Trường Sinh Giới

Chương 430: Xứ sở Quân Vương




Dạ Xoa Bán Tổ sắc mặt xám ngắt, lửa giận mãnh liệt, hắn vạn lần không ngờ dị tộc vương tiến vào Tu Chân Giới gần như bị diệt toàn bộ diệt, trả giá thế này thật sự quá lớn.

Một kẻ tiểu tốt trong mắt của hắn không ngờ lại đại nghịch chuyển hoàn thành một việc động trời đến như vậy, giết sạch các vị vương! Khiến việc hắn bố trí gần như ăn gian đã thành công dã tràng, dùng giỏ trúc múc nước.

Có thể nói đây là tiểu tốt trong mắt của hắn đã nện cho hắn một cái tát rõ kêu với lần đại nghịch chuyển giết sạch này. Cú bạt tai này đã đánh hắn đến nổ đom đóm mắt, điều này làm cho các Bán Tổ khác thấy thế nào? Mặt mũi hắn có còn không.

Tổn thất nặng nề, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, trả thù tới nhanh như vậy, khiến hắn trong lúc nhất thời có chút ngẩn người.

"Lão phu muốn đích thân xuất thủ, không giết ngươi khó mà phát tiết phẫn nộ trong lòng ta!" Đến lúc này Dạ Xoa Bán Tổ hoàn toàn vứt hết mặt mũi, đâu cần quản quy củ hay không qui củ nữa. Kệ cho người khác thấy thế nào thì hắn đều không câu nệ.

Cũng khó trách hắn tức giận, bởi các tu giả bị Tổ Thần thi độc tiêu diệt, tất cả đều hình thần câu diệt. Mặc dù lão Dạ Xoa nắm giữ bí pháp, cũng không có thể nào trọng sinh huyết nhục cho những người đó. Bởi vì ấn ký của những người đó đã hoàn toàn biến mất.

Lão Dạ Xoa che giấu khí tức Bán Tổ cường đại giống như u linh không một tiếng động lao ra khỏi Thiên Táng Cốc. Lão phi hành giữa Thập vạn Tiên Sơn, dùng thần thức cường đại bao phủ khắp nơi. Đỉnh núi cao, khe sâu đều bị thần thức của lão bao trùm .

Dạ Xoa Bán Tổ tìm đi tìm lại trong Thập vạn Tiên Sơn, nhưng là phi thường tiếc nuối vì đã sớm mất đi Tiêu Thần bóng dáng, hoàn toàn không có tung tích. Cuối cùng mất công quay về, trở lại trong Thiên Táng Cốc , hắn mang theo vô tận lửa giận, lọt vào xứ sở phong ấn, lại lần nữa đi tranh đoạt "Thâm Ngục Uyên" .

Nhưng mà rất không may mắn, hắn vừa mới lọt vào không lâu lắm liền lại bị đánh bật ra, lần này đây trên khóe miệng hắn mang theo vết máu li ti. Đồng thời lúc đó, lão Tu La tóc đỏ cũng phát ra gầm giận dữ, bị cường giả bên trong đánh bật ra.

Vào lúc rạng đông, hai vị Tu Chân Giới Bán Tổ cũng buồn bã thối lui khỏi chốn mù mịt mông lung. Xuyên thấu qua quầng sáng có khả năng thấy có vài bóng dáng đang thu hồi Thâm Ngục Uyên, rồi sau đó bay về hướng ba cái hắc động cực lớn kia, trong nháy mắt biến mất không thấy.

"A. . ."

Dạ Xoa Bán Tổ phát ra một tiếng gầm cực kỳ buồn bực làm rung động Thập vạn Tiên Sơn . Rồi sau đó hắn phóng lên cao, Phá Toái Hư Không ở phía chân trời để quay trở về Cửu Châu.

"Ầm ầm ầm "

Vô tận Hắc Vân đang cuồn cuộn. Dao động năng lượng khổng lồ làm rung động Thiên Táng Cốc. Thiên Bi ở trên cao chậm rãi rớt xuống. Lại một lần nữa trấn phong cốc này.

"Ngươi nghe nói sao. Tiêu Thần hơn hai mươi năm trước đã sống lại ."

"Tiêu Thần nào?"

"Là kẻ năm đó mở ra Tử Thành, tống tiễn các ngụy thần."

