Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 161: Tha hương gặp lại





Giáo Hoàng Thần Thuật, chính là Đại dự ngôn thuật, thật ra nói trắng ra là lợi dụng lực lượng tinh thần cực kỳ cường đại, mạnh mẽ đột phá bức tường thời không, đạt tới mục đích khống chế thời gian cùng không gian, chỉ cần tinh thần lực đủ cường đại, cơ hồ có thể nói là vô địch. Nhưng lực lượng tinh thần cường đại như vậy lấy nhân tộc thể chất mà nói, căn bản không cách nào thừa nhận, nếu không, bần đạo chỉ cần thả ra nguyên thần điều khiển pháp bảo, cũng có thể hoành hành trên phiến đại lục này rồi. Nhưng như vậy sẽ căng phá nhục thể của ta, ta không có thân thể, nguyên thần cường đại trở lại cũng chỉ là một ma yêu. Hơn nữa còn không cách nào tiếp tục tu luyện. Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị tan biến đi.
Cho nên ta hiện tại thà rằng nhẫn nhịn một ít khổ sở, cũng phải bảo khối thân thể này an toàn. Một khi mất đi thân thể..., cho dù lại đi đoạt xá cũng không có độ phù hợp cao, ảnh hưởng thật to cho việc tu luyện sau này.
Giáo Hoàng sở dĩ có lực lượng tinh thần cường đại như vậy, hẳn là do thứ gì đó mạnh mẽ quán thâu vào, rất có thể là do chủ thần người chim kia nhúng tay. Nhưng lực lượng hắn quán thâu nhất định sẽ bị Giáo Hoàng hạn chế thân thể, không đưa vào quá nhiều được, nếu không thì có thể khiến cho Giáo Hoàng tươi sống nổ tan xác mà chết. Hơn nữa mặc dù không nhiều lắm, nhưng đối với thân thể loài người tương đối yếu ớt mà nói, trừ phi trải qua tu luyện trăm ngàn năm như ta vậy, nếu không vẫn sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với thân thể. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Giáo Hoàng vận dụng Thần Thuật nhất định phải giao ra rất nhiều sinh mệnh lực.
Ở nơi này, lão tiểu tử đối với hành động vô lý của bần đạo tương đối khó chịu, tính dạy dỗ ta một chút, liền dùng tinh thần uy áp cường đại của hắn khiến ta khuất phục. Nếu đổi lại người khác, hắn nhẹ nhàng áp xuống, lập tức trở thành tín đồ thành kính nhất, sau đó quỳ xuống đất thần phục. Nhưng hôm nay không giống với lúc trước, bất luận Giáo Hoàng vận dụng tinh thần lực như thế nào áp ta, cũng giống như đánh hụt vào hư không. Khi hắn triển khai tinh thần lực cưỡng bức, bần đạo tựa như một con thuyền nhỏ, trôi tới lay động nhưng không hề ngã.
Giáo Hoàng vừa diễn giảng vừa hành hạ, mất mười mấy phút đồng hồ sức lực cũng không thể chế phục ta. Giáo Hoàng miệng đắng lưỡi khô, thời điểm gần kết thúc, cuối cùng trong cơn giận dữ hắn dứt khoát xuất ra tinh thần pháp thuật 12 cấp Tín Ngưỡng Phong Bạo.
Trong lúc nhất thời trên thánh sơn khắp nơi người người đều quỳ xuống đất cầu nguyện, tính chung quanh hắn các vị Đại Đầu Mục cũng không ngoại lệ. Thế nhưng hắn ngay sau đó vô cùng buồn bực phát giác, người hẳn là trúng chiêu kia - bần đạo, đang ở trên nóc nhà Giáo Hoàng cung nhìn hắn cười khúc khích.
