Trường Sinh Giới

Chương 251: Chính là ta




Vài tiếng hổ khiểu làm cho linh hồn người run rẩy, ẩn chứa một luồng uy áp chấn nhiếp tâm hồn. Mấy con bạch hổ lớn ngang trời xuất hiện, đáp xuống đám đông, hóa hình người, rồi đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Ai cũng biết, người của Trung Thổ Hổ gia đã đến. Vì sao bọn họ đến thì có thể phỏng đoán được. Hai vị tiểu bối bị Tiêu Thệ Thủy chém chết, một vị Tráng lão Hổ bị người phân thây, nửa đoạn trên thân thể không biết tung tích, đã nghiêm trọng khinh nhờn tôn nghiêm của Hổ gia.

Tam công chúa Ân Oánh cùng Thái Dương giáo Thánh nữ Triệu Lâm Nhi đồng thời nhíu mày, nhưng không thể tránh được, không thể đắc tội một thế lực gia tộc cổ xưa khó có thể đo lường được.

"Coong"

Một tiếng chuông ngân truyền khắp diễn vũ tràng, làm đám người xôn xao dần yên tĩnh trở lại, trận đấu đỉnh cấp sắp bắt đầu.

Sau khi mấy lão râu tóc bạc trắng đọc diễn văn xong, cao thủ song phương đều đi vào Diễn Vũ tràng.

Về phần mấy lão này nói gì dó đến "Hữu nghị quyết đấu" đều bị mọi người bỏ qua, tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn vào những tối cường giả của hai nước.

"Mỹ nữ, thật là tuyệt thế mỹ nữ!" Trong đám người truyền ra tiếng xôn xao, không ít sắc lang gào lên.

Mười cao thủ trẻ tuổi của vài đại tông giáo cùng đi vào Diễn Vũ tràng, trong đó dĩ nhiên có vài nữ đệ tử. Bọn họ hoặc thướt tha hơn người, hoặc xinh đẹp lung linh. Mặc dù gương mặt đều có sương mù mông lung lượn lờ che phủ dung nhan, nhưng từ vóc người vẫn có thể tưởng tượng được đều là những cực phẩm mỹ nữ phong tư hơn người.

Điều này làm cho bên dưới không ít nam tử trẻ tuổi ồn ào náo động một hồi. Mà vài nam tử cao thủ của các đại tông giáo cũng đồng dạng bất phàm. Hoặc là cao lớn khôi ngô, hoặc tuấn tú lịch thiệp. Tóc vàng dài lãng tử trong gió như từng đạo ánh sáng vàng rực rỡ lóng lánh, dẫn tới bên ngoài tràng không ít thiếu nữ mắt sáng như sao.

Mặc dù trên mặt bọn họ cũng có sương mù nhàn nhạt lượn lờ, chỉ có thể thấy dung mạo mông lung không rõ ràng. Nhưng rõ ràng có được khí chất bất phàm này đều là loại người tài năng hàng đầu.

"Ta thích anh chàng đẹp trai thanh tú tuấn lãng kia."

"Chảy nước miếng nha. Thật là thanh tú đẹp giai…"

Âm thanh hai tiểu la lỵ quý tộc bảy tám tuổi đối thoại, làm một nam tử bên cạnh có cảm giác thực không còn gì mà nói.

Vài đại tông giáo có bí pháp bồi dưỡng thập đại cao thủ, chính là tuyển từ trong hàng tỷ người của đế quốc La Mã ra. Trong tương lai họ đều được coi là những giáo thụ do thần gửi đến, mặc dù bây giờ còn rất trẻ, nhưng tu vi đã phi thường kinh khủng.

Trên mặt có vân vụ lượn lờ, đó là vì không muốn bại lộ trong mắt người đời. Bọn họ còn có thời gian trưởng thành, bây giờ còn chưa phải lúc làm kinh sợ người đời.