"Tin tức này của Huynh đệ ngươi không mới mẻ , người lần trước giết chết Dạ Xoa Thiên vương chính là hắn. Người này đã sớm lại xuất hiện trên đời này."

"Các ngươi còn không biết sao, tin tức kinh động thế gian vừa truyền tới. Người này vừa mới sống lại, đã đưa cho mọi người một 'Niềm vui bất ngờ' ."

"Niềm vui bất ngờ gì vậy?"

"Niềm vui bất ngờ khiến cho Bán Tổ đều phải há hốc mồm. Hắn trực tiếp giết gọn gàng sạch sẽ hơn ngàn kẻ thù, biến chúng thành tro bụi!"

"Xảy ra cái gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? !"

Tin tức nhanh chóng truyền ra, hơn ngàn cường giả chỉ trong một đêm hình thần câu diệt, trong đó bao gồm hơn mười cao thủ cảnh giới Chí Nhân. Sự kiện lớn bực này lập tức làm rung động khắp Tu Chân Giới, rồi sau đó lại truyền vào trong vài giới khác.

Tất cả mọi người khi nghe tin tức này, ai cũng khiếp sợ vô cùng. Tất cả điều này thật sự nghe rợn cả người.

Tiêu Thần lần này dám nghĩ dám làm, được gọi là đại hành gia kinh động thế gian khiến cho tất cả cường giả đều dựng tóc gáy. Mà tất cả Bán Tổ liên quan cũng là sắc mặt khó coi vô cùng.

Thế giới Tử Vong, tất cả vẫn cứ yên tĩnh như thế. Tĩnh lặng là chủ đề vĩnh viễn. Màn sương đen lượn lờ trên chiến trường cổ xưa, tòa thành Tử Giả đồ sộ cao vút, Cổ Bảo thần bí khó lường ...., tất cả đều giống như trước kia, cũng không có bất cứ điều đặc biệt gì.

Sau khi Tiêu Thần trở về, hắn tìm đến chỗ Sát Phá Lang cùng lão Hoàng, nắm được qua loa tình huống mới nhất rồi sau đó liền đi tới Thần Thôn.

Hắn tính toán ở Thần Thôn lâu dài không đi đâu. Trong thời gian ngắn quyết không lại tới Cửu Châu. Đã gặp phải đại họa ngập trời như thế , chỉ sợ không riêng lão Dạ Xoa muốn ăn sống nuốt tươi hắn. Nếu như xuất hiện lúc này, có bị gọi là kẻ thù chung của thiên hạ cũng không sai biệt lắm.

"Ngươi làm thế hả, ngươi thật giỏi!" Đây là câu thứ nhất mà Thần Tộc lão nhân Lý Mục nói ra khi nhìn thấy hắn.

Tiêu Thần ho khan một tiếng, rồi nói: "Cái này . . . Không có biện pháp, tình thế nào cũng phải đến như vậy. Ta cũng không thể chịu ngồi chờ chết, mặc cho bọn hắn xâu xé chứ? Kỳ thật, con người của ta rất hòa thuận, thật sự không muốn nói đến việc binh đao."

"Ngươi dẹp đi!" Thần Tộc lão nhân Lý Mục tức giận bảo: "May là những hậu sinh của thôn chúng ta chưa trộn lẫn chung một chỗ cùng ngươi. Nếu không đi khẳng định sẽ bị gán cho cái danh ' Ma vương giết người'."

"Tùy lão nhân gia người nói như thế nào, không bị bức đến nỗi đó thì có ai lại muốn không có việc gì thì giết người để chơi đùa. Ta cũng không phải loại biến thái có sở thích đặc thù."

"Quả là như vậy." Lý Mục gật đầu.

"Tiêu Thần ca ca ngươi đã trở về." Tiểu Thiên Nhai đã đi tới. Nó đang nhiệt tình gặm một quả táo đỏ thẫm , khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng. Nó tôn lên trái cây trong tay của hắn trông thật thú vị. Hắn nghiêng đầu nói: "Có một lão Dạ Xoa gần như lật tung Cửu Châu, đến khắp các thế giới để tìm ngươi khiến cho rất nhiều tu giả sợ đến nỗi cũng không dám rời núi ."

Tiêu Thần im lặng một hồi. Lão gia hỏa kia đã hoàn toàn nổi giận , xem ra không tiêu diệt được hắn thì thề không đạt mục đích quyết không thôi.

