Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 166: Đại tiệc ma thú





"Chúng sanh bình đẳng?" Tiên Nhã lần đầu nghe từ ngữ mới lạ như thế, hỏi: "Cùng ngươi ở trong lãnh địa Bác Lạp Tư thực hành pháp lệnh bình đẳng giống nhau sao?"
"Cao thâm hơn nhiều." Bần đạo bắt đầu tỉ mỉ giải thích, cái này là bắt đầu kế hoạch nuôi dưỡng tiên nữ của ta.
Một lần cuối cùng tự giới thiệu mình một chút, bần đạo bình sinh sống thời Nguyên triều, theo ân sư Nguyên Thủy Thiên Tôn khổ tu hơn năm trăm năm, đạo thành rời núi, hành hiệp 49 năm. Sau đó quen biết Tôn Ngộ Không, Athena, thế là tam hại tề tụ, thần, ma, minh chư giới. Thần tiên, đại thần, thiên sứ, ác ma nghe danh khiếp đảm. Sau Tôn Ngộ Không thành công câu được Thường Nga, quy ẩn Hoa Quả Sơn. Ta cùng Athena thì ẩn cư Thần giới Thánh sơn, trên đỉnh Olimpia trong nữ thần cung. Nghiên cứu các loại đông Tây Phương mật pháp kết hợp. Bị đám người chim suất lĩnh Tây Phương chư thần đánh lén rồi bị đả thương, lưu lạc đến đây.
Cho nên, bần đạo đối với lịch sử văn hóa hiện đại rõ như lòng bàn tay. Hôm nay giảng cho Tiên Nhã bài chúng sanh ngang hàng. Ta nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú vô cùng. Từ Lão Tử Đạo Đức Kinh " Thiên Đạo Bất Nhân ", rồi giới thiệu tư tưởng Đạo Hoàng Tông Hi Vương coi dân như con. Nếu không phải sợ nàng tiêu hóa không nổi, thời gian cũng không đủ. Ta chuẩn bị ngay cả bản luận Max, tư tưởng tính vĩ đại của Mao Trạch Đông cũng đem ra nói cho nàng nghe.
Vì để gia tăng ấn tượng, bần đạo đành bất cứ giá nào rồi, lấy ra bản lãnh giảng kinh thuyết pháp, giới thiệu ba hoa chích choè, phun châu nhả ngọc. Cho đến khi ta miệng đắng lưỡi khô mới dừng lại, hỏi: "Ngươi hiểu bao nhiêu chuyện?"
"Ừ. Ý của ngươi là… ta nhớ có nói là... Những bình dân kia mới là chủ nhân quốc gia, rồi quý tộc chỉ là sâu mọt quốc gia ?" Tiên Nhã ngạc nhiên nói: "Đây cũng quá đại nghịch bất đạo đi? Ngươi không phải quý tộc sao? Chẳng lẽ ngươi cũng là sâu mọt?"
"Ha hả. Năng lực ngươi hiểu không được nhiều. Ta muốn ngươi thoáng cái thay đổi là rất khó, thế nhưng, chỉ cần ngươi nhớ kỹ buổi nói chuyện hôm nay. Rồi từ từ ngươi sẽ nhìn thấy tình huống thực tế mà nghiệm chứng. Tin tưởng ngươi rất nhanh sẽ rõ. Về phần ta có phải sâu mọt hay không. Cái vấn đề này chúng ta sau này thảo luận thêm." Bần đạo cười nói: "Ta đưa ra kỳ đề cho ngươi, chính là muốn cho ngươi thấy bóng tối phía sau của Giáo Hội, để ngươi không bị mặt tốt đẹp che mắt. Chẳng lẽ một chút ngươi cũng không hiểu sao?"