Thập đại cao thủ của Đại Thương đế quốc cũng vào đấu trường. Trong đó có ba người là nữ, bước chân nhanh nhẹn, nhỏ nhắn thướt tha, nhẹ nhàng như gió. Bất quá quanh thân bọn họ đều bao phủ bởi sương mù. So với đối thủ, càng làm cho không ai có thể nhìn ra chân dung.

Nhưng càng làm vậy càng làm cho người ta cảm thấy thẩn bí, làm cho rất nhiêu nam thanh niên tu giả không ngừng phát ra âm thanh tiếc nuối. Bọn họ thật muốn tiến lên nhìn cho rõ ràng.

"Ta đoán trong ba cô gái kia nhất định có một người là truyền nhân kiệt xuất nhất của Từ Hàng Kiếm Trai, nhất định đã đạt tới trình độ Tuệ Tâm Thông Thần."

"Tiên tử của Từ Hàng Kiếm Trai đã xuất hiện, khẳng định có yêu nữ của Thiên Ma cung, hắc hắc. Ma nữ đối tiên tử, cho đến nay đều là tranh đấu không ngớt. Bất quá lần này lại bị tam công chúa đồng thời mời đến đối kháng với cao thủ của đế quốc La Mã, thật sự là làm cho người ta chờ mong."

Bảy vị nam cao thủ còn lại của Đại Thương quốc cũng đồng dạng gây chú ý. Bọn họ tất cả đều có sương mù mông lung che phủ, không muốn bại lộ thân phận. Đương nhiên trong đó có một người khẳng định vô phương che dấu tung tích, đó là đệ nhất nhân của Ân Đô tứ kiệt. Có hắn ở đây, các tiểu thư quý tộc của Ân Đô lập tức phát ra từng trận hoan hô.

Cùng lúc, có người tựa hồ nhận ra một người khác, nói: "Đó không phải tối cường giả truyền nhân của Tiểu Lý phi đao sao. Nếu như vậy, hôm nay cần phải xem náo nhiệt. Phi đao phát ra từ hư không. Đệ tử kiệt xuất nhất, trong tay nhất định có gì để thể hiện. Nghĩ lại thật khiến cho mọi người kích động."

Làm cho mọi người phải bó tay là hai tiểu la lỵ quý tộc bảy tám tuổi.

"Thực nhiều, thực nhiều chú dế đẹp trai … lại chảy nước miếng nha."

"Đúng nha, những người này đều đẹp trai thanh tú, ta rất thích bọn họ, thật muốn đem bọn họ về nhà mỗi ngày nhìn ngắm." (thế thôi sao?)

Thập đại cao thủ hai bên, tất cả đều yên lặng nhìn đối phương. Trong đó một hai người ánh mắt chạm nhau, dĩ nhiên truyền ra tiếng lách tách, có thể thấy rõ từng đạo thiểm điện lóe lên trên không trung. Đó là ánh mắt của hai tên cường giả ngưng tụ hóa thực chất va chạm nhau.

Cảnh tượng làm cho người ta sợ hãi đó làm cho những người đồng lứa phải hít khí lạnh. Ánh mắt cũng có thể giết người, điều này thật quá sức tưởng tượng!

Theo lễ tiết, người hai bên yên lặng hướng đối phương thi lễ, rồi những cao thủ này vô thanh vô tức lui ra.

Sau đó tiếng chuông vang lên, một trong thập đại cao thủ của đế quốc La Mã đi vào trong sân, không tiếng động lập tức xuất hiện. Có thể thấy người này dáng dong dỏng, tuy không thể thấy rõ dung mạo, nhưng tựa hồ rất tuấn lãng.

"Chiến!"

Hắn chỉ phun ra một chữ như vậy.

"Ta đấu với hắn." Bạc Sĩ từ trong đám người nhảy lên, chạy ào ra diễn vũ trường.

Theo quy định từ trước, đây là cuộc đấu giữa thập đại cao thủ của song phương. Nhưng sau khi trải qua thương lượng cuối cùng, tạm thời sửa lại, người ở bên ngoài có thể khiêu chiến. Nhưng số lần khiêu chiến với thập đại cao thủ song phương là có hạn chế, cực hạn là ba lần.

