Trường Sinh Giới

Chương 223: Cửu u đài




Thạch nhân ( người đá) nâng hai tay, chân khoanh lại ngồi xếp bằng, cùng với Tiêu Thần nhẹ nhàng hòa thành một thể. Nó ngồi ở giữa đan điền của hắn giống như đang lẳng lặng tu hành, khiến Tiêu Thần vừa có chút khẩn trương vừa có chút mong chờ.

Ngước mắt nhìn lên chỉ thấy Cửu U đài cao lớn như núi, ma vân phủ kín, khí thế nguy nga. Trong địa ngục u ám này các ngọn núi khổng lồ cũng không hiếm thấy, như núi Bạch Cốt cao tới ngàn trượng cũng có. Nhưng nếu bàn về khí thế, uy áp thì có rất ít ngọn có thể so với Cửu U đài cao tới ngàn trượng ở trước mắt này.

Đài Cửu U có hình dáng như một ngọn hoả sơn đứng sừng sững, phảng phất như tồn tại một linh hồn, thậm chí có thể cảm giác nó có nhịp đập. Bề ngoài núi có màu đỏ sẩm, giống như ngưng kết ngàn vạn hồn phách cùng máu tươi, có một áp lực hung dữ trấn trụ khó có thể nói nên lời.

"Sao ta lại cảm thấy nó giống như một đại yêu ma còn sống nhỉ?" Ngưu Nhân không kìm được rùng mình một cái.

" Đây không phải nơi tốt lành gì, chúng ta cần cẩn thận một chút." Hai người Tiêu Thần đã đi tới chân đài Cửu U, không thể hiểu nổi tại sao nói lại được gọi là đài. Nhìn thế nào cũng như một ngọn núi khổng lồ được người ta dùng pháp lực thông thiên chặt đứt.

Xoẹt.

Triển khai Bất Tử Thiên Dực, Tiêu thần liền phóng thẳng lên cao.

"Chờ một chút, mang chúng ta cùng theo chứ! " Ngưu Nhân cũng muốn lên đài Cửu U xem xét.

Tiêu Thần mang theo Ngưu Nhân cùng Hắc Long Vương bay thẳng lên, đối diện với sát khí, xuyên qua tầng tầng ma vụ rồi xuất hiện trong đám mây đen lững lờ trên đỉnh của ngọn núi.

Khi tới nơi, Tiêu Thần cùng Ngưu Nhân nhất thời phải hít mạnh một hơi. Ngọn núi này thế mà trống rỗng, giống như ngọn núi lửa đang hoạt động, có một cái lỗ đen sâu thăm thẳm. Nhưng so với núi lửa phải u ám hơn rất rất nhiều, mây đen không ngừng cuồn cuộn từ trong miệng núi bay ra.

" Đây là cửa lớn thông tới địa ngục sao? Không đúng, nơi này vốn chính là địa ngục mà ! " Ngưu Nhân béo tròn cảm giác thấy hàn khí âm u lạnh lẽo vây quanh, không tự chủ được lùi lại vài bước.

Tiêu Thần cũng nhíu đôi mày, Sở Giang vương bảo hắn tới nơi này, vậy có thể phát hiện được cái gì đây? Cẩn thận nhìn xuống ngục tối sâu không thấy đáy, từng hồi âm thanh bi thảm theo tiếng gió từ phía dưới truyền đến, như thể có ác quỷ đang nức nở kêu rên.

" Khụ Khụ … "

Tiếng ho khan già nua âm trầm từ phía sau hai người vang lên. Kết hợp với âm vụ lượn lờ quanh đỉnh núi, tiếng ho khan càng khiến khung cảnh trở nên rùng rợn, kinh hoàng, đầy vẻ khủng bố.

"Ta chết mất …. " Tiểu Mập Mạp Ngưu Nhân lập tức nhảy dựng lên, xoay người cuống quýt lùi lại mấy bước, suýt nữa rơi xuống cái lỗ đen sâu không thấy đáy kia.

"Roẹt … "

Long Tộc thánh kiếm giấu sau lưng Hắc Long Vương liền bay ra, thánh quang rừng rực chiếu sáng màn sương khói u ám lượn lờ quanh đỉnh núi.

Tiêu Thần cũng cẩn thận đề phòng, linh giác nhạy cảm của hắn ở trong địa ngục tự nhiên bị mất đi tác dụng, điều đó chứng tỏ nơi này có cao thủ cực kì lợi hại đang ẩn nấp.