"Ta không biết." Tiên Nhã lắc đầu nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Ha hả. Vẫn là câu nói kia, cái này cũng do tự bản thân ngươi đi ngộ, đây gọi là "ngộ đạo"." Bần đạo cười cười nói: "Ngày hôm nay thời gian không còn sớm, chúng ta chỉ sợ phải chia ra rồi. Ngươi nhớ kỹ ta mới vừa nói, bản thân từ từ nhận thức. Ta tin chắc ngươi sẽ minh bạch. Còn có, phải chú ý giữ bí mật !"
"Ừ. Ta biết..." Tiên Nhã thương cảm nói: "Thật muốn đi sao?"
"Ai. Ta cũng không nỡ xa Tiên Nhã a!" Bần đạo buồn rầu nói: "Nhưng tình thế không do người. Dù sao chỉ có ba năm, ba năm sau, ta nhất định tới đón ngươi. Hơn nữa bảo đảm không bao giờ ... chia lìa ngươi nữa!"
"Ừ. Ta chờ ngươi." Tiên Nhã kiên quyết nói.
"Đúng rồi." Bần đạo chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: "Là ai nói cho ngươi biết chuyện tình ta tìm muội muội?"
"Là một tỷ muội cùng phòng ta. Dường như đến từ Ngõa Nạp vương quốc. Nàng cũng tới tham gia chân tuyển Thánh nữ ." Tiên Nhã hỏi: "Nàng có vấn đề sao?"
"Không sai. Vấn đề lớn. Ngươi sau này phải chú ý những người cố ý đến gần ngươi. Đều không có hảo ý với ngươi. Phải cẩn thận đề phòng, không thể dễ dàng tin tưởng." Bần đạo dặn dò. Thất công chúa chết tiệt, tâm tư nàng thật đúng là cẩn mật mà. Một khi không cẩn thận bị nàng tính toán tiếp theo. Ngay cả Tiên Nhã cũng dám đánh chủ ý, khoản này ta nhớ kỹ trước. Sau này nhất định trả lại gấp bội. Ta âm thầm tự nhủ.
"Ừ. Ta biết rồi!"
Tiên Nhã vừa đáp ứng đã có người gõ cửa. Tiên Nhã vội vàng từ trong ngực ta lưu luyến không rời bỏ ra. Sửa sang lại y phục, nói: "Mời vào!"
"Các ngươi nói xong chưa ?" Tổ mẫu đại nhân đi vào liền trêu đùa: "Nếu đã xong, nhanh theo ta ra ngoài. Giáo Hoàng tìm ngươi. Tiên Nhã cũng phải cùng ta đi gặp các quan quân kia!"
"Ừ. Xong." Chúng ta vội vàng hồi đáp.
"Vậy thì đi đi." Tổ mẫu vừa nói, dắt tay Tiên Nhã đi ra ngoài. Bần đạo cũng theo một vị thị vệ khác đi gặp Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng đã quay về, chúng ta đi đến Giáo Hoàng cung mới thấy hắn. Lúc này đã là buổi trưa, hắn thịnh tình muốn mời ta chung ăn bữa trưa.
"Đến đây đi, tiểu tử. Ta thật lâu không có cùng người nào ăn cơm chung rồi." Hắn thấy ta, cao hứng nói: "Thật ra thì ta muốn nghe ngươi gọi ta một tiếng ông nội, mà không phải là Giáo Hoàng bệ hạ!"
"Ông nội. Người khỏe!" Bần đạo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành biết điều kêu lên. Cũng may thật sự hắn là thân ca ca tổ mẫu của ta. Ta gọi hắn một tiếng này cũng coi như hợp lý. Nếu không thì... Hừ hừ. Chỉ bằng thân phận hắn là chó săn trung thành của đám người chim kia, ta khẳng định không cấp cho hắn.
"Tốt. Tốt." Giáo Hoàng dường như rất kích động, sau đó cô đơn nói: "Ta mặc dù cũng có con, có cháu, nhưng bởi đủ loại nguyên nhân, ta thế nhưng không thể công khai cùng bọn họ ăn chung bữa cơm, có phải hay không rất đau xót !"