Tiêu Thần đã tới hiện trường, thấy cảnh tượng vài cao thủ của Hổ gia ngang trời xuất hiện. Bất quá hắn cũng không e ngại, giờ phút này đang mật thiết chú ý vào tối cường cao thủ của hai nước.

Bạc Sĩ đã cùng số một của La Mã đế quốc động thủ. Thân như lưu quang hư ảnh, động tác nhanh đến cực điểm, người bình thường khó có thể thấy rõ thân ảnh.

Không cần thông báo tính danh, thập đại cao thủ song phương hoàn toàn dựa vào thứ tự lúc vào sân mà gọi là số một, số hai … cùng thực lực không liên quan.

Gần trong phút chốc, Bạc Sĩ đã triển khai tối cường tuyệt học Tử Ngục Không Gian, bởi vì những chiêu số khác căn bản khó có thể rung chuyển đối phương mảy may.

Tử Khí Đông Lai mênh mông một mảnh, bao phủ thiên điện. Nhưng vừa lúc đó số một nhẹ nhàng mở miệng, mơ hồ dung nhan tuấn lãng hiện lên tiếu ý nhàn nhạt, nói: "Thần nói, phải có ánh sáng" (La Mã có thờ quang minh thần đâu cơ chứ)

Hắn lộ vẻ thong dong trấn tĩnh vô cùng, nhẹ nhàng vùng tay lên, một mảnh hào quang sáng lạn chiếu khắp nơi, đẩy lui tử khí mênh mông. Tử Ngục Không Gian dĩ nhiên bị chế trụ, khó có thể thành hình!

"Thần nói, ngươi thua." Vẻ tiếu ý mông lung nhàn nhạt đọng trong mắt Bạc Sĩ, hắn thấy một bùa chú màu vàng bắn về phía hắn.

Đúng vậy, số một trong miệng nói ra, liền thực thể hóa thành một bùa chú lớn cỡ cái bàn, như cự thạch đập về phía Bạc Sĩ.

"Phốc" Bạc Sĩ miệng thổ tiên huyết, bị đánh bay ra ngoài.

Đám đệ tử hậu phương vội vàng xông lên trước, nâng hắn mang đi.

Thần thông kỳ dị như thế, lập tức trấn trụ mọi người, thật sự là nghe điều chưa từng nghe, thấy điều chưa từng thấy. Mặc dù không có năng lượng ba động cuồn cuộn kinh khủng, nhưng lại mạnh đáng sợ. Tất cả lực lượng đều tập trung ở trên vài bùa chú, tác động tại một khoảng không gian nhỏ, trong nháy mắt đánh bại Bạc Sĩ. Mạnh mẽ gần như biến thái.

Số một lộ vẻ hoàn toàn dửng dưng, gương mặt tuấn lãng mông lung hiện lên tiếu ý nhàn nhạt.

"Tiêu Thệ Thủy đến chưa? Bây giờ còn hai người có thể khiêu chiến ta, ta hi vọng Tiêu Thệ Thủy có thể lên đài." Số một cười sáng lạn. Mặc dù vô phương thấy rõ hình dáng, nhưng lại phi thường kỳ quái là nụ cười rạng rỡ như ánh bình minh, phảng phất mọi người thấy được rất chân thực. Đây kỳ thật là một loại ảo giác, do ảo thuật làm ra, ánh mắt của hắn cũng mơ hồ hiện ra.

Tiêu Thệ Thủy không nằm trong thập đại cao thủ mạnh nhất của Đại Thương quốc, nhưng số một lại gọi đến tên muốn hắn ra khiêu chiến. Chung quanh lập tức truyền đến những tiếng nghị luận.

Ngày nay, Tiêu Thệ Thủy đã sớm danh chấn Ân Đô. Vài lần đại chiến đều rất khó đánh bại. Trước đó không lâu chém vô thượng phật cùng cao thủ thứ chín của Thái Dương giáo. Bây giờ bị người điểm danh, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chuyện gì xảy ra.

