Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 154: Ma tộc công chúa





Nhìn thấy mọi sự đã sẵn sàng, bần đạo không chút do dự bắt đầu ấp trứng, trước tiên cắt ngón tay, đem giọt máu tươi giọt lên quả trứng, sau đó đưa tay đặt lên bề mặt của nó, quát: "Lấy tên của ta, ban thưởng sinh mệnh, ngươi là nô bộc của ta, suốt đời không đổi"
Nghe xong lời này của ta, Khắc Lý cả kinh, gọi vào: "Cái này không thể được? Ngài còn chưa thỉnh cầu chủ thần chứng giám a?"
Phải biết rằng khế ước này cũng không phải tùy tiện có thể ký ước, bình thường chủ thần trên danh nghĩa là chủ quản khế ước đồng ý mới có thể ký kết, nếu không khế ước này sẽ phi thường nhỏ yếu, do không có chủ thần áp chế, một khi năng lực ma thú so với chủ nhân có điểm cường hãn hơn. Nó có thể thoải mái đột phá sự ước thúc của khế ước, giành lấy tự do! Mà nếu được chủ thần chứng giám ký kết đó, trừ phi năng lực ma thú vượt qua khế ước chi thần, nếu không nó vĩnh viễn vẫn là nô dịch mà thôi. Cho nên Khắc Lý mới kinh hoảng như vậy, hắn sợ rằng lấy năng lực hiện giờ của ta căn bản không thể áp chế ma thú này lúc xuất thế.
Nhưng mà bần đạo là ai chứ? Ta đường đường là Đại La Kim Tiên. Dựa theo cấp bậc. Cái khế ước chi thần nhỏ nhoi này muốn xách giày cho lão tử cũng không xứng đáng. Như thế nào bảo ta nể mặt mà đến cầu xin hắn chứ? Hơn nữa ta cảm giác được bên trong quả trứng này chỉ sợ là không nhỏ, mà bổn sự của khế ước chi thần này sợ rằng không nhất định áp chế được nó. Vẫn là tự chính mình thôi, mặc dù thực lực của ta có điểm nhỏ yếu, nhưng mà dưới nguyên thần của ta, thứ này tựa như thần cách của chư Thần Tây phương, chỉ cần có nó, thần lực có lẽ nhỏ một chút, nhưng cấp bậc rất cao a. Cái loại khế này giống như là giam cầm tinh thần, chủ yếu là cấp bậc của song phương cao hay thấp mà thôi. Ta không sợ là làm hắn không tuân phục.
"Hừ! Bần đạo hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Lão tử ta chính là Thần"
Lập tức, Khắc Lý dường như hiểu được cái gì đó, vẻ mặt sùng bái nhìn nhìn ta.
Bần đạo hiện giờ không rãnh đi giải thích cho hắn hiểu, bởi vì đã bắt đầu ấp trứng, hắc khí bên ngoài nó càng lúc càng dày đặc, làm cho song chưởng của ta hoàn toàn bị vây ở trong đó. Ta có thể cảm giác được. Nó hiện tại không ngừng hút đi linh lực ở trong cơ thể của ta. Linh lực của ta tại trong mười mấy năm khổ tu tích lũy nháy mắt bị hút khô cạn. Cũng may trong cơ thể ta còn có Tinh Linh công chúa Uy Na, nàng lúc này tự mình nhảy ra, hô lên: "Trời ạ! Đây là cái quái gì vậy? Ngươi đang ấp quả trứng quái lạ đó, ta nếu không nhanh nhảy ra sẽ bị nó hút cho khô héo luôn"
"Không được rồi, ta đã có chuẩn bị trước rồi mà?" Bần đạo nhanh nhạy đối Khắc Lý nói: "Hỗ … hỗ trợ, còn đứng đó làm gì? Chờ ta chết đi hả?"
"Ặc! Đến đây" Khắc Lý lúc này mới hồi phục tinh thần, nhanh chạy đến đặt hai tay vào trên lưng của ta"
Lập tức, ta liền cảm giác được ở mu bàn tay truyền đến một cổ ma lực cực kỳ cường đại, xuyên thấu qua bàn tay của ta hướng đến cái động không đáy kia. Bởi vì ma lực thật rất nhiều, thoáng cái đã tiêu giảm đi cái hấp lực khủng bố ở trên quả trứng kia. Khiến cho tốc độ tiêu hao ma lực trong cơ thể ta giảm xuống nhiều lắm. Kỳ quái a, linh lực của ta cùng ma lực Uy Na cũng không nhiều mà. Làm sao ta vẫn cảm giác được có một cổ ma lực từ trong cơ thể ta cuồn cuộn không ngừng hướng quả trứng mà đi? Có thể trên người của ta có cái bảo vật gì đó sao? Bần đạo phỏng đoán.
Thời gian không ngừng trôi qua, ma lực thì không ngừng tiêu hao. Hôm nay, ta mới kiến thức được Pháp Thần đáng sợ đến nhường nào. Khắc Lý kiên trì suốt hơn 4 giờ, nhưng ma lực ở trên tay của hắn vẫn như cũ cực kỳ mạnh mẽ truyền vào, chỉ là do thời gian hao lực quá lâu, làm hắn thập phần mệt nhọc. Lại hai giờ nữa trôi qua, ma lực của hắn bắt đầu cạn kiệt.