"Cứ để lão đi khắp thế giới mà tìm đi, ta không đi Cửu Châu thì không sao cả." Tiêu Thần hạ quyết tâm, tạm thời không quay về Cửu Châu. Dù sao Nhân Ngoại Nhân cùng Thiên Ngoại Thiên đã xuất hiện, có bọn họ tọa trấn thì thiết nghĩ sẽ không để cho trăm tộc loạn khai sát giới.

Về phần đại chiến tôi luyện, hết thảy là chuyện quái đản thôi. Hắn cũng không tin tưởng vào chuyện trời cao rơi xuống nhân bánh, người thắng cuối cùng sẽ được trở thành Bán Tổ. Đó tuyệt đối là trò cười, hắn không ưa thích cái đó.

Lúc này, Băng Lan cùng Tuyết Mộng cũng đi vào trong phòng, tất cả quái dị nhìn Tiêu Thần.

"Ngươi thật sự một mình giết hơn một ngàn người, bao gồm hơn mười vị Thiên vương cảnh giới Chí Nhân?"

Dáng điệu của hai thiếu nữ lắm chuyện thật đúng là cảm thấy hứng thú.

"Giang hồ đồn đại, ta là hạng người như vậy sao?"

Hai thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ đồng thời nguýt dài.

Đến khi Kỳ Nhi đi tới thì Tiêu Thần lập tức vui vẻ. Chàng trai Thần Tộc này lại sưng mặt sưng mũi , trên người quấn đầy băng vải. Không biết hắn lại trêu chọc ai mà bị đánh thành bộ dáng một đầu heo.

"Huynh đệ đây là làm sao vậy? Lại bị ăn đòn bởi tay Dạ Xoa Thiên Hậu sao?"

Kỳ Nhi tựa hồ rất buồn bực, hắn đáp: "Bị một kẻ tên là Kim Tam Ức nói lắp mê hoặc, đi theo một người gọi là Tuyết Vũ mỹ nữ để biểu lộ, kết quả. . ."

Không cần phải nói kết quả ở đây mấy người cũng thấy được.

"Đây chính là nữ nhân mạnh mẽ , nếu so với Dạ Xoa Thiên Hậu không chênh lệch nhiều, huynh đệ tự giải quyết cho tốt đi." Tiêu Thần đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn.

"Ta đây hạ quyết tâm , phi Tuyết Vũ không cưới!" Kỳ Nhi nhe răng trợn mắt, chỉ hơi dùng sức để nói chuyện một lát mà vết thương toàn thân liền lại vô cùng đau nhức.

"Ngươi lần trước vẫn còn thề lấy Dạ Xoa Thiên Hậu thì sao. Tình cảm ngươi ba ngày liền có một lời thề a."

"Ta đây lần này là nghiêm túc!"

Liền trong thời gian Tiêu Thần ẩn tu tại Thần Thôn thế giới Tử Vong , đại chiến tôi luyện truyền khắp Cửu Châu cùng tứ phương thế giới. Nếu như không muốn bị cuốn vào làm kẻ chinh chiến thì chỉ cần đóng chặt cửa núi, không ra ngoài là được

Đích thực là cuộc Thí Luyện đẫm máu đã bắt đầu rồi, nhưng mà tất cả đều không quan hệ tới Tiêu Thần.

"Lão nhân gia giúp ta truyền đi tin tức. . ." Tiêu Thần thỉnh cầu Thần Tộc lão nhân Lý Mục. Nếu lại đi Cửu Châu thì nhất định phải tìm được Tiểu Thú Kha Kha, để tránh tiểu tử kia trong tình huống không biết mà nổi bão gây họa.

Thời gian vội vã, Tiêu Thần lẳng lặng tu luyện tại thế giới Tử Vong. Thế nhưng sau khi đạt tới cảnh giới Chí Nhân thì tốc độ tu luyện hoàn toàn chậm lại.

Cảnh giới Chí Nhân này tên giống như thực tế. Chính là nhân thể đã đạt tới cảnh giới chí cao, cơ hồ rất khó tăng tu vi lên nữa.

Từ cổ chí kim, rất nhiều nhân kiệt đều bị kẹt ở cảnh giới Chí Nhân.

