Trường Sinh Giới

Chương 226: Đạo hữu xin dừng bước




Bịn rịn chia tay, Tiêu Thần từ biệt vùng đất Tịnh Thổ. Ba năm ngắn ngủi tĩnh lặng này nhất định đã lưu lại những ấn tượng không thể xóa nhòa trong kí ức của hắn.

Trên biên giới tây nam, núi non kéo dài mấy vạn dặm. Rất nhiều bộ lạc cổ xưa của Sâm Lâm tộc và Man tộc đã sống ở chỗ này, trên một trong những dải đất thần bí nhất của đại lục.

Vùng đất Tịnh Thổ cũng không nằm ở miền cùng cực của phía tây nam, khoảng cách đến Trung thổ cũng rất gần. Nếu như Tiêu Thần triển khai Bất Tử Thiên Dực rồi toàn lực phi hành thì chỉ cần một ngày là đủ để vào đến Trung thổ.

Nhưng hắn cũng không phi hành, mà là lựa chọn cách đi bộ. Biết đến bao giờ mới lại có thể đặt chân lên miền đất này lần nữa. Hắn là người trọng tình cảm nên ít nhiều cảm thấy lưu luyến. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đặt chân bước trên đường sạn đạo* cũ kĩ đầy nguy hiểm, đi qua sơn đạo ( đường núi) do tổ tiên Thượng Cổ của Man tộc mở ra, Tiêu Thần phảng phất có thể thấy được những bóng hình từ thời xa xưa.

Khi đi trên đại bình nguyên Toại Nhân chỉ thấy vùng đất bằng phẳng mênh mông ngút ngàn cây lá, từ xa nhìn lại đã thấy sinh cơ bừng bừng. Tương truyền Tổ Thần đã từng làm nhà ẩn cư ở chỗ này nên khiến cho chốn đó trở thành một vùng trù phú. Cho dù có trồng bất kì loại cây nào thì nó đều sẽ tăng trưởng khác thường.

Khi xuyên Táng Thần cốc, nhìn những dãy núi non hùng vĩ trập trùng, Tiêu Thần không thể kìm nổi tâm tư dạt dào, trận kịch chiến năm đó ở nơi này thực kinh hoàng xiết bao.

Hơn mười ngày sau thì Tiêu Thần đi ra khỏi vùng đất hoang vô tận mà tiến vào Trung thổ rộng lớn.

Trung thổ mênh mông, rộng lớn vô biên. Nơi này đích thực là nằm giữa đại lục Trường Sinh, là chốn địa linh nhân kiệt từ xa xưa, nơi đã nuôi dưỡng vô số nhân vật kiệt xuất.

Đại Trung thổ có năm quốc gia bá chủ là Hạ, Thương, Chu, Phạm, La Mã. Năm đế quốc khổng lồ chiếm cứ tám phần mười Trung thổ rộng lớn, diện tích lãnh thổ rộng lớn vô biên. Ví như Đại Hạ Quốc, biên giới nam bắc theo đường chim bay ước chừng năm vạn dặm. Biên giới đông tây cũng đến bốn vạn dặm.

Bất cứ một quốc gia bá chủ nào đều đã lớn hơn Nhân Gian Giới rất nhiều. Điều này làm cho Tiêu Thần không thể không giật mình vô bờ.

Hạ, Thương, Chu là nước đa phần tộc người phương đông. La Mã dĩ nhiên tộc người phương tây làm chủ. Nước Phạm là sắc tộc hỗn hợp chiếm đa số, dân cư theo tín ngưỡng Phật giáo chiếm già nửa dân số.

Trừ năm nước đại bá chủ thì còn có rất nhiều nước chư hầu. Lớn thì rộng đến ngàn vạn ki-lô-mét vuông, nhỏ nhất chỉ có độc một thành trì. Ước chừng có trên trăm nước nhỏ, nhưng số đó chỉ có thể tồn tại kẹp giữa năm nước đại bá chủ thôi.

Mà trong đông đảo các nước chư hầu thì rất ít có thể hoàn toàn độc lập. Nổi danh nhất thì có Tần, Hán, Tùy, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh tám nước. Tám nước lâu đời này mặc dù không sao có thể so sánh được với Hạ, Thương, Chu, Phạm, La Mã, nhưng vẫn có ngàn vạn ki-lô-mét vuông. Diện tích lãnh thổ vẫn lớn hơn Cửu Châu ở Nhân Gian Giới rất nhiều.