"Đại nhân" Khắc Lý dùng âm thanh run rẩy nói: "Ta đã phạm vào một sai lầm a"
"Cái gì?" Bần đạo hỏi lại.
"Ta quá xem nhẹ quả trứng đáng sợ này, trải qua 6 giờ truyền tải ma lực. Ta vừa mới có thân thể to lớn này không lâu, sợ là ma lực của ta chỉ thêm một ngày nữa thôi – một phần ba đó" Khắc Lý cơ hồ hối hận và mang theo tiếng nức nở khóc, nói: "Là ta hại đại nhân, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ha ha!" Bần đạo không cho là đúng liền nói: "Đây là điều ngoài ý muốn, may mắn ta có chuẩn bị nhiều hơn một tên gia hỏa có ma lực dư thừa, bằng không thật sự có thể bị ngươi hại chết"
"Thực sự sao? Đại nhân anh minh" Khắc Lý nói: "Nhưng mà có phải tên ở đằng kia không?"
"Chính là hắn" Bần đạo chỉ vào Cái Thứ nói.
"Ma thú?" Khắc Lý kinh hô: "Dụng ma thú ấp trứng ma thú? Đại nhân cao minh nha? Mà nó có khả năng đáp ứng được sao? Đối với ma thú mà nói, ma lực chính là sinh mệnh đó?"
"Hắc hắc!" Bần đạo cười gian nói: "Ngươi từng nghe câu nói "có tiền có thể sai thần khiến quỷ" chưa hả?" Khắc Lý mờ mịt lắc lắc đầu nói: "Không hiểu lắm"
"Ngươi hãy chờ xem" Bần đạo nhìn Cái Thứ nói: "Cái Thứ đến hỗ trợ đi, có hai khỏa làm thù lao đó"
"Rống…..!" Mới vừa rồi mặt mày Cái Thứ còn ủ rủ liền lập tức rống lên như long như hổ, chạy tới đưa hùng chưởng đặt song song với tay của Khắc Lý ở sau lưng ta.
"Đại nhân cao minh" Khắc Lý nhân cơ hội này thu hồi tay lại, ma lực của hắn tuy rằng không mất hết, nhưng chỉ còn không đến ba thành. Hắn mỏi mệt lập tức ngồi bệch xuống nghĩ nghĩ suy suy lời vừa rồi.
Hùng chưởng Cái Thứ phóng đến làm cho ta một trận rung động. Nguyên lai ma lực của Cái Thứ dồi dào hơn Khắc Lý rất nhiều. Nếu nói Khắc Lý là Hoàng Hà, thì Cái Thứ tuyệt đối chính là Trường Giang. Ma lực mãnh liệt mênh mông kia quả thực là vô cùng vô tận. Đáng sợ nhất chính là, ta có thể cảm giác được, đại địa chung quanh ở phía dưới chân nó Thổ nguyên tố đang tụ tập đến, cuồn cuộn không ngừng bổ sung vào trong cơ thể nó. Mặc dù không có tiêu hao nhanh chóng, nhưng dù sao áp lực cũng giảm bớt đi nhiều hơn. Thật không hỗ là ma thú ngay cả Long cửu cấp thượng vị cũng không nguyện đến trêu chọc.
Có quân đoàn ma lực dồi dào gia nhập, lại trải qua mấy giờ đồng hồ, thẳng đến lúc Cái Thứ lộ ra vẻ mệt mỏi, lúc này quả trứng chết tiệt rốt cuộc cũng an tĩnh trở lại. Cuối cùng cũng không hấp thụ ma lực nữa, đúng là không đáy a, không còn chút khí lực để reo hò, ta cùng Cái Thứ cùng lúc mệt mỏi ngã xuống đất.
Hiện tại quả trứng này lớn hơn rất nhiều, hắc sắc vụ bao quanh nó không ngừng bốc lên, dần dần cứng đờ, hình thành một hình dáng gì đó, giông giống như một cái kén cao chừng một thước.
"Khắc Lý, cái kén này khi nào thì nở ra?" Bần đạo ngồi trên mặt đất hỏi
"Rất nhanh thôi" Khắc Lý nói: "Hơi hơi chờ một lát là được"
Nhìn thấy còn phải chờ, ta lập tức nhân cơ hội này cấp dược tề cho Cái Thứ, lát nữa quay về Thánh đô cũng còn phải dựa vào nó. Lại làm cho Uy Na đi vào nghỉ ngơi. Sau đó nằm thẳng cẳng trên người Cái Thứ, một bên nghỉ ngơi một bên chậm rãi chờ đợi.
Ước chừng trải qua khoảng 10 phút đồng hồ, cái kén kia bắt đầu động đậy, những vết nứt cũng đã bắt đầu không ngừng nổi lên, như có vật gì đó ở bên trong đang muốn vội vã chui ra. Qua một hồi cố gắng. cái kén đó rốt cục cũng bị xé rách một lỗ hổng, từ bên trong chui ra một người – một tiểu mỹ nhân trần như nhộng.
