Trường Sinh Giới

Chương 255:




Sau vô tận năm tháng mà Ma giáo giáo tổ biến mất,giờ lão lại trọng hiện, mà lại còn cao ngạo như vậy, không chút khách khí vả thẳng vào mặt của Hổ gia, vì Tiêu Thần mà tạo thế, có thể nói là làm toàn thể mọi người ở đương trường chấn kinh.

Loại nhân vật khủng bố thế, cho dù là từng lời nói từng hành động cũng đều có ảnh hưởng rất lớn, không ngờ lại nâng đỡ cho một hậu bối cao thủ, hơn nữa thái độ được bộc lộ rất kiên định và rõ ràng. Cho dù Hổ gia có một Bạch Hổ thánh hoàng, cũng không cấp cho người ta một chút mặt mũi, tuyên bố rõ ràng là muốn giết hổ.

Rất nhiều kẻ từng có chủ ý xấu với Tiêu Thần, thậm chí còn đang âm thầm chuẩn bị hành động, ngay lập tức đều bỏ ngay cái chủ ý này. Trêu vào ai thì được chứ đừng chọc vào Ma giáo giáo tổ, Ma giáo do lão sáng lập nên cùng Phật giáo, Xiển giáo, Triệt giáo lưu truyền tới hậu thế, chính là một trong vài giáo phái tối cường trong thiên hạ.

Ma giáo mặc dù sớm đã chia năm xẻ bảy , nhưng cho dù mỗi tông phái tách ra từ Ma giáo đều là đại phái danh chấn thiên hạ. Như một nhánh Nam Hoang Bất Tử Tà Vương, hay như một nhánh Đại Thương quốc Thiên Ma cung, cho dù là Bất Tử Tà Vương hay Thiên Ma đều là nhân vật ngoan độc đã chấn nhiếp biết bao thời đại, trảm thần sát ma nhiều vô số kể.

Nếu như Ma giáo giáo tổ muốn trọng chỉnh sơn hà, tái lập ma giáo, những người này tự nhiên sẽ tụ tập mà đến. Căn bản nguyên khí của Ma giáo vẫn chưa hề suy sụp, có thể còn hưng thịnh hơn trước.

Đương nhiên,nguyên nhân căn bản nhất vẫn là thực lực của Ma giáo giáo tổ, lão tuyệt đối là có tiềm chất lực trở thành Tổ Thần khủng bố

" Các người …… các người dám?" Ba bán thần Hổ gia hoàn toàn bị trấn áp, nếu nói bọn họ không sợ thì tuyệt đối là giả, mặc dù bản thân bọn họ đã là bán thần, nhưng vẫn còn là con người. Đối mặt với tử vong, ai lại không sợ hãi?

Ma giáo giáo tổ tương trợ Tiêu Thần, không tiếc vì hắn mà tạo thế, rõ ràng là muốn dùng bọn họ để khai đao, giết một mà dọa trăm.

Trên bầu trời là hai mươi thanh niên cao thủ. có người nào thực lực không đạt gần tới bán thần? Bọn họ cũng không muốn vây công ba người, nhưng sư môn có lệnh. Ma giáo giáo tổ đem trả lại những bảo vật bí tịch đã từng bị cướp đi, không xuất thủ không được.

Tiêu Thần thi triển Bát Tướng thế giới , lưu lại một đạo tàn ảnh ở vị trí cũ, bằng không huyễn hóa xuất hiện ở bên ngoài vòng vây, lãnh tĩnh theo dõi tất cả.

" Lên đường đi thôi."

La Mã đế quốc số hiệu một mặc dù tươi cười vui vẻ, nhưng trong lời nói lại có vẻ lạnh lẽo âm u . Nếu mấy lão bất tử trong tông giáo đã lên tiếng, bọn họ chỉ cần giết người, không cần phải lo lắng gánh chịu hậu quả, vậy còn gì phải do dự.

"Không. Hổ gia sẽ không tha cho các ngươi!"

Ba vị bán thần của Hổ gia ngoài mặt thì tỏ ra dữ tợn nhưng trong lòng đang run sợ .

"Thần Thuyết. Phong Khốn. Hủy Diệt!"

