Trường Sinh Giới

Chương 393: Chiến trường máu chảy




Kiếm hóa thành chiếc cầu vồng động trời bay đi. Mười mấy tên dị tộc vương cùng nhân loại phi lên không trung, lập tức như là có mười mấy ngôi sao băng xẹt qua, ánh sáng lóng lánh chiếu rọi tới tận phía chân trời.

Tiểu thú vốn chẳng hề để ý, đến khoảnh khắc nhìn thấy Chiến Kiếm lập tức nước mắt giàn dụa. Hàng lông mi thật dài chớp chớp, nước mắt lập tức liền nhỏ giọt xuống. Tuyết Bạch Tiểu Thú khóc lớn giống như đứa trẻ đang đau lòng. Năm đó, Tiêu Thần cũng nắm trong tay thanh Chiến Kiếm như vậy mà tung hoành thiên hạ, đánh đâu thắng đó. Giờ phút này nhìn vật nhớ tới người. Tiểu gia hỏa kia nhớ lại chuyện cũ lập tức bắt đầu đau khổ.

"Y nha. Ô ô." Nó nức nở rồi vọt lên trời. Hóa thành một đạo hào quang trắng lọt vào trong cuộc chiến.

Mười mấy tên dị tộc vương lập tức cả kinh. Nói về lực công kích có tính hủy diệt thì chúng cũng không phát hiện thấy trên người tiểu thú . Nhưng mà nếu bàn về khó chơi thì chẳng ai hơn nó. Thất Thải thần quang vừa ra, không người nào dám dễ dàng tranh giành cùng. Còn có Thất Nhạc Viên kia có thể phong khốn tất cả cao thủ, khiến cho Bán Tổ đều phải mất đi nét tươi cười. Một khi bị hút vào đó thì tuy là cường giả cũng phải hóa thành con kiến hôi.

Tiểu thú thương tâm khóc lớn chỉ có một mục tiêu. Đó chính là Chiến Kiếm. Hồi tưởng bao chuyện ngày xưa mà hai mắt nó đẫm lệ.

Chiến Kiếm đã bị mười mấy tên dị tộc vương vây quanh ở trên bầu trời. Nhưng khi Kha Kha ôm Thất Nhạc Viên vọt tới làm các vị vương không thể không tránh lui. Vạn nhất bị hút vào đó thì tuyệt đối là kết cục Phượng Hoàng trụi lông.

"Mau ngăn cản nó, cùng nhau giết nó đi." Chiến Vương Cảnh Bồ hét lớn mà dẫn đầu công kích. Mái tóc rối bời của hắn tung bay. Chiến lực như sóng xô bờ phát động ở trên bầu trời những cơn sóng năng lượng vô biên mãnh liệt mênh mông quét mạnh về hướng tiểu thú. Một chưởng đánh ra, chín cơn sóng lớn đáng sợ ập tới. Đợt sau mạnh hơn đợt trước không ngờ lại có xu thế công phá Thất Thải Hà Quang bao phủ bên ngoài thân tiểu thú.

Các dị tộc vương khác cũng vội vàng ra tay. Mặc dù bọn họ không trải qua đại kiếp ngụy thần năm đó. Nhưng là đối với đủ loại đồn đại về Chiến Kiếm thì đều biết rất rõ. Ai cũng muốn chiếm nó làm của riêng.

Hoàng Toản khô lâu gầm lên một tiếng. Một biển xương trắng hiện ra cùng với dao động tinh thần tương tự Thiên Âm chữ " Ông" gầm rú tựa biển động cuốn về hướng Kha Kha. Biển xương trắng kia lại như là có sinh mệnh, những khối bạch cốt lao ra tựa như ngàn vạn quỷ trảo chụp vào Tiểu Thú.

Đọa Lạc Thiên Sứ vương với một đám vây cánh màu đen xé rách hư không phóng đại vô hạn, quả thực muốn che kín trời. Bóng hình xinh đẹp điên đảo chúng sinh đứng yên trong hư không nhưng một đôi cánh đen lại giống như thiên đao chém xuống cắt nát với sự sắc bén có một không hai tuyệt không thể ngăn cản.

