Trường Sinh Giới

Chương 332: Huyết sát tứ phương




Giữa bạt ngàn cổ tháp ở Tung Sơn, xa xa tiếng chuông du dương, phật âm vang vọng.

Tiêu Thần đứng ở trên đỉnh cao nhìn về phương xa vẫn không nhúc nhích, phảng phất giống như một pho tượng đá. Bạc Sĩ tay nâng Xá Lợi Tử trong suốt, quỳ rạp xuống đất, giọng khàn khàn nói: "Thù này không báo, thề không làm người!"

Kha Kha cũng thật hiếm khi ngoan ngoãn, lẳng lặng nằm yên ở một bên nhìn sang

Thật lâu sau, Tiêu Thần mới thu hồi ánh mắt, đi tới bên Bạc Sĩ, nói: "Thù này đương nhiên phải báo." Vừa nói, ngón tay hắn vừa điểm lên trên đầu Bạc Sĩ, làm hắn lập tức rơi vào hôn mê.

Bạc Sĩ thực lực hiện tại không đủ để tung hoành thiên hạ, đối mặt Lục Kiệt tu chân như vậy cũng không có bất cứ phần thắng nào. Tiêu Thần dĩ nhiên sẽ không để hắn đi chịu chết nên mang theo hắn bay lên trời, rất nhanh hướng về Ung Châu bay đi.

Sau khi sắp xếp cho Bạc Sĩ ở lại hồng hoang Cổ Thôn, đồng thời khiến cho hắn rơi vào giấc ngủ say, Tiêu Thần bước dài đi ra. Vào giờ khắc này, khí chất của hắn đại biến, tóc bay loạn vũ, ánh mắt sắc bén vô cùng, đầy người đều là sát khí. Không một chút nào che dấu, Hắn muốn giết người !!!

Ung Châu sông núi gấm vóc tú lệ. Ở mạn thượng du sông Hoàng Hà có một vùng núi, tiên khí ngút trời linh thiêng ẩn hiện tên là Tây Nhung. Hổ gia đã xây dựng ở chỗ này từng lớp, từng lớp cung điện lớn nhỏ. Có thể nói, địa vực rộng lớn tây bộ Ung Châu đều ở dưới sự khống chế của Hổ gia, thậm chí hồng hoang Cổ Thôn cũng được coi là phạm vi thế lực của Hổ gia.

"Tu giả đã giận, thây phơi trăm dặm, máu chảy thành sông!"

Tiêu Thần đi tới Tây Nhung Sơn, hét lớn trước dải núi cao lồng lộng.

Mây mù phiêu động, một ngôi đền lúc ẩn lúc hiện , nơi này là một trong những trọng địa của Hổ gia. Âm ba cuồn cuộn trong nháy mắt kinh động đến cao thủ Hổ gia. Rất nhiều người bay ra khỏi cung điện, đứng trên Tiên Sơn. Tiêu Thần mang theo một thanh Chiến Kiếm, bước dài hướng trên núi đi tới, tiểu thú Kha Kha gắt gao đi theo bên cạnh hắn.

Trên ngọn núi suối nguồn uốn lượn, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Tiêu Thần từng bước từng bước tiến lên, đối mặt với đám đình đài đền. Chiến Kiếm vung lên đi qua chỗ nào là đình đền sụp đổ, lâu đài vỡ vụn. Hắn hoàn toàn vì diệt phái mà đến.

"Tiêu Thần ngươi thật to gan..."Một đám cao thủ Hổ gia lao xuống Tiên Sơn vây hắn lại.

"Ông" thiên âm cực lớn trực tiếp xuất khẩu, hai mươi mấy người bị trúng chiêu liền linh hồn tán loạn tại chỗ, thân thể nát bấy, trong phút chốc hóa thành huyết vụ, phiêu tán ở trong núi.

"Ngươi..." Ở phía sau, một trưởng lão của Hổ gia giận dữ quát: "Không biết trời cao đất rộng, ngươi cho là có một cái pháp khí ác độc nho nhỏ đó liền thật sự có thể tung hoành thiên hạ sao?" nguồn TruyenFull.vn

"Tung hoành thiên hạ không dám nói. Nhưng giết đám mèo chó Tung Cẩu các ngươi thì thế này là đủ rồi!"