La Mã đế quốc số hiệu một động thủ đầu tiên. Cổ kinh thư trong tay hắn nhanh chóng lật giở. Từng khỏa tinh thần rực rỡ chói lòa từ trong không trung hạ hạ xuống, trong nháy mắt đã bao vây bốn phương, rồi sau đó ngưng tụ thành thần trận, chấn vỡ hư không, sau đó ầm ầm dồn ép bên trong.

" Tiểu bối ngươi dám!" Ba vị bán thần của Hổ gia vừa sợ vừa giận.

Đáp lại bọn hắn chính là sự liên thủ của hai mươi thanh niên cao thủ.

Thiên Ma chân khí lưu chuyển, khiến cho không gian như bị vặn xoắn, nữ tử của Thiên Ma cung, tay thon điều khiển rồng, một con ma long uốn lượn xuyên qua không gian, bay thẳng vào giữa sân.

Kiếm quang xung thiên, truyền nhân của Từ Hàng Kiếm Trai, tuệ tâm thông linh, kiếm tiên khai mở không gian ……

Thần thánh quang huy chiếu rọi mười phương, một chú sư của La Mã đế quốc, một tay chỉ thiên, một tay chỉ địa, không ngờ từ mặt trời rọi ra một đạo quang mang nóng rực ác liệt chiếu thẳng về phía ba vị bán thần ở giữa sân.

Sát khí xung thiên ,một nữ tu giả của La Mã đế quốc, thân vận kim sắc chiến giáp, giống như một nữ chiến thần , kim sắc chiến mâu trong tay quét ngang, mâu nhận ( lưỡi mâu) như muốn xé rách cả bầu trời...

Quỷ khóc thần sầu, thần ma rống lên thảm thiết, truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao, phi đao xuất thủ, thiên địa thất sắc, phong vân biến ảo, hư ảnh của thiên sứ và ác ma hiện ra, đao toái hư không, huyết quang hiện rõ!

Dưới mặt đất tất cả mọi người sững người, Đại Thương quốc thập đại cao thủ trẻ tuổi cùng La Mã đế quốc thập đại cao thủ trẻ tuổi, không ngờ tất cả đều xuất thủ. Chờ đợi mấy ngày, ai nấy đều hy vọng khắc khoải bọn họ sẽ thi triển ra thần thông khủng bố của bản thân, nhưng tất cả đều giữ lại, cho mãi đến hôm nay tất cả mới bộc phát!

Bầu trời hoàn toàn bị quang mang che phủ, hư không hoàn toàn tan vỡ, sát khí mênh mông bao trùm cả mười phương, như muốn xung thiên, thiên không dường như bị khỏa lấp bởi khí tức của cường giả.

Thiên Ma Lực Tràng, Từ Hàng Kiếm Tiên, Thái Dương Thần Quang, Cổ Lan Thánh Kinh, Diệt Tuyệt Đấu Khí, Tiểu Lý Phi Đao, Tinh Thần Thần Trận ……

Tuyệt học khủng bố, thần thông huyền bí, từng tầng từng tầng liên miên bất tuyệt làm cho người ta hoa cả mắt.

Tiểu Lý Phi Đao, Thiên Ma Lực Tràng, Tinh Thần Thần Trận cùng nhau công kích một bán thần, không gian đương trường như bị cấm cố. Phi đao đoạt hồn, trong nháy mắt xuyên qua yết hầu của một bán thần, đao khí lăng lệ vô cùng còn khiến cho đầu y nát vụn, Thiên Ma Lực Tràng cắn xé khiến cho thân thể y trong phút chốc chia năm xẻ bảy, còn Tinh Thần Thần Trận co rút lại, trong nháy mắt khiến cho những mảnh vụn của thân thể hóa thành bột phấn, linh hồn lại rất nhanh bị tiêu diệt.

Phía bên kia cũng khủng bố không kém, Cổ Lan Thánh Kinh bao bọc không gian, Từ Hàng Kiếm Tiên trực tiếp chém ngang eo một vị bán thần, Thái Dương Thần Quang chiếu xuống, những mảnh còn sót lại của thân thể cùng linh hồn hoàn toàn bị xóa sạch, một chút dấu vết cũng không hề lưu lại.

Nhiều người xuất thủ như vậy, tất cả đều là hãn thế thần thông, kinh thế tuyệt học, cho dù thực sự là thần có tới cũng chưa chắc đã có thể toàn vẹn thoát ra. Chỉ trong sát na lúc các cao thủ xuất thủ, thắng bại đã định, ba âm thanh thảm thiết rú lên chỉ trong nháy mắt, thì tất cả đã kết thúc.