Ngay cả là Hoàng kim nhân Cự Nhân Vương trước đây muốn lôi kéo Kha Kha cũng xuất thủ , bởi vì Chiến Kiếm chính là một món chí bảo đích thực nghịch thiên. Cho dù là ai sau khi hiểu rõ bí mật trong đó cũng muốn ra tay tranh đoạt. Cự Nhân Vương cao hơn mười thước toàn thân vàng óng ánh giống như là kim loại hoàng kim đúc mà thành. Dẫu chỉ cao có hơn mười thước mà nó mang theo một khí phách nuốt sơn hà, tay hươ Chiến Phủ ( búa) nặng hơn mười vạn cân đánh xuống. Quả là điên cuồng dã đến cực đỉnh làm bầu trời lập tức vỡ vụn, khí thế kia chưa từng có từ trước đến nay làm cho linh hồn người ta đều phải run rẩy.

Các vị vương vội vàng ra tay. Tiểu Thú mặc dù bản tính tinh thuần hiền lành nhưng cũng không ngu dốt. Qua nhiều năm tránh né đủ loại kiếp nạn làm nó đã sớm biến thành vô cùng tinh quái. Tuy rằng đang đau lòng khóc lớn nhưng nó vẫn biết đề phòng. Nhiều cường giả như vậy ra tay khiến nó cũng không dám đi chống chọi. Trước tiên trốn vào Thất Nhạc Viên, trên đầu còn hiện lên một gốc cây Thánh Thụ. Ngàn vạn đạo ráng lành đã chém nát bấy những chùm tia sáng ngẫu nhiên đánh sâu được vào trong Thất Nhạc Viên.

Năng lượng của các vị vương đánh vào trong Thất Nhạc Viên căn bản khó có thể đả thương mảy may đến tiểu thú, bởi Thần viên trước tiên đã hóa giải tất cả công kích.

Mà khi Kha Kha đã bay vào giữa cuộc chiến, nhằm hướng thanh Chiến Kiếm bị cứng đờ phóng tới thì mắt thấy nó sắp giành được Chiến Kiếm.

"Thời gian đảo lưu!"

Đúng lúc này Chiến Vương Cảnh Bồ hét lớn. Cả khu vực chỗ hắn đứng lập tức hóa thành một cõi Hư Vô. Không gian phảng phất đã bị chôn vùi. Dĩ nhiên muốn cho nơi đó trở về hỗn độn. Một chùm tia sáng đáng sợ bỗng nhiên quét về hướng Tiểu Thú.

Tất cả mọi người kinh hãi vô cùng. Chiến tộc quả thật là một chủng tộc đáng sợ. Tứ đại vương mạch cũng có được thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi. Chiến Vương Cảnh Bồ dĩ nhiên có thể làm cho thời gian đảo lưu. Thật sự nghe rợn cả người.

Qui luật thời gian chính là qui tắc thần kì. Mọi người đều biết rõ. Nhưng mà bình thường cũng chỉ là làm thời gian dừng lại hoặc là gia tốc trôi đi. Có rất ít người có thể làm cho thời gian đảo lưu. Bởi vì đó thật sự thật là đáng sợ, vượt ra ngoài lẽ thường. Nếu mà thật sự làm được thì có thể nói là thần thông vô địch.

Cõi "Hư Vô" kia bao phủ không gian chỗ Kha Kha. Không phải lọt vào trong Thất Nhạc Viên mà là tác dụng lên vùng trời kia. Muốn hoàn toàn đánh nơi đó quay về trạng thái Nguyên Thủy hỗn độn.

Tất cả mọi người biết loại thần thông đảo lưu thời gian. Vẻn vẹn có thể tác dụng một khu vực nhỏ chứ không có khả năng đích thực che khuất bầu trời ở trong đại thế giới. Nếu không thật sự có khả năng nghịch thiên. Nhưng tuy là như thế thì để hủy diệt một địch thủ cũng đủ.