Tiêu Thần toàn thân đều bao phủ huyết vụ, từng bước, từng bước hướng về phía Tiên Sơn bước tới.

Dân làng bị chết, Nhất Chân biến mất đã làm hắn tuôn trào phẫn nộ. Hiện tại hắn chỉ nghĩ chém giết để bình ổn oán giận trong lòng.

Nhị trưởng lão được Gia chủ hiện thời của Hổ gia giao cho trọng trách trấn giữ quả núi đầu tiên ở Tây Nhung Sơn quay sang tả hữu hô lớn: "Bắt lấy hắn cho ta!"

"Nhị trưởng lão, để ta đi giết hắn!"

Một cao thủ Hổ gia tuổi còn trẻ hét lớn một tiếng rồi hóa thành một đầu Bạch Hổ lao xuống Tiên Sơn. Bốn chân bay trong không trung, Ma Vân quay cuồng.Từng đạo tia chớp đỏ bầm xé không đánh về phía Tiêu Thần. Đồng thời, Bạch Hổ một thân lại hóa thành hơn mười đạo vây quanh Tiêu Thần.

"Ảnh Tượng Phân Thân, Diệt Hồn đại pháp."

Cao thủ gia tộc Bạch Hổ hét lớn. Hắn đúng thật là cường giả trong thế hệ trẻ tuổi, mặc dù cảnh giới chẳng qua chỉ là bán thần mà thôi, nhưng lại nắm giữ thần thông rất tà dị là phân thân hơn mười đạo, có thể không một tiếng động chiếm đoạt linh hồn người khác.

"Chó Tung Cẩu mà cũng dám sủa !!!" Tiêu Thần trực tiếp phóng lên cao, bóng dáng giống như một làn khói nhẹ, Chiến Kiếm giơ lên cao lập tức chém xuống. Con Bạch Hổ đó trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, cố hết sức tránh né, nhưng há lại có thể nào tránh được Tiêu Thần.

Huyết quang bắn toé, đầu Bạch lão hổ bị lập phách thành hai nửa, thần hồn câu diệt ngay tại chỗ. Trên bầu trời hơn mười đầu hổ ảnh toàn bộ tán loạn, bởi vì đầu Bạch Hổ vừa mới tan xác chính là bản thể. Bản thể chết đi, phân thân có nhiều hơn cũng vô dụng.

"Hổ gia các ngươi nghe đây, nợ máu thì phải trả bằng máu. Hôm nay ta sẽ nhuộm máu Tây Nhung Sơn."

Tiêu Thần lại một lần nữa cất bước, Chiến Kiếm trong tay đang không ngừng uống máu.

"Nực cười..." Hổ gia Nhị trưởng lão giận dữ, một kẻ tu giả cảnh giới Niết Bàn nho nhỏ lại dám hướng về phía cao thủ trên núi kêu gào, điều này làm cho bọn họ tức giận không thôi. "Ta không tin Hoàng Nê Thai kia lại có tà tính như vậy, ai đi xuống giết hắn cho ta?"

"Tên ngông cuồng cảnh giới Niết Bàn nho nhỏ này, chẳng qua chỉ là một con chó đất mà thôi, để ta đi giết hắn!" Một tên cao thủ hổ gia oai phong đứng ra, lập tức bay xuống.

Nhị trưởng lão lập tức đứng ngồi không yên. Đó là con trưởng của gia chủ Hổ gia, mặc dù năm nay đã hơn bốn mươi tuổi nhưng mà vẫn giống như kẻ lỗ mãng. Nếu như hắn ở chỗ này xảy ra vấn đề thì Nhị trưởng lão hắn thật sự không biết thông báo thế nào với gia chủ.

"Các ngươi đều lên cho ta!"

Chín đại cao thủ chung quanh nghe vậy bèn đồng loạt hướng về dưới chân núi bay đi.

Đối mặt mười đại cao thủ, Tiêu Thần vui mừng không chút hãi sợ, có Hoàng Nê Thai hắn giống như có bất tử thân. Hắn cảm giác được Hổ gia cường giả khôi ngô đứng ở giữa kia tựa hồ thân phận không giống giống như những người khác. Bát Tướng Thế Giới hiện lên, lập tức cuốn hết mọi người đi vào. Nhưng hắn chỉ ra tay với người ở chính giữa kia.