Giáo Hoàng thiếu chút nữa tức chết rồi, trực tiếp một trận đầu váng mắt hoa lảo đảo. May mà không có gục xuống, hắn hiểu được đây là di chứng do hắn thi triển Thần Thuật quá độ. Cũng may hắn kinh nghiệm khá nhiều, cuối cùng nhịn xuống không có bêu xấu trước mặt mọi người. Vội vàng phân phó một tiếng, sau đó được người khác đỡ tay chật vật rời đi.
Lúc này, vừa vặn mặt trời mới lên, một vòng mặt trời đỏ đang chiếu rọi trên thánh đài. Sau đó, một vị đại chủ giáo chức vụ trọng yếu nghe mệnh lệnh, ở lại trên thánh đài cùng hơn một trăm thiếu nữ bắt đầu hát vang thánh ca.
Thánh ca nói là pháp thuật sao, nhưng không có tác dụng gì, nghe nói có thể làm cho tín đồ càng thêm thành kính, nhưng cũng không ai biết hiệu quả. Nói nó không phải là ma pháp sao, nó thật sự cần ma lực duy trì mới hát ra ngoài được. Hơn nữa phải là Quang Minh Hệ ma lực, ma lực càng mạnh, khoảng cách thanh âm truyền ra lại càng xa. Truyền thuyết, chỉ cần ma lực đầy đủ là có thể kinh động đến Thiên Sứ, đặc biệt là địa phương rất gần Thiên giới này.
Mà lúc này hơn một trăm vị tiểu cô nương ca lên, trên không trung hình thành ký hiệu ma pháp màu vàng. Đặc biệt là Tiên Nhã đang ở trong đám người, trên đầu của nàng dày đặc ký hiệu ma pháp cơ hồ muốn tung ra. Còn đám người nơi đó, trên đầu có một hai cái ký hiệu đã không tệ rồi.
Chỉ thấy tiếng ca từ từ to rõ, Tiên Nhã dưới tác dụng dư thừa ma lực, cơ hồ truyền khắp cả ngọn núi. Rồi theo đó tiếng ca bắt đầu phát sinh biến hóa. Thành từng mảnh mây trắng bắt đầu tụ tập, rất nhanh bao phủ đỉnh núi, ánh sáng mặt trời cũng bị chặn lại.
Tiên Nhã hát tới điểm cao trào, nhất thời từng đạo quang mang màu vàng giống như xúc tua từ trong mây ló ra ngoài, sau đó hoàn toàn thanh trừ mấy đám mây trắng.
"Ồ!" Lúc mọi người kinh hô, một cánh cửa ánh kim to lớn vô cùng hiện ra giữa không trung. Cửa này cao có mấy chục thước, phía trên đầy hoa văn tinh mỹ, phối hợp khí thế mạnh mẽ, làm cho người ta cảm nhận vô thượng uy nghiêm.
Trên mặt đất phàm là người nhìn thấy đều quỳ xuống cầu nguyện, thậm chí bao gồm cả Giáo Hoàng, chỉ có ta đây là ngoại lệ nằm xem. Giáo Hoàng cung, trên nóc nhà rộng rãi bần đạo đang thoải mái nằm, đưa mắt nhìn đám người chim bày trò khôi hài. Ta cũng lấy chút kinh nghiệm, quay đầu lại ta cũng nên ba hoa vui đùa một chút, ha ha, ta là Thái Cực giáo? Dù sao cũng đặc biệt chống đối Quang Minh giáo hội. Ha ha! Bần đạo nghĩ tới đây, không khỏi cao hứng một trận.
Lúc này, Tiên Nhã các nàng hát khúc thánh ca vẫn không ngừng, phải tiếp tục tới khi Thiên giới chi môn mở ra, hơn nữa có Thiên Sứ bay xuống mới được. Bần đạo phát hiện, những nữ hài tử đáng thương kia, bên trong mấy người thực lực rõ ràng không được đã bắt đầu xuống giọng, thân thể cũng lảo đảo muốn ngã. Thời gian hát thánh ca dài như vậy hao ma lực không ít, Tiên Nhã là một bình dự trữ ma lực dư thừa biến thái, tự nhiên không có việc gì, nhưng người khác không thể làm được rồi. Không trách được, ta nghe nói cái việc tuyển chọn Thánh nữ đều có thời điểm xuất hiện mệt chết người.