Tiểu Thú tựa hồ căn bản không sợ hãi. Nó lau nước mắt, chẳng hề để ý huy động nanh vuốt tiểu thú. Thất thải hào quang phóng ra sáng lạn chói mắt, nó lao ra khỏi Thất Nhạc Viên va chạm vào thần thông đảo lưu thời gian.

Bảo thụ trôi nổi tại đỉnh đầu Kha Kha càng vô cùng kì diệu, không ngờ nó bắt đầu thu nạp lực lượng thời gian . Cái cây nhỏ mặc dù cao không quá bàn tay, nhưng thân cây to bằng ngón cái lại vô cùng cứng cáp. Chỉ hơi co lại giống như thân Tổ Long, các loại lá Mặc Ngọc diệp Bạch Ngọc diệp Bích Ngọc diệp Kim Ngọc diệp Xích Ngọc diệp trên cây sáng lên lấp lánh. Chúng trút xuống ngàn vạn đạo ráng lành để thu nạp toàn bộ lực lượng thời gian lan đến.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm. Tiểu Thú không ngờ chặn được thần thông "Thời gian đảo lưu" .

Xoẹt

Hào quang lóe lên. Nó bắt được Chiến Kiếm rồi cắm ở trong Thất Nhạc Viên .

Chiến Vương Cảnh Bồ mặc dù thất bại, nhưng cũng không có lộ ra chút nào vẻ bại tướng. Tất cả mọi người có ý sợ hãi trong lòng. Đây là một địch thủ cực kỳ nguy hiểm, " Thời gian đảo lưu" có thể nói là thần thông cực phẩm. Mọi người không có Thất Nhạc Viên của Tiểu Thú nên rất khó hạ được loại thần thông thời gian đáng sợ. Hơn nữa Chiến tộc trứ danh hậu thế về chiến kỹ cuồng lực. Ngoại trừ mấy người Đấu Thần Vương Tu La vương thì e là không có bao nhiêu người dám tranh giành cùng Chiến Vương Cảnh Bồ.

Tiểu Thú nhìn Chiến Kiếm, nó không rơi lệ nữa. Rồi sau đó mở Thất Nhạc Viên ra để mở đường chạy ra khỏi vòng vây, bay về hướng bầu trời xa.

Ở trong quá trình này. Đấu vương Tu La vương một mực không ra tay. Cứ yên lặng đánh giá thực lực tiểu thú. Những người khác thấy cường giả Thiên vương cảnh giới Chí Nhân cũng không ra tay liền cũng không có ý ngăn trở.

Đọa Lạc Thiên Sứ vương cực kì quyến rũ, vô cùng tiếc rẻ than thở: "Đáng tiếc a. Một thanh Chiến Kiếm tuyệt thế. Mà chúng ta chỉ gặp thoáng qua như vậy ."

Nghĩ Tộc vương giả nửa người nửa kiến mặt mày hung ác lắc đầu nói: "Ngay cả đúng vậy cũng không tác dụng mấy. Không thu thập toàn bộ Chiến Kiếm thì đó chỉ là một thanh lợi khí mà thôi. Không có bất cứ tác dụng đặc biệt gì."

Thiên Sứ vương thân thể xinh xắn, có thể nói xinh đẹp tuyệt thế. Vóc người trắng như tuyết với đôi gò cao vút đang nắm chặt eo thon nhỏ, tất cả lỏa lồ ra hơn phân nửa đang tỏa sáng lộng lẫy mê hoặc người ta. Nàng cười khẽ quay sang hỏi Đấu Thần Vương một mực trầm lặng không nói: "Thiên vương có biết rốt cuộc có bao nhiêu thanh Chiến Kiếm?"

Mái tóc tím của Đấu Thần Vương rối bù phủ xuống trước ngực sau lưng đã che chắn hơn phân nửa khuôn mặt trông vô cùng tùy hứng. Cao thủ Thiên vương cảnh giới Chí Nhân phát ra khí thế vô hình khiến trong lòng dị tộc vương cảnh giới Ngư Dược cũng có một cơn áp lực.