"Hổ Khiếu đại địa!"

Hổ gia trưởng tử ngửa mặt lên trời rít gào, căn nguyên tử vong chấn động, âm ba lấy mắt thường có thể thấy hình thức đánh sâu vào mà đến. Trong mơ hồ có thể thấy âm ba nặng nề như âm binh hiện lên , lưỡi hái tử thần múa lượn bổ về phía Tiêu Thần.

Đây là thần thông nổi danh của hắn, đã giết người vô số. Nhưng lần này tất cả đối mặt Tiêu Thần căn bản không có hiệu quả, một Thượng Thương Chi Thủ liền chụp xuống, đánh nát hoàn toàn tảng lớn âm ba.

Hổ gia trưởng tử hoảng loạn xuất ra một quầng sáng, ngay lập tức mở không gian quyển trục, chuẩn bị chạy trối chết

"Ở trước mặt ta mà ngươi cũng muốn trốn? !"

Tiêu Thần vào giờ khắc này thực sự Lãnh Huyết, căn bản sẽ không lưu tình. Hắn vốn đến đây là để giết người.

Đôi mắt sáng lạnh bắn ra bốn phía, Thượng Thương Chi Thủ liên tiếp xuất ra chín chưởng, chẳng những quầng sáng kia bị đánh nát, chính không gian cũng bị xé rách. Ý nghĩ muốn dùng không gian quyển trục đào tẩu của Hổ gia trưởng tử bị hủy đi cùng với không gian thông đạo kia. Tiếp theo, một bàn tay thật lớn áp xuống, đập hắn thành thịt nát, hình thần câu diệt.

"Ai nha!" Nhị trưởng lão trên Tiên Sơn kêu lớn. Gia chủ trưởng tử chết đi , sau này chắc chắn lão sẽ không được thoải mái rồi.

Tiểu thú Kha Kha bên cạnh Tiêu Thần. Dùng sức mở Thất Nhạc Viên ra, trong nháy mắt bao phủ khắp Bát Tướng Thế Giới. Đây quả thực chính một đôi tổ hợp vô địch, chín người còn lại toàn bộ bị thu vào, Bát Tướng Thế Giới cùng Thất Nhạc Viên phối hợp có thể nói hoàn mỹ.

Chiến Kiếm huy động, đầu chín tên cường giả bay ra ngoài.

"Hổ gia đều là phế vật sao? Chẳng lẽ không có một nhân vật nào làm cho người ta kinh ngạc sao?" Tiêu Thần từng bước bước lên Tiên Sơn, hướng về phía tứ phương quát to: "Ta biết Gia chủ Hổ gia hiện tại là một trò cười, các lão bất tử đều lăn ra đây cho ta. Gia chủ trước đây, trưởng lão trước đây cũng lăn ra, đều lăn hết ra đây cho ta."

Âm ba mênh mông cuồn cuộn. Nhưng không có người trả lời, chỉ có những rặng núi đang run rẩy.

Nhị trưởng lão cắn răng nói: "Cường giả Hổ gia không có ở đây, bằng không có thể nào tha cho ngươi tội càn rỡ."

"Bọn chúng trốn xuống cái lỗ nào rồi?"

"Bọn họ đi phụ trợ lão tổ độ kiếp . Nếu họ ở chỗ này, ngươi đã sớm tử mười lần ."

"Dù cho là lão tổ tông các ngươi cũng chẳng làm gì được ta, càng không nói đến người khác. Đã như vầy, nơi này toàn bộ diệt!"

"Ngươi..." con ngươi Nhị trưởng lão tí muốn nứt ra.

Tiêu Thần cười lạnh nói: "Nhân quả tuần hoàn mà thôi, từ ngươi bắt đầu đi."

Mặc dù thân là cao thủ cảnh giới Trường Sinh, nhưng là Nhị trưởng lão cũng không có khả năng ngăn cản Tiêu Thần lúc này, nhưng mà căn bản là lão không dám nghĩ đến chuyện trốn. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả hiện tại có thể thoát được cái chết thì cũng khó lấy chạy thoát hổ gia trách phạt.

