắn tiết lộ ra.
" Bệ hạ, ngài lần này thật sự là xử trí có chút không thỏa đáng a!" Gia gia vô cùng đau đớn nói với quốc vương.
"Ân! Việc này!" Quốc vương rất lúng túng nói :"Nhưng mà ta còn có biện pháp khác sao? Đại quân người ta chỉ cần mất mấy ngày là có thể công phá Tinh Nhược Bảo, hơn nữa Tạp Tây Á cơ hồ là không còn năng lực phản kháng, nếu như nàng ta nguyện ý, quân đội của nàng có thể toàn bộ quay ngược lại tiến về phía chúng ta a! Tình hình trong nước chúng ta hiện đang là bốn bề thọ địch, căn bản không thể điều động binh lực a!"
"Ân!" Ta đột nhiên lên tiếng :" Nếu như Ni Cổ Lạp Tư không muốn đánh với Ngõa Nạp, đã thế bảo hắn đóng ở Huyền Vũ thành, bằng bản lãnh của hắn đồng thời dưới tình huống phòng thủ, ta nghĩ xuất ra 30 vạn quân chủ lực tuyệt đối không có vấn đề. Chu Tước quân đoàn thì không thể toàn bộ điều đi, nhưng mà một nửa thì miễn cưỡng có thể xuất động a? Vương gia quân cận vệ có đến 150 vạn, điều động đi mấy chục vạn, vương đô cũng không đến nỗi trống không. Thêm Bạch Hổ quân đoàn nữa, nếu như đồng loạt đánh lên, Ngõa Nạp muốn trở tay cũng không kịp a!"
"Đúng vậy!" Gia gia nói :" Ý của chúng ta cũng là như thế, chúng ta lần này không những không thể đem công chúa gả qua bên đó, còn phải làm ra bộ dáng thẹn quá hóa giận, đem quân đội tập trung lại. Có lẽ Tạp Tây Á còn có thể cứu lại cũng nói không chừng đấy chứ. Cho dù cứu không được, ít nhất cũng có thể làm cho Ngõa Nạp không dám đối với chúng ta phát động chiến tranh."
"Đúng a! Lão nguyên soái cùng tiểu tướng quân đây mới là nhận thức vô cùng chính xác, phải làm cho bọn hỗn đản kia đến xin hàng!" Đại thần ngoại giao tộc trưởng của Uy Khắc gia tộc Nam Đắc Nhĩ Uy Khắc phụ họa nói.
"Đúng a! Đúng a!" Những người còn lại cũng cùng nhau phụ họa đề nghị của ta, kể cả Thạch Nguyên Hùng Nhị cũng ở trong đám đó, cũng cực lực khuyên quốc vương thu hồi mệnh lệnh đám cưới đã ban ra.
"Thôi được!" Quốc vương sau khi nghe xong, ít nhiều coi như cũng coi như nghĩ thông suốt, ngay cả Thạch Nguyên gia vỗn luôn nịnh hót hắn mà con liên danh với ngũ đại gia tộc phản đối, hắn thân là quốc vương cũng không thể đối nghịch, chỉ có thể đáp ứng, tiếp theo lại nói :" Nhưng mà tốt nhất vẫn là không nên gây chiến, nếu như Ngõa Nạp chịu xin lỗi, thì chúng ta cũng nên thu quân về."
Kháo! Nói đi nói lại vẫn là một tên nhu nhược.
Ta thật sự chướng mắt biểu hiện của quốc vương, thuận miệng cùng bọn hắn ứng phó vài câu, sau đó liền lấy cớ đưa hai vị công chúa trở về chạy ra ngoài. Sau khi đem các nàng đưa trở về, các nàng vẫn là quấn lấy ta không rời không muốn ta đi. Nhưng mà ta trong lòng đang gấp a, bởi vì ta vừa mới nghĩ ra một cái chủ ý có thể làm cho thất công chúa thất bại trong gang tấc, vội vã đang muốn đi thực hiện, đành phải hứa hẹn nói :"Hôm nay ta có chuyện cực kỳ trọng yếu cần phải đi làm, ngày mai ta ở cùng với các ngươi cả ngày, được không?"
Lúc này cuối cùng mới thoát thân đi được, đi vào tân quán, tìm gặp tên Tiểu Khuyển Xuân Lãng. Hắn quả nhiên thành thật đợi tại chỗ này, cũng là không dám đi đâu, ngoan ngoãn vâng lời như con chó nhỏ, nhưng mà ta cũng hiểu được, trong lòng tiểu tử này đang hận ta thấu xương, hiện tại vì nhược điểm chết người của hắn nằm trong tay ta cho nên đối với ta bên ngoài mới cung kính như vậy, nếu mà một khi có cơ hội, hắn xác định chắc chắn quay trở lại hung hăng cắn ta một phát.
" Đại nhân ngài đến rồi?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng nhìn thấy ta vẻ mặt cười nịnh bợ nói :"Ta cũng là bị bắt buộc, thật sự không có ý đối lập với ngài a!"
" Hừ! Biết lão tử cùng công chúa có quan hệ gì không? Biết rồi còn dám làm ra chuyện này sao?" Ta tức giận nói.
"Ta thực không biết a?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng ủy khuất nói :"Ta nếu như mà biết, cho dù đánh chết, ta cũng không dám đến a! Ngài đại nhân có đại lượng ngàn vạn lần đừng để bụng, ta đối với ngài vẫn là rất trung thành và tận tâm a!"
" Hừ! Chỉ hy vọng như thế!" Ta cười lạnh nói :" Ngươi có biết bổn sự của ta lớn cỡ nào không?"
" Đương nhiên, thủ hạ của ngài vô cùng bưu hãn, cho dù là lang kỵ binh cũng không là đối thủ a! Ngài chỉ cần động một ngón tay, cái mạng nhỏ của ta liền xong đời." Tiểu Khuyển Xuân Lãng không biết ý của ta, không làm gì khác ngoài nịnh nọt ta.
"Hừ! những thứ nó bất quả là bề ngoài thôi!" Ta lạnh lùng nói :"Chỗ lợi hại thật sự của ta ngươi còn chưa biết đến. Bất quá hiện tại ngươi hẳn là hiểu biết ít nhiều, quốc vương tuy rằng trên đầu lưỡi đã muốn đáp ứng hôn sự này rồi, nhưng mà chỉ cần ta phản đối, cho dù là đã gả ra ngoài cũng phải đưa về cho lão tử!"
"Dạ vâng!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng mà ta biết trong suy nghĩ của hắn căn bản cũng không tin.
" Ta biết ngươi hiện tại không tin Ta cười lạnh nói :"Bất quá, đợi ngày mai, khi ngươi nghe được tin tức quốc vương cùng với Ngõa Nạp tuyên chuyến, ngươi sẽ tin."
"Cái gì?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng thần sắc thay đổi đột ngột, chấn động nói :" Đại hán muốn cùng chúng ta tuyên chiến? Vì cái gì a?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.