"Tổng cộng có năm mươi. Người ta dùng bốn mươi chín. Chiến Kiếm này đúc theo như vậy."

Trong lòng Dị tộc vương đều rất giật mình. Thật không ngờ lại có nhiều kiếm như vậy.

《 Dịch Kinh 》 có ghi chép. Cổ nhân bói quẻ có năm mươi sợi cỏ. Lưu một cây không cần chỉ dùng bốn mươi chín cây làm quẻ.

Tổng cộng là năm mươi. Người ta dùng bốn mươi chín. Lấy năm mươi đại biểu cho ngàn vạn vật. Mà cái không cần là "Một quẻ thể hiện một biến số thời gian khi còn sống ."

Khi sáng tỏ nguyên nhân trong đó ai nấy đều vô cùng kinh hãi. Chiến Kiếm rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu là đúc theo như thế thì chẳng lẽ thật sự có năm mươi thanh Chiến Kiếm sao. Sau khi tập hợp toàn bộ là chúng có thể đại biểu ngàn vạn vật?

"Chiến Kiếm mà không trọn bộ thì chỉ là lợi khí. Nếu mà tập trung toàn bộ." Các vị vương vội vàng nghị luận. Tất cả mọi người biết, nếu tập trung toàn bộ Chiến Kiếm thì uy lực đó căn bản vô phương lường được.

"Ta cho là không cần "Một" thanh ở trong phiến di tích này." Hoàng Toản khô lâu nói ra không ngừng làm người ta sợ hãi, nhưng mọi người biết hắn là được một vị Quân Vương bồi dưỡng lên nên kiến thức tự nhiên phi phàm.

"Lấy năm mươi đại biểu cho ngàn vật. Mà biến số bẩm sinh kia cũng có thể lý giải là biến mất một. Biến số độc lập ở ngoài trần thế không phải ứng vào Chiến Kiếm. Dựa theo lão tổ năm đó suy đoán. Có lẽ là một cái trận đồ." Hoàng Toản khô lâu nói tới lão tổ đương nhiên là lão khô lâu đã chết kia.

Không được Chiến Kiếm cũng không sao, cái đó dù sao phải tập hợp toàn bộ mới có thể phát huy uy lực. Nhưng là nếu như thu được cái đã thất lạc ---- trận đồ kia thì không thể tưởng tượng !

"Bên ngoài ngàn vạn vật thì "Một cái đơn lẻ sẽ không hiện hình hậu thế." Tu La Thiên vương đến giờ vẫn không mở miệng lạnh lùng cắt đứt tranh luận của mọi người rồi bay lên trời.

Các vị vương cũng vội vàng nhằm hướng trước bay đi. Mọi người phát hiện rằng phía trước càng ngày càng rộng lớn. Thất Nhạc Viên của Tuyết Bạch Tiểu Thú trừ phi rộng như bầu trời, nếu không căn bản không thể cắt đứt đường đi của mọi người.

Đây không nghi ngờ là một tin tức tốt. Không ai ngăn cản, như vậy nếu có bảo vật thì đương nhiên chỉ phụ thuộc cơ may.

Mà lúc này. Mọi người tự nhiên bắt đầu mỗi người đi một ngả. Đều tự nhằm phía bầu trời rộng lớn.

Hoàng Kim Cự Nhân vương hú dài một tiếng. Phía sau có hơn mười bóng hình cao lớn hiện ra. Mười mấy tên Cự Nhân cầm trong tay trọng hình binh khí nặng gần mười vạn cân vội vã chạy đến.

Thiếu nữ Thiên Sứ tộc cũng gọi véo von một tiếng. Trên bầu trời bay tới một chiến đội thiên sứ đông đảo chừng hơn trăm người. Những đôi cánh trong suốt tỏa thần lực mênh mông cuồn cuộn. Đây không nghi ngờ là một cỗ lực lượng cường đại.