Đã từng có không ít thiên tài vô song, có thể nói nhân kiệt nghìn đời. Vào năm mười bảy mười tám tuổi liền đột phá cảnh giới Trường Sinh , sau đó thành công đạt đến cảnh giới Ngư Dược. Nhưng cuối cùng cũng vẻn vẹn trở thành Chí Nhân mà thôi. Vĩnh viễn vô phương tiến bộ, bị vây khốn bất động trong mấy ngàn năm ở cảnh giới này.

Thời gian trôi đi như nước, trong nháy mắt ba năm đã vội vã trôi qua. Cửu Châu cùng tứ phương thế giới ào ào vũ bão, các vị vương đại chiến, anh kiệt xuất hiện lớp lớp, có thể nói nhân tài đông đúc, một thời hoàng kim thịnh thế đã tới. Mà ba năm này thì Tiêu Thần lại tĩnh tọa trong Thần Thôn, giống như pho tượng hoá thạch vẫn không nhúc nhích.

Suốt ba năm khổ tu, một ngày kia hắn rốt cục mở hai mắt ra, giống như hai tia chớp cắt qua không gian. Hắn vươn vai đứng lên, nhìn về phía phương xa.

Ba năm khổ tu, hắn vẻn vẹn từ cảnh giới Chí Nhân Nhị Trọng Thiên tăng lên tới cảnh giới Chí Nhân Tam Trọng Thiên mà thôi. Tạm thời hắn cảm giác tốc độ tu luyện càng ngày càng chậm , gần như đình chỉ. Điều này làm cho trong lòng Tiêu Thần rất nặng nề, hắn mơ hồ cảm giác được tựa hồ đường tu luyện sắp đi đến điểm cuối. Cũng coi như tiền bối thì có thể sẽ vĩnh viễn bị vây khốn ở trong cảnh giới này.

Khổ tu như vậy khẳng định là không được, liệu có cần phải đi vào chỗ sâu trong thế giới Tử Vong để tìm kiếm cơ duyên sao? Hắn do dự không chừng.

Nếu như tiến vào chỗ sâu trong Tử Vong đại lục, giết được Ngũ Thải khô lâu, hấp thu Thiên vương Hỏa Chủng thì khẳng định sẽ hữu ích đối với việc làm tăng thực lực. Nhưng mà bên trong đó là xứ sở do Quân Vương thống trị, hồi trước vì tự bảo vệ mình mà hắn đã tiêu diệt thủ hạ của Quân Vương. Nay đi vào như thế chỉ sợ sẽ rất nguy hiểm.

Tu vi tạm thời vô phương tăng lên , Tiêu Thần bắt đầu toàn lực tu luyện một môn tuyệt học khác. Đó là âm thanh thứ hai trong Bản Nguyên Bát Âm ---- Thiên Âm chữ "Đốt".

Ba năm vừa qua hắn chủ tu Thiên Bi Cổ Pháp, đối với Thiên Âm chữ "Đốt" mặc dù cũng có tu luyện, nhưng mà cũng không phải phương hướng chủ đạo. Trước mắt, do vô phương lại làm tăng lên tu vi thì hắn hy vọng coi đây là đột phá khẩu, để xuất hiện cơ hội mới.

Thiên Âm to lớn, thần bí khó lường kia đã sớm ghi lại dấu vết ở chỗ sâu trong linh hồn của hắn. Nhưng mà bắt đầu tu luyện thì lại khó khăn nặng nề, ba năm qua cũng không từng đạt tới ngưỡng.

Năm đó có thể tu thành Thiên Âm chữ " Ông", công của Hoàng Nê Thai không thể không có, hiện nay tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính hắn .

Năm thứ tư, Tiêu Thần lại đứng dậy lần nữa. Hắn quyết định cần phải đi đi lại lại. Nếu không cứ ngồi tu luyện xuông như thế thì thật sự khó có thể có bất cứ tiến triển gì .

Quay về Cửu Châu sao? Đó là không có khả năng, hắn không muốn đi nhảy vào nước đục.

Cuối cùng, hắn quyết định xâm nhập vào chỗ sâu trong thế giới Tử Vong.

Tiêu Thần đi ra khỏi cửa. Bỗng dưng, hắn cảm giác được khí tức quen thuộc.

"Y nha. . ."

Một đạo bạch quang xông lại đây, dĩ nhiên là Tiểu Thú Kha Kha. Tiểu tử kia cao hứng phi thường.

Thần Tộc lão nhân Lý Mục đã tươi cười đi tới, miệng nói: "Tiểu tử kia thật sự là làm cho người ta đau đầu. Nó đã đến hai tháng , nhưng mà ngươi một mực tu luyện nên chưa làm phiền ngươi mà thôi."