Ba vị bán thần của Hổ gia chỉ trong nháy mắt đã chết!

Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị tinh thần lưỡng bại câu thương, ngọc đá cùng nát. Nhưng hai mươi cao thủ hợp lực xuất thủ đã nhanh chóng phá vỡ thần thông này, ngay sau đó chỉ trong chớp mắt sát thức phô thiên cái địa ập đến, khiến cho ba người bọn họ hình thần câu diệt.

Tất cả chỉ đơn giản như vậy!

Thực lực của mỗi người cơ hồ là bán thần, nếu chỉ tính riêng thần công hãn thế của mấy người, thậm chí có thể tự mình diệt sát một bán thần, kết quả này mặc dù phi thường bình thường, nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người bên dưới diễn võ trường phi thường khếp sợ. Dù sao, ba bán thần vẫn còn sống sờ sờ, cứ như vậy bị đám thanh niên chỉ mới hai mươi mấy tuổi diệt sát khiến bọn họ hình thần câu diệt cũng làm cho người ta phải trợn mắt há mồm, không biết làm sao phải biểu đạt tinh thần khiếp sợ này.

Yên bình ngắn ngủi trôi đi, sau đó là một tràng ồn ào náo loạn.

Hổ gia hôm nay hoàn toàn mất sạch thể diện, Ma giáo giáo tổ vì Tiêu Thần mà xuất đầu lộ diện, không chút nể mặt Hổ gia. Điều này khác nào tuyên cáo cho thiên hạ, Tiêu Thần là người mà lão muốn bảo hộ.

Đám Hổ gia bán thần đi tới Ân đô, cứ thế mà toàn bộ bị diệt sát, kết cục như vậy thật sự có chút thê lương. Bất quá, không ai than thở vì họ cả, mà trái lại những tiếng nguyền rủa bọn họ không ngớt vang lên. Như thế đó có thể thấy được, Hổ gia nhiều năm qua đã đắc tội với biết bao nhiêu người

Hai mươi cao thủ đứng trong không trung không hề có vẻ gì kích động, bởi vì đối với bọn họ mà nói, căn bản cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tất cả đồng loạt hạ xuống.

" Ô ô. Những chú dế xinh đẹp, những tỷ tỷ mỹ lệ đừng bỏ chạy chứ ……" Hai tiểu la lỵ xinh đẹp như những món đồ sứ tinh sảo bay tới.

Nghe vậy, những người này đều ngừng lại, không ai khinh thường hai tiểu nữ hài mới chỉ có bảy tám tuổi này. Có thể gọi Ma giáo giá tổ hai tiếng thúc thúc liệu có mấy người?

La Mã đế quốc số hiệu một mỉm cười, hòa ái thân thiết hỏi: "Hai tiểu thiên sứ xinh đẹp xinh đẹp có chuyện gì không?"

" Có !" Hai cái miệng đồng thanh nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như thoa phấn là cặp mắt to tròn trong trẻo không ngừng chớp động, lóe lên quang huy giảo hoạt.

" Chuyện gì?" La Mã đế quốc số hiệu một cười thoải mái.

" Chú dế xinh đẹp …… chúng ta muốn bắt các ngươi về nhà chơi."

Nghe được lời ấy, vẻ mặt tươi cười của La Mã đế quốc số hiệu một lập tức ngưng lại, bởi vì hai tiểu la lỵ không chỉ nói mà thôi, không ngờ lại mở ra một cái túi lớn muốn bắt mọi người.

" Là Tam Giới Đại !"

Có người kinh hô.

" Túi bảo bối được xưng là có thể dung nạp trăm sông biển rộng, lại có thể bao bọc vạn vật trong thế gian!"

Hai tiểu la lỵ phi thường khoa trương mở lớn miệng túi mà so với hai tiểu cô nương này còn lớn hơn rất nhiều. Cái túi thực lớn so với hai tiểu cô nương nho nhỏ, bộ dáng xinh xắn đáng yêu như bép bê ,có vẻ phi thường khoa trương và không thích hợp. Chiếc túi lớn thoạt nhìn có vẻ tức cười này lại không ngừng phóng lớn, còn có khí thế như muốn che mờ trời đất.