Một bà già héo tàn giống như ngọn nến sắp tắt, lại gầy như ngọn cỏ khô. Trên người mang một cái áo tang lễ cũ nát đến thảm hại màu vàng lợt, da dẻ như không còn chút máu nào, y hệt một cương thi mới từ quan tài nhảy ra. Mái tóc xám trắng thưa thớt, xơ xác như cỏ dại nghiêng ngả theo gió. Một đôi mắt như ánh lửa ma trơi, từ đôi tròng mắt toát ra vẻ bi thảm khôn cùng. Sống mũi dường như đã sụp hẳn, đôi môi khô héo, gương mặt nếp nhăn chồng chất như vỏ cây tùng ngàn tuổi. Da dẻ khô héo đến nứt toác, không có chút hơi ẩm nào.

Bà già này nhìn thế nào cũng giống một xác ướp! (DG: sao biết là bà già nhỉ ? )

Trong địa ngục mà chứng kiến một bà già như vậy, rõ ràng không thể khiến người ta có liên tưởng tốt được. Càng làm cho người ta sợ hãi chính là trong tay bà cầm một cây Khốc Tang bổng ( gậy chống để đi sau quan tài) to lớn, run rẩy bước tới. Cây Khốc Tang bổng này lại còn có thêm mấy âm hồn quấn quanh, phát ra tiếng rên như có như không.

" Ngươi … là … ai ..? " Tiểu Mập Mạp Ngưu Nhân sợ đến lông tóc dựng ngược hẳn là đề khí không nổi.

" Khặc khặc … Ta … là tổ tông của ngươi đây …! "

Tiểu Mập Mạp dù có chút sợ hãi, nhưng lòng cam đảm cũng không mất hết, vừa nghe vậy lập tức nổi giận mắng: " Ta kháo … dám chiếm tiện nghi của Ngưu gia ta hả? Ta mới là tổ tiên ngươi í! "

" Ô ..ô …"

Khốc Tang bổng múa lên, trong không gian u ám liền lưu lại một tàn ảnh trắng bệch hung hăng quất lên người Tiểu Mập Mạp Ngưu Nhân, lập tức khiến hắn bay véo ra ngoài suýt nữa chui tọt xuống vực. Mạnh mẽ như Tiểu Mập Mạp Ngưu Nhân mà cũng không kịp tránh khỏi.

Hắc Long Vương rống lớn một tiếng, thánh kiếm bay trên đỉnh đầu hóa thành một chùm tia sáng, xoẹt một tiếng bổ mạnh về phía trước. Kiếm quang cực kì sắc bén khiến ruột gan tim phổi mật dạ dày cũng phải lộn tùng phèo cả lên !

Mặc dù Hắc Long Vương tuổi còn nhỏ, không thể chính thức phát huy thánh kiếm. Nhưng dẫu sao đó cũng là thánh khí của Long tộc, uy lực không thể xem thường. Bà già kia không chút tiếng động nào, ngay tại chỗ biến mất không lưu lại chút ảo ảnh. Thánh kiếm bổ vào khoảng không, lập tức trở lại đỉnh đầu Hắc long vương, ở phía trên phun ra từng đạo ánh sáng lấp lánh, bao phủ lấy hai người Ngưu Nhân. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

" Ái chà, mụ già sắp xuống lỗ như ngươi lại dám đánh lén ta! " Tiêu Mập Mạp cả người đau đớn tới nghiến răng nghiến lợi, cố sức đứng lên, cũng may không hoàn toàn bị thương.

" Khặc khặc khặc … " Bà già cất tiếng cười như chim lợn buổi đêm, cực kì khó nghe.

Tiêu Thần vội ngăn cản Hắc Long Vương, giữ Tiểu Mập Mạp Ngưu Nhân lại. Hắn cũng nhìn ra bà già kia không có sát ý, nếu không cú đánh vừa rồi, Ngưu Nhân chỉ sợ đã gặp nguy hiểm.

" Thằng nhóc nhà ngươi không thể không phục được. Ta không chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi tuy không phải là man tộc chính thức, nhưng vẫn là hậu duệ của chúng. Ta có thể cảm thấy trong cơ thể ngươi có huyết dịch khí tức đồng nguyên với ta. Ngươi tất nhiên là một chi con cháu của ta rồi, ***** ".