Tiêu Thần cười véo mũi Kha Kha mà bảo: "Từ nhỏ liền nghịch ngợm, lại khiến cho Thần Thôn thêm phiền hả."

"Tàm tạm, tàm tạm. Không tính là hơn trò nghịch ngợm, nhiều lắm chỉ náo loạn gà bay chó sủa mà thôi." Thần Tộc lão nhân cười híp mắt đáp.

Kha Kha ảo não bĩu môi. Nó đứng sang một bên, làm ra điệu bộ nhìn trời, không thèm để ý đến lời nói của Tiêu Thần cùng Thần Tộc lão nhân.

Tiểu tử kia đã đến, khiến cho Tiêu Thần hành động có bảo đảm nên hắn cũng không trì hoãn thời gian. Ngày thứ hai hắn liền rời khỏi Thần Thôn, bắt đầu xuất phát về chỗ sâu trong Tử Vong đại lục.

Hắn có một loại dự cảm, rất có khả năng sẽ gặp được Tần Quảng Vương, Diêm La vương, Luân Hồi Vương, cùng với nữ nhân giống như Thanh Thanh kia. Bởi vì lúc ở bên trong Thiên Táng Cốc , tại chỗ phụ cận ba cái động lớn thì hắn cảm giác được khí tức của thế giới Tử Vong . . .

Tầng mây xám ngoét dày nặng trĩu, phảng phất như muốn đè xuống mặt đất. Xám xịt cùng tĩnh lặng là chủ đề vĩnh viễn ở đây.

Tiêu Thần không lựa chọn phi hành, mà là mang theo Kha Kha đi bộ xuất phát về hướng chỗ sâu trong Tử Giả đại lục, bình nguyên Tử Vong mênh mông lúc nào cũng có khả năng thấy bạch cốt, càng có rất nhiều di tích từ xưa, mà cũng không thể nói được là từ niên đại nào lưu lại .

Càng đi vào đại lục, nghi ngờ trong lòng Tiêu Thần càng sâu. Bởi vì hắn phát hiện rất nhiều tàn tích kiến trúc không phải là thế giới Tử Vong . Những cung điện đã từng nguy nga nay rách nát không chịu nổi, Vạn Lý Trường Thành trước kia hùng vĩ thì gần như mục nát. . .

Tất cả cái này đều nói rõ, Tử Giả Thế Giới khác xa , không phải đơn giản như trong tưởng tượng vậy. Tựa hồ nó có rất nhiều bí mật không muốn người biết.

Kha Kha phi thường hiếu kỳ đối với tất cả điều này. Nó chạy tới chạy lui, tựa hồ như muốn lục lọi ra chút vật gì đó trong di tích. Nhưng mà tiểu tử kia phải thất vọng rồi, ở trong phế tích ngoại trừ bạch cốt ra thì cũng không có gì cả.

Xâm nhập suốt hơn vạn dặm, Tiêu Thần rốt cục tiếp cận xứ sở do Quân Vương thống trị. Từ một tên Hỏa Chủng sinh vật nào đó mà hắn biết được, nơi này chính là phạm vi thế lực của Quân Vương Y Thiên Trung.

"Y Thiên Trung?"

Trong lòng Tiêu Thần khẽ động, Ngũ Thải Thiên vương mà hắn đã từng giết chết chính là thủ hạ của Y Thiên Trung. Vì để làm tăng lên thực lực của chính mình, hắn vốn là hướng về phía mọi Hỏa Chủng sinh vật cường đại mà tìm đến.Nhưng thật sự là hắn không muốn chọc giận một vị Quân Vương.

Sau khi xâm nhập phiến xứ sở này, trong lòng Tiêu Thần phi thường giật mình. Cứ cách xa nhau mỗi ngàn dặm lại có một tòa cự thành, mà Thành Chủ đều là Thiên vương khô lâu đạt tới cảnh giới Chí Nhân .

Không trách được Hỏa Chủng cường giả ở bên ngoài xứ sở Tử Vong không dám tùy tiện tiến vào chỗ sâu trong đại lục, quả nhiên không phải một cấp số!

Nghĩ đến trước đây có một số Hỏa Chủng sinh vật cường đại dẫn dắt bộ hạ sau khi đi từ xứ sở bên ngoài vào, đại đa số đều bị vô tình trấn áp tàn khốc hay thu nạp.