Rất nhiều người đều suy đoán tu vi của Tiêu Thệ Thủy, có lẽ không sai biệt lắm có thể đứng trong hàng ngũ thập đại cao thủ.

Tiêu Thần tịnh không để ý, tiếp tục lẳng lặng quan sát.

Sở Hành Cuồng phi thân lên, bay xuống giữa đấu trường. Thân mặc chiến giáp, quang mang sán lạn, khí thế sát phạt trùng thiên. Hắn chính là võ tướng trên sa trường, có một luồng khí chất thần vũ rất đặc biệt.

"Sở Hành Cuồng đến lãnh giáo." Dứt lời, Vận Mệnh Song Sinh Tử trực tiếp hiện ra.

Mặc dù gần đây Sở Hành Cuồng liên tiếp bại hai lần, nhưng uy thế cũng không yếu. Ân Đô mọi người đều biết tu vi của hắn, bị thua chẳng qua gặp phải người càng mạnh, chính hắn cũng không kém nhiều. Dù sao Ân Đô tứ kiệt đệ nhất nhân cũng nằm trong Đại Thương quốc thập đại cao thủ. Cùng là người nổi danh há có thể là loại tầm thường.

"Sở Hành Cuồng giận rồi!"

"Sở Hành Cuồng thể hiện thực lực cực mạnh đi!"

Trong đám người truyền đến từng trận hò hét.

Vận Mệnh Song Sinh Tử đã hiện ra, Thiện tử trên đỉnh đầu có Thiên Phật Bảo Luân, mặt lộ vẻ bi khổ, nhìn chăm chú số một. Ác tử trong tay cầm lưỡi hái tử thần rất lớn, ở phía sau giận dữ nhìn nhất hào, lập thành thế giáp công, đem đối thủ vây khốn.

Xoát xoát

Quang mang chớp động, Thiện Ác tử vọt tới phía trước, Thiên Phật Bảo Luân cùng Tử thần chí bảo đánh tới nhất hào.

"Thần nói, phải có ánh sáng!" Số một thong dong mà trấn định, mặt đầy ý cười phun ra mấy chữ.

Quang huy thần thánh chiếu rọi, từng đạo quang mang mãnh liệt hiện ra, trong giây phút chống chọi hai kiện vũ khí. Lưỡi hái tử thần toàn thân đen nhánh, lưỡi đao tuyết trắng bị giữ chặt! Thiên Phật Bảo Luân quang mang chói lọi, phật quang chiếu khắp cũng bị giam cầm.

Số một niệm chú ngữ không ngừng, từng chuỗi chữ vàng thật lớn như hoàng kim đúc thành, không ngừng đánh tới hai kiện vũ khí, có dấu hiệu đánh vỡ Tử Thần Liêm Đao cùng Thiên Phật Bảo Luân.

Một cái chữ phù màu vàng thật lớn, càng ép về phía song tử. Không thể né tránh, không chỗ ẩn núp, trực tiếp đánh vỡ bọn họ, không chút dư thừa, hoàn toàn tiêu tán trên không trung.

Khi song sinh tử bị diệt, đồng thời Tử Thần Liêm Đao cùng Thiên Phật Bảo Luân cũng bị chú phù màu vàng nghiền nát.

Cách đó không xa, Vận Mệnh Song Sinh tử cầm hai kiện chí bảo lại biến ảo ra. Số một cười nhạt một tiếng, bước dài về phía trước.

"Thần nói, hủy diệt!"

Vận Mệnh Song Sinh tử vừa mới hóa hình lại một lần nữa bị giết chết, tiêu tán trong thiên địa. Không lâu lắm từ một phương khác xuất hiện.

Số một nhíu màu, thở dài nói: "Quả nhiên là thần thông hiếm có. Đáng tiếc, cảnh giới của ngươi thấp hơn ta, tạm thời thần thông của ta không sợ ngươi, mặc dù vô phương hủy diệt nhưng đủ để trấn áp ngươi."