Tiêu Thần xuất ra chữ "ông" , tất cả các cường giả Hổ gia xông lên toàn bộ bỏ mạng.

Huyết tẩy Tây Nhung Sơn, Tiên Sơn biến thành chốn hoang tàn.

Tin tức này vừa loan ra. Cả thiên hạ phải kinh ngạc.

Không ngờ Tiêu Thần một người lao vào trọng địa Hổ gia, chém chết gần trăm cường giả. Tin tức như là một cơn cuồng bạo thổi quét qua Cửu Châu đại địa.

Nhưng mà chính hắn lại không có bất cứ cảm giác thành tựu gì. Không thể giết chết một người danh chấn trong thiên hạ thì cảm giác như là đánh với tượng gỗ. Tẻ nhạt vô vị. Có điều tâm lý có phần hơi được an ủi. Cuối cùng thì coi như dân làng cùng Nhất Chân cùng đòi được một phần món nợ máu.

Tiêu Thần toàn thân đều là vết máu, bước xuống Tây Nhung Sơn. Chiến Kiếm trong tay không ngừng có giọt máu nhỏ xuống.

"Một thanh Chiến Kiếm quét thiên hạ, Hổ gia mới chỉ là bắt đầu!"

Tiêu Thần truyền ngữ khắp thiên hạ, rõ ràng là hướng tới tất cả Bán Tổ khiêu khích.

Sau đó Tiêu Thần liên tục chiến đấu ở chiến trường khác tại Ung Châu: Hoa Sơn. HIện nơi này đã trở thành trọng địa của Tam Anh Thái Quân

Lần này xuất hiện, tình hình thiên hạ tất cả đã biến đổi nên dẫn tới vô số người đứng xem.

Lấy lực của bản thân để chèn ép môn phái của Bán Tổ, điều này cần dũng khí lớn lao đến nhường nào!

Bay qua cố đô Trường An về hướng đông hơn trăm dặm, đó là tây Nhạc Hoa sơn. Linh khí trên Cửu Châu đại địa đã dần dần đậm đặc, hiện nay Hoa Sơn đã sớm thành một cõi Động Tiên Đất Lành. Nơi này từng là đất linh cho thiên hạ cường giả luận kiếm, nhưng hiện tại đã bị môn phái của Tam Anh Thái Quân chiếm lấy .

Từ xưa lên Hoa Sơn chỉ có một con đường, nó là xếp hàng đầu trong những nơi cực kì nguy hiểm.

Tiêu Thần lại một lần nữa du ngoạn sơn thuỷ trên Hoa Sơn, nhưng cảm thụ đã khác nhau rất lớn.

Linh khí mùmịt, sương tiên bồng bềnh. Không ngờ nơi này được bọn họ mở ra không gian Thứ Nguyên, kỳ hoa nở rộ, cỏ ngọc kín đất, tiên quả lủng lẳng trên đầu, mùi thơm toả ra ngào ngạt.

Ngoài dự tính, nơi này chỉ có sự im ắng, trên Hoa Sơn không có một bóng người. Nhưng khi Tiêu Thần bước vào Thứ Nguyên hiểm địa thì lập tức cảm giác sát khí ngút trời.

Thượng Cổ Tiên Trận phát động, đất chuyển sao rời, quỷ khóc thần sầu, trên đỉnh Hoa Sơn phong vân biến hóa.

Tiêu Thần bị nhốt ở trên đó.

"Tam Anh Thái Quân vắng mặt, mặc dù tất cả cao thủ cũng đã rời đi, nhưng Hoa Sơn vẫn không phải nơi dễ xông vào." Hơn mười người trung niên Tu Chân Giả hiện ra, nhìn chăm chú Cổ Tiên Trận sát khí ngút trời.

Nhưng là, bọn họ thất vọng rồi.

Vẻn vẹn chỉ một lát sau, Cổ Tiên Trận liền phá thành mảnh nhỏ, Hoàng Nê Thai đánh phá tứ phương, tiên trận trong khoảnh khắc bị phá giải.