Tiêu Thần không hề đi vào bất cứ một tòa cự thành nào, hắn tạm thời không muốn trêu chọc những vị Thiên vương cảnh giới Chí Nhân. Mỗi lần đều là đi vòng qua thành, nhưng mà thường xuyên bị thần thức cường đại soi mói, rõ ràng chủ nhân của mỗi tòa cự thành đều không phải cường đại tầm thường, cô đọng thần thức ở bên dưới hắn.

Nhưng mà, đối với nhau cũng không hề phát sinh xung đột. Bởi hắn đi vòng qua thành, đó vốn là biểu lộ thiện ý với những Thành Chủ này, là không muốn dẫn đến chiến đấu.

Nghĩ tới mấy người Tần Quảng Vương cùng với nữ nhân giống như Thanh Thanh kia, Tiêu Thần không thể tránh khỏi liên tưởng đến nữ Quân Vương đã thức tỉnh mấy năm trước .

Vào lúc ấy, loại âm thanh như tiếng nhà trời kia truyền tới xứ sở bên ngoài, dẫn tới vô số Hỏa Chủng sinh vật như bị triệu hoán mà đi vào chỗ sâu trong đại lục.

Đến hiện tại, hắn mới biết được nữ nhân kia cường đại cùng đáng sợ đến đâu. Từ xứ sở bên ngoài đi tới, tối thiểu xa đến vài vạn dặm, mà âm thanh nữ tính Quân Vương lúc ấy lại rõ ràng đến thế, phảng phất như cự ly chỉ không quá mấy chục dặm.

"Vị nữ Quân Vương kia có thể là nữ nhân trông giống như Thanh Thanh chăng?"

Mang theo câu hỏi này, Tiêu Thần bắt đầu tìm kiếm một số Hỏa Chủng sinh vật cường đại để hỏi. Cuối cùng, từ một Hoàng Toản khô lâu mà hắn biết được, có một thiếu nữ Quân Vương đẹp nghiêng nước nghiêng thành ở tiếp giáp xứ sở do Y Thiên Trung thống trị.

Thế nhưng tên của thiếu nữ Quân Vương thì không có Hỏa Chủng sinh vật nào biết được.

Cuối cùng, Tiêu Thần thay đổi hướng đi, hắn tiến đến xứ sở do thiếu nữ Quân Vương thống trị .

Đi bộ mãi, mấy ngày sau tại ba ngàn dặm ở trước một tòa cự thành, có ba tên Thiên vương khô lâu cường đại bay ra ngăn cản đường đi của hắn. Trong đó có một tên Ngũ Thải khô lâu.

"Ngươi muốn gia nhập vào bên thiếu nữ Quân Vương kia sao?" Tên Ngũ Thải khô lâu Thiên vương kia phát ra thần thức cường đại, tập trung vào Tiêu Thần mà hỏi như thế.

Tiêu Thần lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên là sau khi hắn hỏi Hoàng Toản khô lâu kia thì đã bị kẻ đó "Mật báo" . Vốn hắn không muốn gây chuyện, nhưng chuyện đã tìm tới cửa thì hắn không chỗ nào sợ hãi, chỉ nói: "Ta cũng không có gia nhập vào bất luận kẻ nào, ta chỉ là đang đi du ngoạn mà thôi."

"Thật xin lỗi, ở bên trong xứ sở do Y Thiên Trung đại nhân thống trị, bất cứ cường giả nào đều không thể vô cớ đi đến lãnh địa của Quân Vương khác, nếu không sẽ xử lý coi như phản nghịch!"

Ba tên Thiên vương khô lâu cường đại lập tức xông tới.

"Đốt!"

Đột nhiên bị công kích linh hồn, suýt nữa khiến Tiêu Thần bị thương nặng. Hắn lấy Bát Tướng cực nhanh lui về phía sau, lộ ra một vẻ giật mình. Pháp quyết luyện hồn của đối phương cực kỳ giống âm thanh thứ hai của Bản Nguyên Bát Âm ---- Thiên Âm chữ "Đốt".

Tiêu Thần lập tức lộ ra một vẻ kích động vẻ rồi trấn an Kha Kha. Hắn muốn đích thân đối địch, hai bên cùng kiểm chứng thì mới có thể chân chánh nắm giữ âm thứ hai trong Bát Âm .

top


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.