Đám người Tiên Nhã dưới sự nỗ lực vô cùng, đại môn nhìn nặng như núi kia cuối cùng chậm rãi mở ra. Trời đất, cửa kia dày có vài mét, hơn nữa cao hơn chục mét, chiều rộng gần mười thước, lại là kim khí, đây muốn bao nhiêu ma lực mới có thể mở ra, không trách được đám tiểu cô nương phía dưới đều mệt chết đi được. Có thể nghĩ ra chủ ý hành hạ người như vậy, đám người chim thật là lũ biến thái không phải thứ tốt gì mà.
Đợi đại môn hoàn toàn mở ra, Giáo Hoàng bọn họ cuối cùng buông tâm, chuyện kế tiếp liền nhìn xem có bao nhiêu Thiên Sứ nghe được thánh ca kêu gọi xuất hiện. Để cho bọn họ vô cùng vui mừng chính là không giống thường ngày, lần này thậm chí có mấy trăm Thiên Sứ xuất hiện, bọn họ ở trong cửa cãi nhau chí chóe, dường như đang tranh thủ cái danh sách duy nhất kia.
Khi Giáo Hoàng bọn họ đang lo lắng đợi chờ kết quả, lúc này đám người chim bỗng nhiên giải tán, toàn bộ chạy mất dạng, không có một con bay ra ngoài.
"Trời ơi. Thần muốn vứt bỏ chúng ta sao?"
Phía dưới tất cả mọi người lâm vào tuyệt vọng, ngay cả Giáo Hoàng cũng sợ đến không biết làm sao. Bần đạo cũng cho là hỏng việc, đang cao hứng không cần chia lìa Tiên Nhã. Bỗng nhiên dị biến phát sinh, mấy cổ quang minh hơi thở cường đại cùng tinh khiết từ Thiên giới chi môn truyền đến. Từ góc độ năng lượng nhìn cũng so với Cái Thứ được rồi. Tuyệt đối là ngang với cấp chín ma thú. Tiếp theo, bảy tám đầu Thiên Sứ bốn cánh xuất hiện.
Úi mẹ ui! Thì ra có chuyện như vậy, bởi vì cao cấp muốn tới, cho nên cấp thấp tự động tránh lui, không trách được đều chạy hết. Chênh lệch khổng lồ như dòng sông so với mặt biển làm cho người ta cơ hồ hít thở không thông. Giáo Hoàng lại cao hứng muốn chết, Thiên Sứ bốn cánh đó, gian trung cấp Thiên Sứ chưa từng chủ động phủ xuống nhân gian đây. Có cái này, tin tưởng lực lượng quang minh nhất định đại thăng.
Về phần bần đạo đương nhiên buồn bực chết đi, chỉ là ta cũng không thèm để ý, dù sao Tiên Nhã là của ta rồi, thủ hộ Thiên Sứ nàng không phải cũng là của ta sao? Vừa nghĩ như thế, bần đạo trong lòng liền thoải mái hơn nhiều. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ở trên mấy tên Thiên Sứ trải qua tranh luận, mấy tên thối lui rời đi, còn có bốn tên vẫn tiếp tục tranh giành, tranh đến mặt đỏ tới mang tai, mắt thấy sẽ phải đánh nhau. Các nàng lại đột nhiên ngừng lại. Cùng lúc đó, tâm thần bần đạo đột nhiên không khỏi hồi hộp một trận. Ta dự cảm sẽ có chuyện ta mong đợi đã lâu sắp phát sinh.