Nghĩ vương cũng kêu to một tiếng. Một đám lớn đen ngòm Nghĩ Tộc cường giả nửa người nửa yêu bay về phía khu vực này.

Vương giả các tộc đều sớm có chuẩn bị. Mỗi tộc đều ẩn náu nhóm lớn cao thủ ở phía sau.

Ngược lại mà nói nhân số Chiến tộc tới cũng không nhiều. Vẻn vẹn hơn mười người mà thôi. Nhưng không người nào dám khinh thường. Tộc này là những kẻ chiến đấu trời sinh. Lấy một chống mười cũng không là vấn đề.

Chiến Vương Cảnh Bồ ngăn cản Hoàng Kim Sư Tử Vương, hắn nói: "Chúng ta đồng tộc không bằng liên thủ. Ta lấy "Thời gian đảo lưu" bảo vệ cho ngươi. Ngươi có cũng đủ thời gian mở ra con mắt thứ ba. Vậy trong phiến di tích này chúng ta sẽ là vô địch."

"Ngươi là ngươi. Ta là ta" Hoàng Kim Sư Tử Vương một mình bay đi.

"Vương thượng. Một chi bọn họ đã mấy đời con một đến nay. Căn bản không xứng vào là tứ đại vương mạch Chiến tộc. Hà tất khách khí cùng hắn." Bên cạnh có cao thủ Chiến tộc nói.

"Im đi." Chiến Vương Cảnh Bồ lạnh lùng liếc mắt kẻ kia.

Trong chớp mắt các bóng dáng trên bầu trời biến mất sạch sẽ. Tất cả mọi người phóng đi về hướng chỗ sâu trong viễn cổ di tích.

Được năm ngày. Trong một đầm lầy truyền đến một tiếng hét thảm .

"A."

Một Đọa Lạc Thiên Sứ giết chết một người Thần Thánh Thiên Sứ. Nó cười gằn nói: "Bông hoa trong nhà ấm có thể nào giao chiến cùng tộc ta." Nhưng mà nó vừa dứt lời thì một hào quang thần thánh liền bao phủ nó. Thiên sứ bị một kích xuyên thủng thân thể sắp chết đã sử dụng chú pháp khiến nó cũng rơi vào vực sâu tử vong.

Chuyện đồng dạng cũng phát sinh trong một khe núi khác. Chín tên Nghĩ Tộc cường giả vây giết một cường giả Cự Nhân tộc. Thi thể khổng lồ cao mười thước phun trào máu tươi nhuộm đỏ khe núi. Nghĩ Tộc cao thủ nghênh ngang rời đi.

Nếu muốn giết chết đối thủ cạnh tranh trong viễn cổ di tích thì không nghi ngờ đó là một loại biện pháp hữu hiệu.

Trong viễn cổ di tích, dưới đất trên trời đều phát sinh các vụ chém giết. Giữa các tộc minh tranh ám đấu. Đặc biệt với các chủng tộc có oán thì càng không ngừng phát sinh sự đổ máu. Phiến không gian này phảng phất đã trở thành một chốn đầu rơi máu chảy.

Mà tu giả nhân loại, ngoại trừ ít ỏi mấy nhân vật tuyệt đỉnh thì phần lớn cao thủ sau này chạy tới cơ hồ chỉ trong ba ngày đầu liền bị tàn sát hết.

Hôm nay Tiêu Thần thu hoạch khá phong phú. Vẻn vẹn trong nửa ngày liền nhặt được thi thể một Đọa Lạc Thiên Sứ tộc và thi thể hai tên Thần Thánh Thiên Sứ tộc, thi thể một Cự Nhân cùng với thi thể ba tên Nghĩ Tộc.

Những cái này đều là nguyên liệu thượng hạng cho luyện hóa Sinh Mệnh Nguyên Dịch với hiệu lực càng mạnh. Hiệu quả luyện hóa ra Thần Dịch cũng càng tốt đẹp. Hắn tìm một chỗ bí ẩn bắt đầu tĩnh tâm luyện hóa thân thể một số chủng tộc cường đại.