" Thật nhiều những chú dế xinh, làm nước miếng lại chảy ra rồi."

" Chú dế niệm cổ kinh, gọi về tinh thần kia, ta muốn y mỗi ngày biến ma thuật cho ta xem; chú dế biết phi đao kia, ta muốn mỗi ngày y giúp ta cắt cỏ; còn mỹ lệ tiên tử tỷ tỷ kia, ta mỗi ngày muốn tỷ ấy chải đầu cho ta; còn mỹ nữ tỷ tỷ có vẻ yêu mỵ kia,ta muốn tỷ ấy mỗi ngày giúp ta hóa trang ……"

Hai tiểu la lỵ đầy vẻ say mê, hai mắt mở to, ngó qua ngó lại, hai mắt lại càng trong trẻo tươi sáng hơn .

Sau khi nhận ra Tam Giới Đại, tất cả mọi người đều biến sắc, nhanh chóng bay tới bốn phương tám hướng, vạn nhất bị hai tiểu la lỵ kia thu vào, cái này thực quá là dọa người .

" Đừng chạy mà, ta thích những chú dế xinh đẹp, cũng thích các tỷ tỷ mỹ lệ."

Nhưng những người này là ai? Tất cả đều là tinh anh của hai đế quốc , được xưng là "Thập đại coa thủ " , tự nhiên cũng phải có điểm hơn người. Tam Giới Đại vốn không phải là bảo vật thu người, cũng đã từng bị tổn hại, không còn uy thế của năm đó. Kết quả là một người cũng không bắt được , khiến cho hai cái miệng nhỏ xinh của hai tiểu la lỵ chu lên.

" Túi rách, là túi giả, giáo tổ thúc thúc lừa ta." Hai tiểu la lỵ đáp xuống một góc không có người, khoang trương nắm lấy miệng túi cơ hồ như muốn xé rách nó.

"Đừng…… đừng ……" Ngay lúc này, nam tử bỉ ổi Kim Tam Ức vọt tới, không phải là với trang phục sát thủ mà thay bằng một thân gấm hoa sáng bóng, nhưng nụ cười của y thực hèn mọn, nhìn như thế nào cũng không ra người tốt, tặc quang trong đào hoa nhãn ( nam nhân có cặp mắt hoa đào là Hồ Ca, ta chúa ghét tên này >.<)loạn xạ, nói: " Thúc thúc …… đưa các cháu …… đi xem kim ngư. À không, không không, đem đem …… bắt kim ngư đổi lấy …… đổi lấy cái túi rách với các cháu."

"Lại là người sao …… quái thúc thúc."

" Đại thúc thực hèn hạ."

" Đại thúc …… là , là người tốt mà." Kim Tam Ức tận lực khiến cho bản thân trở nên hòa ái thân thiện, một đôi tặc nhãn không ngừng liếc qua Tam Giới Đại. xem tại TruyenFull.vn

" Thúc thúc có thể đổi với bọn cháu cái gì, bọn cháu gia muốn thất thải thần ngư chứ không muốn kim ngư."

" Các cháu muốn …… muốn gì nào? À, không không …… không cần phải nói, dám chắc là ca ca đẹp trai, xem ta thế nào?" Nam tử bỉ ổi bày ra một bộ dáng lãnh khốc .

"Vẫn có chút hèn mọn ……"

" Đợi đã, ta ta …… ta đi bắt cho các cháu một con dế thật xinh nhé."

Cơ hồ trong nháy mắt, Kim Tam Ức đem một Ngưu Nhân vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra tới trước mặt hai tiểu cô nương. Không nói hai lời, phi thường bẩn thỉu hèn mọn từ phía sau đạp một cước đem Ngưu Nhân đá vào trong Tam Giới Đại, sau đó túm chặt lấy miệng túi

" Sao …… Thấy thế nào?" Nam tử bỉ ổi cười hắc hắc nói: " Đây chính là …… tuyệt tuyệt …… tuyệt phẩm a. Con dế có sừng dài lớn như vậy, lần đầu …… lần đầu mới thấy phải không?"

"*** hèn mọn nam tử, ngươi bán bạn cầu vinh, đồ hỗn đản chỉ biết xuất thủ sau lưng. Dám chơi ta, sau khi rời khỏi đây ta sẽ không để ngươi yên." Ngưu Nhân trong Tam Giới Đại lớn tiếng chửi mắng .