Nói vậy đủ để hiểu được Trung thổ rộng lớn thế nào. Như vậy ở gần Trung thổ mà nói thì căn bản không thể đại biểu cho cả đại lục Trường Sinh.

Rõ là, về phía bắc là hoang mạc Cổ Thần ở cực bắc, về phía tây có Bách Vạn Đồng Sơn ở cực tây, về phía đông là biển Đông hải bao la sóng vỗ, về phía nam là ngàn vạn hoang đảo chốn cực nam. Đến tột cùng còn có thế giới nào chưa được biết đến thì cũng không ai rõ nữa.

Theo truyền thuyết thì ngay cả thiên thần đều rất khó tiến vào những khu vực không biết này.

Sau khi đi vào đại Trung thổ, đường xuyên núi không còn hiểm trở nữa. Không giống Nam hoang cùng với biên thùy tây nam hoang vu, mặc dù ở trong Trung thổ vẫn còn núi cao, sông lớn rất nhiều nhưng mà phần lớn lại có vẻ xinh đẹp ngập tràn linh khí thần vận.

Những tòa núi cao nối tiếp mờ ảo trong sương mù, giống như Tiên Sơn rơi xuống nhân gian. Những con sông lớn cuồn cuộn thét gào như có Ngọc long vẫy vùng trong đó. Những bình nguyên rộng lớn vô ngần, sinh cơ bừng bừng tựa như chín tầng trời hạ xuống chốn nhân gian.

Núi Tiên, thảo nguyên Thần thánh, cốc động Linh thiêng, sông như dải ngọc. Phảng phất như chốn thiên cung giữa tầng mây. Non sông gấm vóc như tranh tráng lệ muôn màu.

Tiêu Thần đi vào vùng tây nam Trung thổ, nơi này là lãnh thổ nước Đại Thương. Hiện giờ quốc gia bá chủ này thực lực cường thịnh, bốn phương yên bình.

Trải qua nhiều ngày đi xuyên qua rừng hoang, nay chợt thấy phía trước đứng sừng sững một tòa thành lớn. Tiêu Thần cảm thấy thật thân thiết, rốt cục lại hòa vào trong xã hội loài người phồn hoa.

Đây là một thành lớn ở biên giới Tây Nam của nước Đại Thương. Bên trong thành ngựa xe như nước, cửa hàng san sát, tiếng rao hàng chào bán vang lên không ngớt bên tai. Dòng người lui tới tấp nập như nước chảy thực phồn hoa vô cùng.

Tiêu Thần đi thẳng đến một tửu lâu rồi chọn vị trí gần cửa sổ tại lầu hai ngồi xuống ăn cơm đồng thời nghe mọi người ở đó đàm luận các loại giai thoại kỳ quái.

Trong chốn tửu lâu thế này, lại ở trong một thành phồn hoa nhất vùng, khách vãng lai ngược bắc xuôi nam rất nhiều, tin tức truyền đi rất mau lẹ. Mấy năm qua không ít tu giả có thực lực cường đại đều từng nghe tin ở chỗ này mà đi tìm được kì trân dị bảo.

Vang lên giọng nói bất mãn của một người nào đó: "Còn chờ ngươi nói nữa sao, người trên đại lục Trường Sinh thì ai mà chả biết! Nhưng mà rốt cuộc thì căn bản không có cách nào mở được đường vào bên trong cung điện. Lộn xà lộn xộn đã hơn ba năm rồi, khó lòng mà còn có thể thu hoạch được gì nữa. Ta đã tự mình đi tới, nhưng mà ngay cả bay lên ta cũng không làm được, cũng chỉ có lại gần xem một chút mà thôi."

Đạo sĩ trung niên cười cười, mặt vàng như nghệ, ánh mắt thất thần đầy vẻ tàn tạ mà nói: "Hôm nay, nghe nói đám người Khổng Tuyên, Thông Thiên vốn chỉ thấy trong truyền thuyết cũng đều chạy tới nơi đó để chuẩn bị phá vỡ cấm chế cuối cùng"

"Cái gì? !"