Sau nửa đêm, khi cả bẩy thi thể bị tinh luyện toàn bộ làm Thần Dịch thành công thì hắn bắt đầu lẳng lặng ngồi xuống. Đem tinh hoa sinh mệnh thuần túy hấp thụ vào trong cốt thể.

Năm ngày vừa qua. Hắn đã luyện hóa hấp thu hai mươi mấy bình Thần Dịch. Trên cốt thể đã xuất hiện những điểm tơ máu. Kết quả này khiến Tiêu Thần vô cùng kích động, con đường huyết nhục trọng sanh dường như đã thấy được ánh rạng đông thật sự.

Có điều. Tất cả số này cũng vượt quá dự liệu của hắn. Vốn tưởng rằng chỉ mấy chục bình Sinh Mệnh Nguyên Dịch liền có thể làm cho huyết nhục của hắn trọng sanh. Nhưng hiện tại xem ra còn cần càng nhiều hơn. Đây không phải là "Xa xỉ lãng phí" bình thường nữa.

Khi hắn vươn vai đứng lên thì đã đến đêm khuya.

Đây là một mảnh rừng rậm rạp, những cây cổ thụ chọc trời đã che đi hết nhưng vì sao. Đương nhiên, trên trời cũng không có trăng sao đích thực. Chẳng qua chỉ là muôn vàn hạt vẫn thạch lòe lòe phát quang mà thôi, chúng ở cách ước chừng khoảng vài ngàn trượng.

Mấy ngày vừa rồi hắn cũng không ra tay. Vẻn vẹn là đi theo phía sau mọi người thu thập nguyên liệu luyện hóa Sinh Mệnh Nguyên Dịch. Nhường cho người đi phía trước đánh nhau một sống hai chết. Hắn quyết định cứ từ từ thu thập những thứ chính mình cần. Đối với Tiêu Thần trước mắt mà nói, khiêm tốn là lựa chọn tốt nhất.

Trong rừng rậm đen nhánh yên tĩnh không tiếng động. Nhưng Tiêu Thần lại cảm giác được có sinh vật thường lui tới. Không ra tay tuyệt không có nghĩa là sợ phiền phức. Nếu có người đến xúc phạm thì tự nhiên phải ra đòn sấm sét.

Lại là một người Chiến tộc. Hắn đang đi về hướng này.

Tiêu Thần không một tiếng động ẩn núp chờ hắn đi qua rồi vung tay như đao hướng về vị trí cổ họng chém tới. Không thể không nói Chiến tộc là một chủng tộc mạnh mẽ vượt xa người thường, mặc dù dân cư rất thưa thớt nhưng mọi người đều là cường giả.

Thân thể người này giống như một làn khói hơi nghiêng ngả bay ngược sang bên cạnh. Dĩ nhiên tránh thoát một đòn chết chóc. Đồng thời hắn mở miệng gào thét kêu gọi cường giả đồng tộc.

"Diệt!"

Bản Nguyên Thiên Âm giống như sấm rền trực tiếp khắc vào trong linh hồn cường giả Chiến tộc làm hắn văng tung tóe ngay tại chỗ. Với khoảng cách gần như thế , không hề nghi ngờ là hình thần câu diệt. Đáng tiếc là phí mất một bình Sinh Mệnh Nguyên Dịch.

"Chạy đi đâu!" Đúng lúc này Tiêu Thần nghe được tiếng gào to quen thuộc, đúng là Chiến Vương Cảnh Bồ. Bóng đen cao lớn bay tới quét đổ một tảng lớn cây rừng làm cả khu vực này nát bấy.

Tiêu Thần bay ngược đi. Nhưng Chiến Vương lại giống như bóng với hình dũng mãnh không thể đỡ . Hắn quát: "Thời gian đảo lưu!"

Một dao động đáng sợ mênh mông như đại dương nhằm hướng Tiêu Thần bao phủ đến. Nó muốn hóa hắn về Hư Vô.