" Không thích dế mập." Hai tiểu la lỵ đồng thời lắc đầu quầy quậy.

"Đợi một lát, bắt ... bắt thêm một con nữa."

"Vút" một tiếng, Kim Tam Ức biến mất không thấy đâu. Chỉ chốc lát sau y đã vác trở về, không chút khách khí quăng xuống đất, hỏi: " Con …… con dế này thế nào? Đây …… đây chính là một vương vương …… vương tử a, dù dù …… mặc dù đã …… đã mất nước." Hèn mọn nam tử cười hắc hắc, một cước đặt trên lưng kẻ đang nằm trên mặt đất, một bên tự khen mình đáp: " Ta ta …… ta là người tốt, đem vương tử tặng tặng …… các cháu đổi lấy lấy…… cái túi rách."

" Đừng nghe hắn nói bậy, tên nam tử hèn hạ này là một ác ôn" Người nằm trên mặt đất có diện mạo của người phương đông, nhưng trên đầu lại là mái tóc màu vàng của người phương tây. Y có bộ dáng của một thần côn, y chỉ thiên rồi thề thốt: "Ta xin thề với Thái Dương Thần, mỗi lời ta nói từng câu từng chữ đều là thật. Thái Dương Thần nhân từ cũng không tha thứ cho tên ác ôn này, hắn cướp bóc, giết người, lừa gạt tiểu nữ hài …… không tội ác gì không làm ……"

"Nhưng ngươi là ai?"

Nhìn nhân vật lai giữa đông và tây, hai tiểu la lỵ chớp chớp cặp mắt to, tò mò hỏi.

"Ta là Thác Đế, Thác Đế trong truyền thuyết. Là một Thác Đế chánh trực nhất, thiện lương nhất, dũng cảm nhất." Mặc dù bị Kim Tàm Ức đạp dưới chân, nhưng vị thần côn này có vẻ rất nghiêm túc, chỉ lên trời rồi thề thốt .

" Hắn hắn …… hắn chính là một tên ăn bám lười nhác. Một một …… một tên xú xú xú …… xú lưu manh." Kim Tam Ức khinh thường bĩu môi , nói: " Có có có ……có một quý quý …… quý phụ nhờ ta ta …… ta bắt hắn, ta biết rõ hắn hắn hắn ……hắn ''.

"Nói bậy, ta là Thác Đế vương tử chánh trực, cao thượng, tôn quý!" Thần côn không ngừng chỉ thiên vạch địa, phảng phất giống như y đang bị oan.

" Rắm rắm rắm rắm…… thối !" Kim Tam Ức nói đến năm tiếng mới xong, hắn không chút khách khí vỗ một cái lên đầu Thác Đế, nói: "Cao cao cao …… cao thượng? Chánh chánh chánh …… chánh trực? Tôn tôn tôn …… tôn quý? Thối thối thối...lắm !" Hắn khinh thường bĩu môi, nói: " Năm sáu tuổi hắn …… nhìn lén tỷ tỷ tắm rửa, năm tám tám ... tám tuổi nhìn …… nhìn trộm a di ở cách vách thay …… thay thay …… thay quần áo, mười mười mười tuổi trộm nội y chị dâu. Mười mười mười hai tuổi học đòi người ta tán gái, bị bị bị bị đánh thành đầu heo. Từ đó về sau không không ...không chịu học hành, ngày ngày bám theo đít nữ nhân. Nhưng nhưng …… nhưng tới mười tám tuổi, còn còn còn …… còn chưa có bạn gái. Cuối cuối cuối cùng, ngược lại còn bị lão lão lão quý phụ ....bốn mươi tuổi ...cua đổ, lần này ta ta ta …… ta chính là nhận ủy thác của lão lão …… lão quý phụ, tóm tóm tóm người trở về."

" Nói dối,tất cả đều là nói dối, độc phụ nọ muốn biết được bí mật của Thái Dương thần huyết. Căn bản không giống như ngươi nói" Thần côn bị người ta cả vú lấp miệng em, nhất thời tức giận đến nói không ra hơi.