Một loại hơi thở vô cùng quen thuộc truyền tới, là nàng, chính là nàng, Athena hơi thở. Ta lập tức nhảy lên, mắt mở thật to, gắt gao ngó chừng Thiên giới chi môn. Bên trong chậm rãi bay tới một vị hai cánh Thiên Sứ nhỏ. Nàng tóc vàng lòe lòe sáng lên, ánh mắt xanh lam mỹ lệ như đại dương, da giống như thần trên núi tuyết đọng, vô cùng thánh khiết. Cánh nàng không giống người khác lóe sáng kim quang, khí chất nàng thuần khiết cao quý, để cho Thiên Sứ bốn cánh bên người nàng cũng so không tới, xấu hổ mặc cảm. Trên trán nàng có viên thai ký, đồ án quen thuộc đến nỗi bần đạo cơ hồ nhắm mắt cũng biết bộ dáng của nó, đó là Thái Cực Hồn Thạch. Trong lúc nhất thời làm ta xem như mê như say.
Nàng đến hiển nhiên làm rối loạn mấy tên Thiên Sứ khác thảo luận, dường như hai cánh màu vàng của nàng so với bốn cánh Thiên Sứ còn muốn lợi hại hơn. Bởi vì, rất nhanh mấy tên Thiên Sứ khác liền xám xịt bay đi. Athena mang theo thắng lợi mỉm cười, bay ra Thiên giới chi môn. Nằm ngoài dự liệu của mọi người, đi ra ngoài xong nàng cũng không có lập tức cùng Thánh nữ phía dưới ký hợp đồng, mà bị một loại cảm xúc phát ra từ nội tâm dẫn dắt, bay tới cạnh ta.
Vẻ mặt nàng ngẩn ngơ, si ngốc nhìn ta, hai mắt không tự chủ được chảy ra nước mắt Thiên Sứ thánh khiết, rơi trên nóc nhà hóa thành vô số viên bảo thạch sáng loáng. Nàng dùng âm thanh tự nhiên kia, nhẹ nhàng hỏi: "Không biết tại sao, ta đối với ngươi có cảm giác quen thuộc, rất thân thiết, rất thân thiết, nhìn thấy ngươi, ta có chút lòng chua xót. Không nhịn được muốn chảy nước mắt. Đây là tại sao? Ngươi là ai ?"
Bần đạo nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Bao nhiêu lần, ta vì ngươi đoạn gan đứt ruột. Bao nhiêu lần, chúng ta cùng nhau trên hồ trong mộng gặp gỡ. Bao nhiêu lần, ta thề nhất định phải cùng ngươi gặp lại tha hương. Vì ngươi, ta không tiếc cùng khắp thiên hạ đối nghịch, vì tìm ngươi, ta không tiếc một mình ở nơi này đất khách xông xáo. Hôm nay thấy ngươi, ta làm sao cái gì cũng nói không ra đây?
Hai người chúng ta không nói gì, duy có nước mắt tuôn rơi. Trên nóc Giáo Hoàng cung rất cao, người phía dưới cũng không dám lộn xộn, đứng tại nguyên chỗ nhìn không thấy chúng ta đang làm gì.
Qua một trận, tâm hồn bần đạo mới trì hoãn an tĩnh một chút, cũng suy nghĩ cẩn thận một ít chuyện. Athena hẳn là khi tự bạo, trí nhớ mất đi một phần. Thực lực cũng đại giảm, dưới sự giúp đỡ của Thái Cực Hồn Thạch, mặc dù đột phá bức tường không gian chạy đến nơi này, tuy nhiên đầu thai trong ao Thiên giới vãng sinh, thành một Thiên Sứ kỳ quái.
Nàng không chỉ trên đầu có viên ấn ký kỳ quái, hơn nữa cánh cũng màu vàng. Tốc độ tăng trưởng thực lực lại càng nhanh đến biến thái. Đáng sợ nhất chính là kỹ xảo nàng chiến đấu rất phong phú, quả thực là kinh khủng, còn nhỏ tuổi đã có thể lấy thực lực hai cánh thiên sứ, đánh cho bốn cánh Thiên Sứ chật vật không chịu nổi, rõ ràng bị nàng đùa bỡn trong tay không thể hoàn thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.