Chú sư tóc vàng trọng miệng lẩm bẩm, một chú phù màu vàng từ miệng hắn thoát ra, mỗi chữ to cỡ gian phòng. Một đám chữ phù màu vàng tập trung một chỗ như đám mây vàng che trời trùm đất, đem Sở Hành Cuồng bao phủ, sau đó kết thành một phiến lục mang tinh trận!

Trên không trung Diễn Vũ tràng, sáu khỏa kim tinh lóng lánh thật lớn, Vận Mệnh Song Sinh tử bị nhốt trong Lục Mang Tinh Trận, bị giam trong đó. Từng điểm quang hoa không ngừng từ cơ thể song sinh tử chảy xuôi ra, bay về phía Lục Mang Tinh Trận. Sáu khỏa kim tinh dần sáng sáng lên như ngọc.

Ngoài tràng đấu, mọi người đều hít khí lạnh, đây chính là thu lấy lực lượng của Sở Hành Cuồng, dùng lực của chính hắn để phong khốn bản thân.

Mặc dù vô phương diệt sát Vận Mệnh Song Sinh tử, nhưng thần thông mạnh mẽ tuyệt đối đó của nhất hào, làm mọi người chính kiến thức sự mạnh mẽ của "Thập đại cao thủ".

Gần đây, Tiêu Thần cũng từng đánh bại Sở Hành Cuồng, nhưng phí sức hơn nhiều. Hôm nay thân thủ của số một của La Mã đế quốc như thế, không khỏi làm mọi người sinh ra kính sợ.

"Nhận thua!" Phía sau, có người thay Sở Hành Cuồng gào ra hai chữ này. Số một hiện ra tiếu ý mông lung, nhẹ nhàng đọc chú ngữ, Lục Mang Tinh Trận từ từ nhạt đi.

Sở Hành Cuồng chán nản đi xuống, từng bước về phía trận doanh bên mình, thoạt nhìn vô cùng tiêu điều buồn bã.

"Ta muốn hỏi một lần nữa, Tiêu Thệ Thủy đã đến chưa? Trận thứ ba ta thực sự muốn đấu với hắn." Số một hô vài tiếng.

Trong đám đông, Tiêu Thần rất bình tĩnh. Giờ phút này hắn không muốn ra tay, hắn biết vài cao thủ Hổ gia đang chờ hắn xuất hiện.

Không còn ai xuất tràng khiêu chiến số một, lúc này Đại Thương quốc thập đại cao thủ có một người đi ra. Nếu không còn ai khiêu chiến, vậy chỉ còn thập cường xuất thủ.

Đây là một thanh niên bạch y, vóc người cao ngất, dáng đi như rồng hổ. Mặc dù vô phương nhìn ra dung mạo, nhưng từ tư thái đó, tuyệt đối là một thanh niên bất phàm. nguồn TruyenFull.vn

Ngay lúc số một của Đại Thương quốc muốn quyết đấu với số một hào của La Mã đế quốc, thì một người trong Tông giáo liên minh lao ra, quát: "Chậm, ta muốn khiêu chiến số một của Đại Thương quốc."

Người đến cưỡi một con sói lớn, cầm một thanh kiếm hai tay dài hai thước, rất nhanh vọt tới. Đến khi còn cách chính giữa sàn đấu mười thước thì càng tăng tốc độ, vọt tới như gió. Cực kiếm như một đạo thiểm điện cắt hư không bổ tới.

Số một của Đại Thương quốc, vững chãi như tùng, bất động đồ sộ. Khi cự kiếm sáng như tuyết còn cách hắn không đầy một thước, hai mắt hắn bỗng dưng bắn ra hai chùm sáng đáng sợ.

"Phốc"

"A…"

Huyết quang tung tóe, tiếng kêu thảm truyền ra.

Số một của Đại Thương quốc, đôi mắt bắn ra hai đạo thần quang, dĩ nhiên xuyên thủng ngực bụng của kỵ sĩ. Mặc dù không lấy đi tính mạng, nhưng thương tổn cũng cực kỳ nghiêm trọng. Kỵ sĩ trên lưng cự lang lập tức té ngã, tiên huyết chảy ra cuồn cuộn.