"Hắc hắc ……" Kim Tam Ức nở nụ cười, nói: " Cuối cuối cuối …… cuối cùng cũng ép được ngươi nói ra được. Không không không …… không nói ra bí mật của Thái Dương thần huyết, thì thì thì …… mượn ngươi để đổi lấy Tam Giới Đại, tiểu tiểu …… tiểu muội muội có thích con …… con dế này không?"

" Không thích, không thích tên ăn hại tóc vàng." Hai tiểu la lỵ đồng thanh đáp.

" Tốt tốt tốt …… nhãn quang rất tốt!" Kim Tam Ức giơ ngón cái, nói: " Đợi thêm một lát, ta quay quay quay đi …… lừa lừa lừa …… lừa mấy con dế cao cấp hơn."

Y một cước đá bay Thác Đế vào trong Tam Giới Đại, sau đó chạy vụt đi chỉ để lại đám khói phía sau.

Rất nhanh, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong, A Thủy, A Băng, Yến Khuynh Thành, Hỏa Niểu tất cả đều bị Kim Tam Ức mời tới đây, thậm chí đến ngay cả Độc Cô Kiếm Ma đều bị hắn mặt dày năn nỉ lôi đến.

" Thật nhiều chú dế đẹp nha…… lau nước miếng đi."

Kim Tam Ức cực độ hèn mọn bỉ ổi, để có được Tam Giới Đại , hắn không nói hai lời, đến như người quen hắn cũng không từ thủ đoạn lừa gạt, khoảng cách gần như thế, lại đều là người quen với nhau nên có ai phòng bị, tất cả đều bị Tam Giới Đại phô thiên cái địa hút vào bên trong.

"Tên nam tử bỉ ổi!"

"Ta giết ngươi tên nam nhân hèn hạ!"

Kim Tam Ức huêng hoang không biết ngượng, hắn buột chặt miệng túi, truyền âm nói với những người bên trong một cách rành rọt: " Ta cũng muốn tốt cho các ngươi, phụ thân của hai tiểu la lỵ cũng tính là một nửa Tổ Thần. Các ngươi đi cùng với hai tiểu la lỵ này, điểm tốt tự nhiên là vô hạn."

Hai tiểu la lỵ ngọt ngào cười: "Thành giao!"

Vút vút!

Hai đạo thần quang đột nhiên quét về phía Kim Tam Ức, hai tiểu la lỵ xinh xắn đáng yêu này không ngờ lại bắt giữ hắn.

" Đừng đừng đừng …… đừng mà, ta ta ta …… ta không đẹp trai đâu!"

"Phanh"

Phía sau một dấu chân thật lớn đạp tới, đá bay Kim Tam Ức vào bên trong túi. Mặc dù miệng túi trong thời gian ngắn đã hé mở, nhưng người bên trong căn bản là không thoát ra được, có một lực lượng thần thánh giam cầm bọn họ bên trong.

"Tiêu Tiêu Tiêu …… Tiêu Thần, ngươi là đồ vương vương …… vương bát đản!" Kim Tam Ức tức giận mắng lớn.

Tiêu Thần buộc chặt miệng túi, quay lại nói với hai tiểu la lỵ xinh xắn đáng yêu: " Đi thôi, bằng này người là đủ rồi." "Giáo tổ thúc thúc nói, càng nhiều càng tốt."

" Phải ha, giáo tổ thúc thúc còn thiếu thuộc hạ, chúng ta phải...."

" Không được làm loạn nữa, đi mau." Tiêu Thần phóng lên không.

Hai tiểu la lỵ bám sát theo sau, hóa thành hai đạo như cầu vồng bay về phương xa.

" La la la, ta là Linh Lung tiểu tiên nữ vui vẻ ……"

"La la la, ta là Thố Thố tiểu ma nữ thông minh ……"

Hai tiểu la lỵ này hoạt bát một cách phi thường không thành thật, vừa phi hành, vừa vui vẻ hoạt bát ca hát, vừa bay vừa đuổi theo lẫn nhau, khiến trên bầu trời lưu lại từng đạo quỹ tích rất vui mắt.

Đám mây phía xa xa, một thân ảnh cao lớn hùng vĩ chắp tay mà đứng, trong đôi mắt che dấu biết bao tang thương, phảng phất như y thấu hiểu mọi chuyện trong thế gian này.

Thấy đám Tiêu Thần từ xa bay tới, trên khuôn mặt y nở nụ cười nhẹ, nói: " Mọi người tới rồi."