Hiện nay trên cốt thể Tiêu Thần đã sinh ra những sợi tơ máu. Thần thông năm đó mặc dù chưa thể khôi phục hết, nhưng cũng có thể sử dụng một chút kỹ xảo đơn giản. Bát Tướng cực nhanh hiện trên người, xoẹt một tiếng lướt ngang hơn mười trượng mà tránh thoát. Còn khoảnh rừng kia lập tức hóa thành Hư Vô.

"Hắc hắc." Dao động tinh thần lạnh lẽo truyền đến, hắn nói: "Ta đã biết hắn đi theo ở phía sau." Hoàng Toản khô lâu từ một phương hướng khác xuất hiện.

Tiêu Thần lập tức sáng tỏ. Hắn cùng với Hoàng Toản khô lâu có thể nói là oan gia đồng hành. Hai người đều đang thu thập thi thể cường giả nên rất hiển nhiên Hoàng Toản khô lâu phát hiện ra một chút bí mật của hắn.

Có những trận dao động của cường giả xuất hiện ở tứ phương. Đông đảo Hỏa Chủng sinh vật xuất hiện ở trong rừng. Hơn mười người cường giả Chiến tộc cũng bao vây xông tới.

Chiến Vương Cảnh Bồ cùng Hoàng Toản khô lâu thì càng một trước một sau dồn Tiêu Thần vào giữa.

Đã chứng kiến Thời gian Đảo lưu của Chiến Vương, Tiêu Thần không muốn hiện tại liều mạng cùng bọn họ. Chờ đợi sau khi huyết nhục trọng sanh lại phân cao thấp cùng bọn họ cũng không muộn. Hiện tại đúng là thời kỳ mấu chốt để sống lại nên không cần phải ... mạo hiểm kịch chiến.

Không đánh cứ lui.

Bát Tướng cực nhanh mặc dù vẻn vẹn khôi phục một bộ phận. Nhưng là cũng là nhanh tới cực điểm. Trong khoảnh khắc liền trốn xa đi hơn một ngàn thước.

Hoàng Toản khô lâu hét lớn: "Nhất định phải giết hắn."

Chiến Vương Cảnh Bồ cũng là cả kinh, nhanh như chớp giật đuổi giết theo. Hắn không phải lần đầu tiên tiếp xúc cùng Tiêu Thần. Đầu tiên là tại Yên Vũ Lâu thành Trường An. Rồi sau đó là đại chiến tại hải ngoại nên đã sớm muốn loại bỏ họa lớn này.

Một đạo bóng đen xông ra từ trong rừng. Suýt nữa đánh trúng Tiêu Thần đang vượt qua khu rừng. Đúng là Nghĩ Tộc vương giả, thiếu chút nữa là đánh lén thành công.

Tiêu Thần bay dựng lên trời. Hắn vốn muốn ẩn náu trong rừng. Nhưng hiện tại hắn không dám lại mạo hiểm.

Không ngờ có ba vị vương giả muốn vây giết hắn. Đây đâu phải là hiện tượng tốt lành. Chỉ khiêm tốn đi theo đuôi phía sau các cường giả lại vẫn bị ghi nhớ tên .

Nhưng mà hiện tại không có gì phải e ngại. Ngay cả không đánh lại được thì cũng có thể đào tẩu. Đột nhiên, Tiêu Thần cười lạnh. Hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi trọng sanh. Nay chính mình bất tiện ra tay thì không bằng "Nhờ vả" người khác. Hắn bay về hướng phương tây.

Đấu Thần Tộc cũng không nóng lòng xông vào chỗ sâu trong viễn cổ di tích. Trước sau không nhanh không chậm đi tới. Vậy tộc này hẳn là đang ở trong dãy núi phía trước.

Tiêu Thần hóa thành một chùm tia sáng, lọt vào trong chốn núi rừng này.

Chiến Vương Nghĩ vương và khô lâu không biết cho nên trực tiếp xông vào. Cao thủ ba tộc càng là không kiêng nể chỗ nào theo sát mà đến.

"A "

"A "

Tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra. Một bóng đen cao lớn như thần như ma, mang theo một thanh Thần Kiếm nhỏ máu với mái tóc tím tung bay đang đại sát tứ phương.