"Làm sao thế? Ngài không phải vì thần phụng sự, rồi dâng hiến toàn bộ cho thần, hy sinh khổng lồ như thế cơ mà?" Bần đạo vuốt đuôi một cái.
"Ha hả. Vậy thì ngươi có thể hiểu được ta. Lại đây ngồi đi." Giáo Hoàng quả nhiên không có thể ngoại lệ. Chúng ta ngồi trước bàn ăn xong. Hắn mới cao hứng cười nói: "Ta hôm nay chiếm được một thứ tốt khó lường, muốn chia xẻ cùng ngươi đấy!"
"A… Là cái gì?" Bần đạo không chỉ không có ý tò mò. Ngược lại rất cảnh giác, hắn dường như đang tính toán ta?
"Ha hả. Tới đi. Mang thức ăn lên!" Hắn đối với câu hỏi của ta chỉ cười không đáp, gọi người dọn món ăn lên.
Lập tức, mười mấy đầu bếp bộ dáng bồi bàn bưng mâm tới. Trong nháy mắt bày đầy một bàn lớn. Thật là đủ loại, nào chim bay trên trời, thú chạy dưới đất, cá lội dưới sông,… cái gì cần có đều có hết. Có vài món ta cũng không biết tên. Ông trời ơi! Bần đạo thích nhất ăn ngon, những năm này tới dị giới cũng ăn không ít cao lương mỹ vị, dám nói là hễ nghe thấy liền ăn qua rồi. Nhưng hôm nay nhìn cơm canh người ta mới biết được, bần đạo y như cóc ngồi đáy giếng, có khi còn dưới cả cái giếng…
Giáo Hoàng nhiệt tình chiêu đãi, bần đạo xem như có lộc ăn. Ta lần đầu tiên biết, thịt phía sau xương bả vai Địa Hành Long lại ăn ngon như vậy, xương ma lang chưng súp lại có thể nướng mùi vị ngon khác thường. Hơn nữa thịt ma thú bởi vì có chút ít ma pháp nguyên tố. Cho nên có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Ha ha... Bần đạo quyết định, sau này liền ngày ngày ăn ma thú. Sợ rằng trên đại lục này cũng chỉ có Giáo Hoàng cùng ta có tư cách cùng thực lực này.
"Như thế nào?" Ăn xong, Giáo Hoàng thân thiết hỏi: "Những món này còn nữa nè, ăn thêm đi!"
"Há chỉ là được. Quả thực là thật quá tốt. Không nghĩ tới thịt ma thú cũng có thể ăn? Hơn nữa còn ăn ngon như vậy, nếu sớm biết..., những ma thú trong lãnh địa ta không phải để ta ăn sao?" Bần đạo cười nói.
" Thịt ma thú không thể tùy tiện ăn." Giáo Hoàng vội vàng khuyên can nói: "Rất nhiều loại có độc, hơn nữa còn có thể chứa nguyền rủa. đầu bếp này của ta đặc biệt nghiên cứu chế biến thức ăn ma thú. Nếu không ta cũng không dám nếm thử đâu?"
"Thật là đáng tiếc." Bần đạo tiếc hận nói: "Ăn lần này xong. Ta sợ ăn những món khác cũng không có mùi vị rồi!"
"Ha hả! Vô phương. Để ta cho hắn kêu 2 tên đồ đệ theo ngươi về !" Giáo Hoàng rộng lượng nói.
"A. Vậy thì thật cám ơn ông nội!" Bần đạo hiểu từ chối cũng vô ích, người ta là đang thả mồi câu cá.
"Ha hả. Hiện tại thì nếm thử ta bảo bối mới lấy được." Giáo Hoàng cười nói: "Lên đi!"
Bồi bàn cực kỳ cẩn thận đưa lên cho chúng ta một chén nước nóng. Từ bên trong truyền tới hương vị mà ta quen thuộc. Rất ngọt ngào, ta ngửi một chút liền biết nó là cái gì rồi. Bảo bối cái gì chứ, chỉ là mật Tử Tinh Phong thôi. Mặc dù đúng là bảo bối, nhưng chẳng lẽ hắn không biết thứ này là đồ của ta sao? Chỉ sợ là biết rõ còn cố hỏi.