Đang khi nói chuyện, ống tay áo rung lên, khiến cho thiên hôn địa ám, chỉ trong phút chốc khiến phong vân biến ảo. Bọn Tiêu Thần chỉ trong phút chốc biến mất khỏi bầu trời Ân Đô, xuất hiện ở vị trí nào đó không rõ. Trên bầu trời là một thần đảo cự đại bay lơ lửng, ngửa đầu nhìn lên là ức vạn tinh quang lấp lánh, phảng phất như tới từ phía cuối trời.

Đại Thương quốc thập đại thanh niên cao thủ, cùng với La Mã đế quốc thập đại thanh niên cao thủ sớm đã rời đi. Một thiếu niên tóc vàng bất quá chỉ mười một mười hai tuổi, giống như sao băng bay vọt tới đây, nhưng khi hắn nhìn khắp bát phương, hắn nhìn lại Diễn Võ trường với vẻ tiếc nuối: " Ta cũng mới cảm nhận được khí tức của một cường giả cực mạnh, đáng tiếc quá, đã tới chậm một bước. Bất quá …… bọn họ cũng chỉ mới rời đi không lâu, ta nhất định sẽ tìm được tên Tiêu Thần kia!" Hắn dùng sức vén trên trán mái tóc dài vàng óng ánh như ánh mặt trời, con mắt thứ ba nằm dọc giữa trán không ngừng chuyển động!

Một ngày đại chiến, cuối cùng đã kết thúc như vậy, mọi người rất lâu sau mới lục đục giải tán, nhưng tin tức đã sớm được truyền tới khắp mọi nơi trên đại lục bằng đủ các loại phương pháp khác nhau.

Tin tức không chút bất ngờ làm tất cả đều rung động chính là làm Tiêu Thần danh chấn thiên hạ. Ma giáo giáo tổ nâng đỡ hắn, muốn không bị các phương chú ý thực không có khả năng.

Một cơn bão lớn quét qua làm rung chuyển cả đại lục.

Nam Hoang Thiên Đế thành, sư phụ của Yến Khuynh Thành bên trong Bất Tử Môn cười hắc hắc nói: " Còn may, ba năm trước sư huynh nhìn xa trông rộng, đêm hôm đó mặc dù tới chậm, nhưng vẫn có thể kiên nghạnh bổ ra một kiếm."

Gia chủ của Hải gia-Hải Phiên Vân trong sát na khi nghe được tin ấy liền đứng bất động một chỗ, rất lâu không nói được một tiếng nào.

Mấy vị trưởng lão bên cạnh thần sắc đồng thời biến đổi, nói: " Tiềm lực của tiểu tử kia lại lớn đến như thế sao? Không ngờ y lại có thể chiến hòa với Đại Thương quốc thanh niên thập đại cao thủ chiến binh. Đến cả vị lai thần do mấy đại tông giáo dùng bí pháp bồi dưỡng mà y có thể đánh ngang tay, không ngờ y lại tu luyện thành thần công đáng sợ như vậy……"

" Khi đó, hắn bằng thực lực chân chính trảm sát Hổ gia bán thần ……"

"Ma giáo giáo tổ thực sự có giao tình với hắn sao, vì hắn mà xuất đầu sao, chuyện này phải làm sao mới được đây?!"

Hải Phiên Vân đứng ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới bình tĩnh lại nói: " Triệu tập tất cả các trưởng lão tới bàn việc."

Hổ gia xuất động bốn vị bán thần, ba cao thủ tuổi trẻ, chỉ có nữ tử lạnh lẽo như băng sương là trốn được về gia tộc, mà nàng ta cũng đem tin tức mới nhất vừa nghe được về thông báo.

Trung thổ Hổ gia, Hải Vân Tuyết đứng trước cửa sổ, nhìn trăm hoa bên ngoài đang khoe sắc, trong lòng vô cùng thích thú. Đúng vào lúc này, nàng thấy nữ tử lạnh lẽo như băng sương bay qua hoa viên, bay vào bên trong, nàng yêu kiều cười, khẽ hô: " Muội muội có phải mang tin tức tốt trở về hay không? Cái tên Tiêu Thệ Thủy hẳn là Tiêu Thần không sai, có phải đã bị các lão nhân gia trảm sát rồi không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.