Cự lang hung hãn đang tiến lên gặp phải hai đạo mục quang lạnh lùng, thì đột nhiên ngoan ngoãn như chó con, cúp đuôi chạy mất.

Mọi người đều kinh hãi, tu vi như thế quả thực dọa người. Ánh mắt đều có thể giết người, khí thế đẩy lui cự lang hung hãn. Cao thủ như thế chỉ sợ đấu với bán thần cũng không rơi xuống hạ phong.

Từ đầu đến cuối, số một của La Mã đế quốc đều thờ ơ lạnh nhạt, không tỏ vẻ gì.

"Tiêu Thệ Thủy đến chưa?" Bạch y thanh niên dáng đi như rồng cuốn, đi quanh tràng đấu một vòng, ánh mắt đảo qua mọi người, tựa hồ đang tìm Tiêu Thệ Thủy, hô: "Tiêu Thệ Thủy đến đánh một trận đi."

"Đây là ai? Vì sao cũng muốn cùng Tiêu Thệ Thủy đánh một trận?" Rất nhiều người có nghi vấn như vậy.

Đại Thương quốc Tam công chúa Ân Oánh nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.

"Tựa hồ là … truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao!"

"Là hắn, không trách được ánh mắt cũng có thể giết người, đó là phi đao thần mang đó!"

Dĩ nhiên có người nhận ra bạch y thanh niên, hiện trường liền ồ lên, đó tuyệt đối là tuyệt đỉnh nhân vật trong lớp thanh niên của Đại Thương quốc.

Tiêu Thần có chút vô ngữ, số một của song phương đều chỉ đích danh muốn hắn xuất chiến, thật đúng là để mắt hắn. Nhưng mà hắn cũng biết vì sao bạch y thanh niên muốn tìm hắn, lúc ở Long đảo hắn đã từng giết một người tên là Vương Thông, là truyền nhân của phi đao.

Tông giáo liên minh lặng ngắt như tờ, không còn ai dám xuất chiến. Thập đại cao thủ danh xứng với thực, có những thần thông không thể tưởng tượng được, không phải người bình thường có thể khiêu chiến. Mắt thấy trận quyết đấu giữa số một của song phương sẽ chân chính bắt đầu!

"Thật đẹp giai, người này thật là đẹp giai nha!"

"Muốn bắt anh đẹp giai này về nhà, ngày ngày ngắm nhìn phát ngốc."

Không biết từ khi nào, hai tiểu la lỵ bảy tám tuổi đã đến bên Tiêu Thần, không ngừng vẫy tay về phía bạch y thanh niên, hô: "Thật đẹp giai … thật đẹp giai …"

"Oh, bên cạnh cũng có một người đẹp giai."

Hai tiểu la lỵ tựa hồ mới phát hiện Tiêu Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưỡng mộ nhìn Tiêu Thần, khuôn mặt bụ bẫm đỏ bừng, lông mi thật dài không ngừng rung động, trong mắt ánh lên vẻ thông minh lanh lợi.

"Anh đẹp giai, ngươi là Tiêu Thệ Thủy, ta nhận ra ngươi, ta muốn mang ngươi về nhà."

"Không phải, không phải, anh đẹp giai là Tiêu Thần, ta thích, ta muốn bắt ngươi về, ngày ngày nhìn ngươi."

Hai tiểu la lỵ bụ bẫm, một trái một phải ôm lấy hai tay Tiêu Thần, nhất thời làm mọi người chung quanh sợ hãi.

Tiêu Thệ Thủy … Tiêu Thần … Thật là không thể tưởng tượng!

Khi hai tiểu la lỵ ngọt ngào khả ái, bụ bẫm ôm lấy hai tay Tiêu Thần, hắn đã biết hai tiểu cô nương này không phải người thường. Hai cỗ thần lực lại có thể bám chặt hai cánh tay hắn!

Trọng yếu nhất là bọn họ có thể biết Tiêu Thệ Thủy chính là Tiêu Thần. Hai tiểu la lỵ như thiên sứ này rất không tầm thường.