Tu giả ở đằng xa đang nhìn về Hoa Sơn đột nhiên thấy sát khí đầy trời biếnmất thì tất cả đều giật mình vô cùng. Sau nửa canh giờ bọn họ thấy Tiêu Thần toàn thân là huyết mang theo Chiến Kiếm bước đi. Phía sau đi theo một con tiểu thú đang ôm Linh Túy nhai rau ráu.

Thiên địa im lặng như chết. Sau khi Tiêu Thần mang theo Chiến Kiếm rời khỏi Hoa Sơn thì đám tu giả ở đằng xa mới dám đáp xuống đỉnh núi.

Huyết vụ phiêu động, đập vào mắt toàn bộ là tử thi, sáu mươi tư cao thủ Tu Chân Giả ở lại bảo vệ không gian thứ nguyên Hoa Sơn toàn bộ bị diệt! Không có người nào giữ được mạng sống. Đồng thời, thảo dược viên của môn phái Tam Anh Thái Quân tỉ mỉ bồi dưỡng bị cướp sạch sẽ, tất cả Thiên Địa Linh Túy đều bị lấy đi, một gốc cây cũng không còn lại.

Mà cửa Luyện Đan Phòng cũng bị mở rộng toang hoác, không còn sót lại thứ gì

.

Thiên hạ rung động, Tiêu Thần thủ đoạn quá mức tàn khốc. Dân làng bị giết, bạn bè biến mất làm cho hắn không chút nhân nhượng, lãnh khốc vô tình.

Mới chỉ nghỉ ngơi và hồi phục gần ba ngày, Tiêu Thần liền lại lần nữa xuất hiện .

Được Hoa Sơn linh dược thần hóa chín huyệt đạo, đến bây giờ hắn đã hoàn thành thần hóa cả támmốt huyệt đạo mà lột xác, hoàn toàn đả thông kinh mạch toàn thân, sinh mệnh Tinh Nguyên càng phát ra hào hùng.

Sát Thần Lệnh truyền thiên hạ, nhưng hiện tại lại thành một truyện cười. Chánh chủ đang đại sát tứ phương mà lại không thấy môn đồ Bán Tổ đến tiêu diệt.

Nhất cử nhất động của Tiêu Thần đều hấp dẫn ánh mắt của người trong thiên hạ .

"Tiêu Thần ta cùng với ngươi không chết không ngừng!" Diệp Thiên tự nói, mặc dù hai lần bại dưới tay Tiêu Thần, nhưng là hắn hiện tại vẫn tức sùi bọt mép, chiến ý ngẩng cao. Hoa Sơn trọng địa bị Tiêu Thần Chiến Kiếm quét ngang qua, máu chảy thành sông, sau khi hắn biết được tất cả chuyện này cũng chỉ biết cắn răng. Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt chậm rãi xoay tròn trên đỉnh đầu hắn.

Một hồi đại chiến thanh thế to lớn sắp xảy ra, Tiêu Thần truyền lời thiên hạ, muốn lấy bản thân chi lực độc chiến Tu Chân Giới Lục Kiệt.

Lần đại chiến này, Nê Hoàng Thai nếu như xuất trận thì Tiêu Thần liền tự coi là bại trận. Hắn muốn hoàn toàn bằng vào tu vi tự thân diệt toàn bộ Lục Kiệt.

Đám người Diệp Thiên, Phương Thiên Khải khó có thể chịu được loại miệt thị có tính khiêu khích đó, Tu Chân Giới Lục Kiệt nhất tề hành động, kéo đến cố đô Trường An tại Ung Châu.

Thành Trường An, là nơi đặt kinh đô của các đế vương lừng lẫy trên Cửu Châu, chính là cố đô của hơn mười triều đại .

Độc chiến Tu Chân Giới Lục Kiệt, không dựa vào lực lượng của Nê Hoàng Thai ... những lời này tựa hồ chỉ là cuồng ngữ, không ai cho rằng Tiêu Thần có thể thắng.

Lục Kiệt hiện tại đã ở cố đô Trường An, nhưng Tiêu Thần lại vẫn không có lộ diện. Khách điếm thành Trường An đã sớm kín người hết chỗ, tin tức Tiêu Thần cùng Lục Kiệt đại chiến đã truyền khắp thiên hạ, tất cả mọi người đều chờ mong được mục sở thị một trận chiến này.