Chiến tộc tổng cộng có hơn mười tên cường giả tiến vào viễn cổ di tích. Nhưng liền trong chốc lát bị người ta chém ước chừng năm tên. Mà cao thủ Nghĩ Tộc tức thì bị chém mười mấy người. Thần Kiếm khát máu trong tay Đấu Thần Vương bổ ra mỗi kiếm đều chém bay một đầu lâu cao thủ. Còn có mấy chục cỗ khô lâu bị chấn thành phấn vụn.

Thiên vương cường giả cảnh giới Chí Nhân quả là khủng bố gần như yêu tà.

"Đấu Thần Vương ngươi." Nghĩ vương giận dữ.

"Xông vào cấm địa tộc của ta. Tử!" Đấu Thần Vương chỉ có nói một câu như vậy, thanh gươm tung ra thu vào chặt đứt toàn bộ hơn mười Nghĩ Tộc cao thủ khác chặn ngang chung quanh . Hơn trăm cỗ khô lâu tức thì bị chấn hoàn toàn nát bấy.

Nghĩ vương lúc ấy liền đỏ mắt xông tới

"Trở về." Chiến Vương ngăn cản. Nhưng cũng đã không còn kịp nữa.

Nghĩ vương vọt tới phụ cận. Nhưng kết quả bị Đấu Thần Vương cho một kiếm liền chém bay ngược lại, trong miệng liên tục thổ huyết. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tam đại vương giả đích thân tới đây. Cho dù là Đấu Thần Vương cũng không dám khinh thường. Bởi vậy trực tiếp ra đòn sát thủ. Một kích làm Nghĩ vương bị thương nặng.

Nghĩ vương gào thét, lại lần nữa phóng đi.

Chiến Vương Cảnh Bồ cả kinh. Vội vàng đánh ra thần thông "Thời gian đảo lưu" công kích Đấu Thần Vương. Chiến tộc cùng Đấu Thần Tộc là kẻ thù truyền kiếp, nhưng trước mắt vẫn không phải thời khắc hai tộc tử chiến. Giờ phút này thuần túy là để cứu Nghĩ vương mà ra tay.

Thần Kiếm trong tay Đấu Thần Vương khẽ vung. Muôn vàn vì sao lấp lánh ở trên không trung. Bắc Đấu Thất Tinh hiện ra ngăn chặn thần thông thời gian đảo lưu.

Nhờ thế mà Nghĩ vương dẫu vẫn lại ói ra ba ngụm máu tươi nhung lui trở về được. Cuối cùng không có bị giết chết.

"Hôm nay chỉ là hiểu lầm." Chiến Vương Cảnh Bồ ôm quyền. Rồi sau đó nói: "Chúng ta lui."

Dứt lời. Hắn kéo Nghĩ vương cùng Hoàng Toản khô lâu lập tức rút đi.

Thần Kiếm trong tay Đấu Thần Vương nhỏ máu. Nhưng cũng không đuổi theo.

"Hừ" Đấu Thần Vương hừ lạnh một tiếng. Rừng cây cách đó không xa trong nháy mắt bị chấn nát . Bóng dáng Tiêu Thần hiện ra.

"Lại là ngươi!" Từ đôi mắt Đấu Thần Vương toát ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn nói: "Ngươi lại đang dựa thế."

"Chúng ta là đồng minh." Tiêu Thần đi ra: "Xin hãy tin tưởng. Chúng ta có rất nhiều cơ hội hợp tác." Tiêu Thần không hề dừng lại, tức thì bay về phía phương xa.

Đấu Thần Vương cũng không hề ngăn. Mặc hắn rời đi. Nhưng mà mái tóc tím tán loạn che kín khuôn mặt. Trong con ngươi lại tỏa ra ánh sáng cường thịnh.

Tiêu Thần không có đi nơi khác. Mà là nhằm phía cứ điểm Nghĩ Tộc. Hắn muốn loại bỏ Nghĩ vương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.