Quả nhiên. Lão cáo già nhìn ta cười hỏi: "Ngươi biết đây là cái gì sao?"
"Dĩ nhiên biết. Đây là mật Tử Tinh Phong." Bần đạo hiện tại đã khẳng định mục đích của hắn rồi, đơn giản là muốn đánh chủ ý mật Tử Tinh Phong, thậm chí mật Tử Tinh Phong Vương ấy chứ!"Làm sao ngươi biết ?" Giáo Hoàng làm bộ kỳ quái hỏi.
"Ta từng thấy qua một ít, cho nên biết." Bần đạo cười nói.
"Ai da aa..a. Ngươi xem một chút. Ta cũng già nên hồ đồ." Giáo Hoàng lắc đầu cười nói: "Đây là vật của ngươi mà. Ha hả! Thật ra thì ... Chỗ của ta vật này không đáng kể chút nào? Bà nội của ngươi có thứ tốt hơn. Ngày hôm qua, ta sử dụng Thần Thuật quá độ, tổ mẫu ngươi thấy ta bị thương tổn liền cho ta một chút để ăn. Ai da aa..a. Thật linh nghiệm. Về điểm tật bệnh này, một chút vào là tốt ngay. Ta tìm nàng hỏi thêm nhưng nàng chết sống cũng không cho, ngươi nói một chút. Chẳng lẽ dung mạo nữ nhân so sánh với tánh mạng ca ca còn trọng yếu hơn? Thiệt là."
Trời đất! Thì ra là mật của tổ mẫu, thế nhưng ta đoán tổ mẫu không thể cho hắn nhiều đâu, nhưng cũng không nói gì. Hắn nhất định từ cái tên Tắc Á Kỳ Lạp kia tìm được ta. Nếu không mật Tử Tinh Phong ta cho Tắc Á Kỳ Lạp, cũng sẽ không ở trên tay Giáo Hoàng rồi. Hắn bây giờ cơ hồ nói trắng ra với ta, ta có thể nào không thức thời được đây?
"Chỗ này của ta còn có chút mật Tử Tinh Phong Vương, vốn muốn đưa tới cho ông nội. Chỉ sợ người ta nói xấu, vừa rồi không có cơ hội tốt để đưa, hiện tại vừa lúc xin mời ngài thu vào." Bần đạo trên mặt cười nhưng trong lòng chua xót, không thể làm gì khác hơn phải lấy ra một lọ mật bảo bối cho hắn.
"Ai da, nhiều quá không tốt ." Hắn tự nhiên không có động thủ, nhưng bồi bàn phía sau hắn so với ai cũng mau. Cơ hồ từ trong tay ta đoạt mất. Thật không có tiền đồ mà.
"Nên thế, nên thế!" Bần đạo cười nói.
"Ta nghe nói lãnh địa của ngươi thậm chí ngay cả ngôi giáo đường cũng không có, phải không?" Giáo Hoàng đột nhiên hỏi.
"A. Đúng như vậy, nơi đó thâm sơn cùng cốc , không có Mục Sư nào nguyện ý đi tới?" Ta từ chối nói.
"Ừ. Là một vấn đề lớn. Ta quyết định từ Thánh Đô đặc biệt phái Mục Sư đi. Ngươi là Quang Minh kỵ sĩ, trong lãnh địa không có giáo đường thật sự không đúng lắm?" Giáo Hoàng xảo trá nói.
Cha mẹ ơi! Đây mới thực sự là biễu diễn. Muốn đem ta khống chế đây, ít nhất cũng muốn giám thị. Đủ âm hiểm. Đủ xảo trá. Không hổ là lão cáo già. Đáng tiếc, bần đạo không hề sợ, đơn thuần là vui mừng vô cùng. Bản thân ta muốn nhìn, ngươi ma cao một thước, hay là lão tử đạo cao một trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.