Như thế qua ba ngày, cho đến đến ngày ước chiến đã định thì thân ảnh của Tiêu Thần mới hiện ra trong không trung tại thành Trường An. Đi theo bên người là tiểu thú Kha Kha.

Không ít bóng người bay lên trời. Dần dần, ở phương xa bóng người dày đặc, một đám người đông đảo xem cuộc chiến đã tạo ra một mảng lớn đen ngòm.

.

Quyết chiến trên không trung cố đô Trường An, đây là một lần ước chiến chính thức quy mô thật lớn, khiến cho thiên hạ phong vân xao động.

"Ta vốn là kẻ phàm nhân, chỉ muốn vô lo để tu trường sinh, nhưng bị buộc phải tàn nhẫn hành sự..." Tiêu Thần chỉ vào sáu người trên bầu trời, nói: "Hôm nay là đến phán quyết các ngươi, sau đó vài tên Bán Tổ sẽ được nghe thử chuông tang."

Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt, tiếng chuông du dương, âm thanh truyền trên trăm dặm, quanh quẩn trong không trung tại cố đô. Diệp Thiên cất bước ra, hắn chỉ báo danh bằng một tiếng hừ lạnh.

"Nếu như không có Nê Hoàng Thai, chúng ta mỗi người cũng có thể cùng độc chiến, chẳng ai sợ ngươi." Một kẻ khác trong những tên còn lại của Lục kiệt cũng cất bước đi ra, trên đỉnh đầu có một chiếc Tu La Bảo Tán thần quang ngút trời. Nó chậm rãi xoay tròn, hỗn độn sương mù thỉnh thoảng bắt đầu khởi động ra, hắn tự báo họ tên: "Ta là Lăng Hư Diễn."

Ngọc quang lóng lánh, Phương Thiên Khải khống chế Thần Cung tiến lên, không cần giới thiệu, Tiêu Thần đã sớm biết hắn.

Ba người này cũng có Linh Bảo hộ thân, tựa hồ so với pháp khí Bán Tổ cũng không kém bao nhiêu, đều là cường đại địch thủ.

Cùng với người thứ tư ở trên không trung cất bước mà đến, Tiêu Thần trong lòng vừa nhảy, hắn cảm giác được nguy hiểm.

"Ta gọi là Thiếu Nghệ." (chắc em cùng cha khác ông nội của Hậu Nghệ)

Người này dĩ nhiên lưng đeo một thanh trường cung, trường cung mặc dù thoạt nhìn không ra gì, nhưng trong phong cách cổ xưa lại quanh quẩn một cỗ sát khí như có như không. Chín mũi tên đen nhánh trong túi có một cỗ khí tức tử vong khiếp người .

Người thứ năm xuất hiện, cảm giác bất an trong lòng Tiêu Thần lại càng gia tăng một bước. Chín chiếc đỉnh đồng trôi nổi chung quanh hắn, phát ra khí tức tang thương từ xa xưa làm cho người ta có cảm giác áp bách vô tận, phảng phất như Tinh Vũ mênh mông hiển thị trước mặt.

"Ta gọi là Hạ Đỉnh."

Chín chiếc Thanh Đồng đại đỉnh chậm rãi xoay tròn, chung quanh hắn hình thành một cổ vô hình vực tràng, ngoại nhân khó có thể tới gần nửa bước.

Đây là... Tiêu Thần nhìn qua một chút người thứ tư cùng người thứ năm, bọn họ không lẽ là truyền nhân của Hậu Nghệ cùng Đại Vũ? Cửu đỉnh cùng trường cung kia không lẽ là pháp bảo của hai vị Bán Tổ?

Người thứ sáu không có pháp khí, hắn cất bước ra, nói: "Ta là Vô Danh."

Người này cũng cho Tiêu Thần cảm giác nguy hiểm, giống như bản thân hắn chính một pháp bảo cường đại.

Bất quá, Tiêu Thần căn bản không hề có ý sợ , trái ngược, chiến ý bị kích phát ra càng cao, nhìn khắp tứ phương mà nói:

"Các ngươi cùng lên đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.