Bần đạo lúc này thực muốn ngất xỉu. Từ bên trong cái kén chui ra một tiểu mỹ nhân? Đây là *** chuyện cổ tích sao?
Chỉ thấy niên kỷ của nàng ước chừng 14, 15 tuổi gì đó, cụ thể lại rất khó xác định. Mái tóc dài đến tận eo và ánh lên màu xanh biếc, ánh mắt đỏ như máu, làn da trắng noãn như ngọc không chút tỳ vết nào, chỉ vài điểm ấy tương đối giống như ma thú, chỉ là không có đuôi cùng cánh mà thôi, nhìn như thế nào cũng giống như nhân loại.
Sao lại …. Ân … một mỹ nhân trần trụi ở trước mặt ta thế này chứ, ta thật không … không chịu nổi a, bần đạo nhanh nhạy cởi áo khoác ngoài ra phủ lên trên người nàng. Khuôn mặt nàng vốn lạnh như băng lúc này lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Nhìn không ra, ngươi rất thành thật a"
A…a! Nàng … nàng còn có thể nói chuyện?
"Tiểu thư! Xin hỏi ngài là ai vậy? Như thế nào lại ở trong quả trứng kia vậy?" Bần đạo kinh ngạc chi tâm, tò mò hỏi.
"Ngươi trước tiên hãy trả lời vấn đề mà ta hỏi. Ở nơi này rốt cuộc là cái địa phương nào thế?" Ngữ khí cao ngạo của nàng giống như là của một vị công chúa. Hơn nữa lộ ra khí chất đặc thù cùng vô tận uy nghiêm làm người khác không thể kháng cự được. Mà loại khí chất này tuyệt đối là do thói quen ra lệnh cho người khác và phải mất thời gian dài mới dưỡng mà thành.
Bần đạo từ trên người Nhã Điển Na đã từng nhìn thấy qua như thế, cho nên cảm thấy rất thân thiết. Cũng không thèm để ý đến thất lễ của nàng, cười nói: "Đại Hán quốc"
"Là ở Thánh Quang đại lục phải không?" Nàng hỏi lại.
"Đúng vậy" Bần đạo hồi đáp.
"Thực đáng giận" Nàng tức giận hét lên.
Ta bị lời nói của nàng làm cho u mê, thì thầm trong lòng Thánh Quang đại lục có cái gì làm nàng oán hận thế nhỉ? Đột nhiên Khắc Lý kêu lên.
"Ngươi là Ma Hoàng tộc" Ngữ khí kinh ngạc của Khắc Lý dường như gặp được đại nhân vật khó lường nào đó.
"Chán ghét" Nàng căm tức nói: "Ngươi là ai và như thế nào nhận ra được ta? Vì bảo vệ an toàn cho chính mình, ngươi đành phải …. "
Câu cuối cùng của nàng chưa nói hết mà cũng không cần phải nói, vì ta cũng biết, tuyệt đối là giết người diệt khẩu. Hiện tại Khắc Lý rất suy yếu, ta cũng không thể để cho hắn chết được, vội vàng sử dụng lực lượng khế ước ngăn cản nàng lại. Ha ha. Không ngờ thành công. Nàng không tự chủ được liền dừng vươn ngón tay lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Chết tiệt" Nàng lập tức phát giác ra nguyên nhân, bi phẫn rống lên: "Ngươi dám khiến cho một vị công chúa Ma Hoàng tộc trở thành nô bộc của ngươi hả"
"Ta làm sao biết là ngươi a? Ta tưởng rằng là ma thú thôi mà?" Bần đạo ủy khuất nói.
Ta không phải sợ nàng, chính là thấy một người phi thường cường đại trở thành nô bộc cho người khác, là chuyện vô cùng không đạo đức tí nào, nếu là ma thú tự nhiên không làm sao cả, nhưng nàng dù sao cũng là con người. Vì thế mới thẹn ở trong lòng, ngay cả nói chuyện cũng không đầu không đuôi.
"Ma thú?" Nàng cấp tốc phản ứng, nói: "Ngươi quá ngu ngốc đi? Ngươi tốn nhiều ma lực như vậy để ấp trứng là ma thú hả? Ta lúc ấy như thế nào không hút cho ngươi đến chết?"
"Là sao? Như thế nào thiếu chút nữa…" Bần đạo buồn cười nói: "Ngươi lần sau tái nỗ lực lên nữa nha"
"Ngươi, đáng ghét" Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, mỉm cười, dùng ngữ khí tràn ngập hấp dẫn, nói: "Ngươi cũng khoan đắc ý vội, chỉ cần tìm được phụ hoàng ta, hắn tự nhiên có thể giúp ta cởi bỏ khế ước. Chuyện trước đây coi như kết thúc, ngươi hiện tại thật sự chịu giúp ta không, ta có thể cấp cho ngươi, bất cứ thứ gì mà ngươi muốn, nhớ kỹ, ta nói là bất cứ thứ gì đó. Thậm chí có thể làm cho sinh mệnh của ngươi vĩnh viễn bất tử. Thế nào? Có muốn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.