Trên tửu lâu, lập tức xôn xao những tiếng hô kinh ngạc.

Đạo sĩ trung niên mỉm cười tự mình bắt đầu ăn uống mà tiếp: "Các đại nhân vật rốt cục đã hiện diện. Không được, dù sao thì cũng phải mau chân đến xem."

"Nhất định phải đi."

Quả thực là mọi người thực phấn chấn, đều muốn đi xem Thiên cung trong truyền thuyết sau khi bị phá vỡ thì rốt cuộc có bảo vật gì xuất hiện. Dù sao ba năm qua, trên vùng trời đó của Thiên La quốc đêm ngày tỏa ra ngàn vạn ánh hào quang đủ sắc màu đã tác động đến tâm tư của rất nhiều người.

"Được, Đạo trưởng, liệu Thiên cung đó có bị Thông Thiên chí tôn nhìn ra lai lịch chăng, nếu không làm sao lại khiến ngài ra tay?"

Đạo sĩ còm nhom cười cười nói: "Đương nhiên, đó là Thiên cung do chính Tổ Thần triều Hữu Sào dựng lên"

"Di chỉ cung điện của Tổ Thần? !"

Tất cả mọi người bị khuấy động, tiếp theo rất nhiều người liền bỏ lại bát, lập tức định lên đường.

Trong tửu lâu lớn như thế chỉ còn lại có hai người là đạo sĩ gầy còm và Tiêu Thần. Tiêu Thần cũng không vội đứng dậy. Nếu các đại nhân vật đều phải ra tay thì mặc dù có chí bảo hiện ra cũng không tới phiên hắn được cầm, vậy thì còn có gì mà phải gấp gáp? Muốn đi xem náo nhiệt thì cứ từ từ đi bộ cũng tới.

Đạo sĩ với gương mặt tàn tạ liếc nhìn Tiêu Thần rồi tiếp tục ăn cơm, sau đó vội vã rời đi. Sau khi ăn xong, Tiêu Thần đang du ngoạn trong thành cổ thì đột nhiên lại phát hiện đạo sĩ trung niên. Hắn đang ở ra sức tuyên truyền cho một số tu giả về Di cung của Tổ Thần triều Toại Nhân, rồi sau đó dẫn hơn phân nửa tu giả trong thành lên đường.

Tiêu Thần cũng đi theo.

"Phải xưng hô với Đạo trưởng như thế nào đây?"

"Bần đạo là Thân Tây Báo."

"Làm sao nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm" Có người nhỏ giọng nói thầm.

Còn có người cảm thấy quen tai bèn hỏi: "Sao quen thế nhỉ, hình như đã nghe qua tên này."

Bên cạnh có người đạo: "Ngươi quên sao, Thượng Cổ thì có Bại Thần tên là Thân Công Báo. Tọa hạ đệ tử của Nguyên Thủy và Thông Thiên vì hắn mà tử thương vô số. Thực lực không cao lắm, nhưng ai gặp hắn đều không may"

"Đạo trưởng, tên ngài lạ như vậy, liệu có quan hệ gì với Thân Công Báo không?"

"Đó là gia tổ." Đạo sĩ có vẻ mặt tàn tạ chớp mắt đáp.

"Cái gì? Hậu duệ của Bại Thần? Mịa ơi ..." Lập tức một nửa số người liền quay đầu chạy.

"Đạo hữu xin dừng bước." Lời này vừa nói ra, đám người vừa mới chạy đi mấy chục thước lập tức đứng sững lại rồi không tự chủ được mà quay trở về.

Chuyện tà quái như vậy khiến cho rất nhiều người đều trợn mắt hốc mồm. Lập tức, bọn họ nghĩ tới vị Bại Thần truyền thuyết trong thời Thượng Cổ. Một câu

"Đạo hữu xin dừng bước" đã hãm hại biết bao cường giả thời Thượng Cổ? Đối với nhiều tu giả mà nói thì câu này so với Tru tiên tứ kiếm của Thông Thiên Giáo Chủ còn đáng sợ hơn!

* sạn đạo: đường sàn gỗ nhô ra từ sườn núi có cọc cắm xiên chống đỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.