"Cái gì, Tiêu Thệ Thủy là Tiêu Thần?"

"Tiêu Thệ Thủy là Tiêu Thần!" Giống như sao băng rơi xuống, cắt qua không trung chiếu sáng bầu trời, làm tất cả mọi người rung động vô cùng.

Bại lộ, vào giờ khắc này thân phận của Tiêu Thần đã bại lộ!

"Ùm …" Từ phía tây truyền đến vài tiếng hổ gầm.

Cùng lúc đó, hơn mười đạo thần niệm cường đại quét về phía này.

Giữa sân, số một cao thủ của La Mã đế quốc, người có thể phun kim sắc chữ phù, hai mắt nhất thời phát sáng. Mà bạch y thanh niên bị nhận ra là truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao, hai tròng mắt càng có hai đạo thiểm điện bổ đến, thần mang chói lọi bắn về phía Tiêu Thần.

Tiêu Thần không hề sợ hãi, đôi mắt đồng dạng bắn ra hai đạo thần quang!

"Rắc rắc!"

Thiểm điện đang bổ đến, trên bầu trời liền xuất hiện từng đạo điện quang, đó là Tiêu Thần cùng bạch y thanh niên tranh phong, là sát ánh mắt sát khí tạo thành, hoàn toàn thực chất hóa thành mũi nhọn!

Cùng lúc đó, người bốn phương lập tức rút lui, trong phút chốc lộ ra một mảng đất trống, chỉ còn lại hai tiểu la lỵ bụ bẫm, một trái một phải ôm hai cánh tay Tiêu Thần. Hắn ngang nhiên đứng giữa khu đất trống.

"Răng rắc!"

Sau khi mục quang thiểm điện một lần giao phong, Tiêu Thần cùng bạch y thanh niên liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thu lại sát khí thực chất hóa.

Dĩ nhiên có thế lực ngang với một trong thập đại cao thủ của Đại Thương quốc, truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao, Tiêu Thần trong phút chốc trở thành tiêu điểm trong sân!

Xoát xoát xoát

Tất cả ánh mắt đều hướng về Tiêu Thần. Đại Thương quốc thập đại cao thủ tất cả đều hiện lên vẻ kinh dị. Từ tiên tử Hàng Kiếm Trai đến yêu nữ Thiên Ma Cung, cùng vài tối cường thanh niên cao thủ không rõ thân phận không hề chớp mắt ngắm nhìn Tiêu Thần.

Bên kia, thập đại cao thủ được bồi dưỡng bằng bí pháp của vài đạo tông giáo cũng toàn bộ ngưng thị nhìn hắn.

Còn có thần niệm của đám lão bối cao thủ không ngừng quét qua.

Triệu Lâm Nhi không thể tránh được, Tam công chúa Ân Oánh mắt lộ kỳ quang, lẩm bẩm: "Là hắn!"

Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong, a Băng, a Thủy, Hỏa Niểu tất cả lộ ra thần sắc không tin.

Tuyệt mỹ Yến Khuynh Thành thì ngẩn người một hồi, hoàn toàn không ngờ là Tiêu Thệ Thủy đã từng ngồi cùng bàn uống rượu lại chính là người kia ba năm trước, ánh mắt tràn đầy thần sắc không thể tin nổi.

Bạch Hổ thết dài, âm thanh chấn không, vài bóng trắng thật lớn ngang trời bay tới, ấn vào đám người cách đó không xa, hình thành vòng vây phong tỏa nơi này.

"Chính là ta!"

Vào giờ khắc này, cùng một tiếng quát nhẹ, dung mạng Tiêu Thần trong phút chốc đại biến, xương cốt "Dát băng dát băng" rung động, trong giây lát đã khôi phục diện mạo vốn có, trường mi như kiếm, mắt sáng như sao, thân hình cao ngất ngang nhiên giữa sân.

Chỉ là… hai tiểu la lỵ lại như cái đuôi, gắt gao ôm hai cánh tay hắn, không chịu buông tay.

"Chảy nước miếng, ta thích người đẹp giai như vậy…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.