" Ta … " Tiểu Mập Mạp lập tức có ý muốn mắng chửi lại, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã cố nuốt xuống, buồn bực hỏi: " Vậy ngươi là ai? Đừng nghĩ dễ dàng chiếm tiện nghi của ta"

" Ta bây giờ chỉ là một mụ quỷ già, trợ giúp Sở Giang Vương quản lý một ít công việc mà thôi, khi còn sống từng là tộc nhân man tộc. "

" Ừm " Tiểu Mập Mạp Ngưu Nhân buồn bực gật đầu, nói không chừng mụ già kia thật sự là tổ tiên của hắn.

" Đài Cửu U là do ta phụ trách trông coi, nơi này có chuyện gì sẽ do ta bẩm báo Sở Giang Vương. Chuyện của các ngươi ta tự nhiên đã được Sở Giang Vương thông báo rồi."

Tiêu Thần tiến lên một bước, thi lễ thật sâu rồi nói: " Vậy xin lão bà bà chỉ giáo cho, sự tình Tử Toản Âm Mộc rốt cuộc là thế nào?

" Ngươi có biết tại sao nơi này gọi là đài Cửu U không? " Bà già hỏi lại.

" Không biết … "

" Nơi này, năm đó từng là chỗ liên thông với Hắc ám lĩnh vực, xuyên suốt cả Cửu U mười tám tầng địa ngục. Mặc dù con đường sớm đã bị sụp đổ rồi, nhưng vẫn còn một khe hở chưa bị đóng kín. Các âm hồn cường đại, hung ác rất khó xuyên qua, nhưng truyền đi một số tin tức thì có thể. Từ nơi này nhảy xuống như rơi từ đài cao vạn trượng, tiến vào Cửu U không đáy, từ đó có thể thấy một cánh cửa đã phong ấn. Ý đồ về âm phủ lí tưởng của Tổ Thần triều Toại Nhân vẫn chưa chính thức xuất hiện, nhưng Thập điện Diêm Vương thay nhau quản lí âm phủ từng đoạn thời gian. Ngay cả trong Hắc ám lĩnh vực cũng từng có quan lại âm phủ trông coi. Chuyện Tử Toản Âm Mộc lần trước là do bọn hắn truyền tin tới. Hy vọng ngươi có thể mang tiểu thú có linh hồn ấn ký không thể bị ma diệt mang đi.

" Không phải chính là tin cầu cứu của Kha Kha sao? " Tiêu Thần nghi hoặc hỏi.

" Từ nơi này nhảy xuống đến trước cánh cửa bị phong ấn cùng bên kia chính là âm linh liên thông, ngươi sẽ biết được toàn bộ thôi. "

Vì tiểu thú Tuyết Bạch, dù là tiến vào địa ngục, xuống Cửu U thì Tiêu Thần cũng không mảy may nhíu màu. Sau khi suy tư một phen hắn cảm thấy bà già kia sẽ không lừa hắn.

" Được, bây giờ ta sẽ xuống Cửu U. "

" Chờ một chút, trước tiên ta cần nhắc nhở ngươi, xuống thì dễ, lên mới khó. Trong Cửu U vô cùng nguy hiểm, có vô tận ác hồn, ngươi nên suy nghĩ kỹ. "

"Không sao " Tiêu Thần ngay cả địa ngục cũng đã xuống, còn sợ ác hồn sao? Dọc đường đi cũng không biết phải liều mạng với bao nhiêu quỷ hồn rồi.

" Ta cũng đi với ngươi" Ngưu Nhân dũng cảm nói.

" Không cần thiết. Ta có thể đi một mình" Tiêu Thần biết chuyến đi lần này sẽ có rất nhiều nguy hiểm, hắn không nghĩ sẽ mang Ngưu Nhân theo để mạo hiểm "

Ngươi không thể đi" Bà già này ngay cả khi cười cũng vô cùng âm trầm đáng sợ, cả người âm vụ bao quanh: " Ngươi tới Thánh Sơn của man tộc không phải để đi tìm một bản mạng thú hồn sao? Ta là tổ tông của ngươi, làm sao có thể để ngươi tay trắng ra về. Hắn xuống Cửu U, thì ngươi nhân tiện ở lại đây. Lão tổ tông ta đây rất thích gã béo mũm mĩm nhà ngươi. Chuẩn bị theo ta đi tìm thú hồn hàng khủng để nhập thể, hoàn thành tâm nguyện của ngươi đi. "

Nói đến đây, bà già kia không một tiếng động, bay vèo một cái tới gần Tiểu Mập Mạp, véo yêu cái má mũm mĩm của hắn.

Bị mụ quỷ già dùng ma trảo vuốt ve, Tiểu Mập Mạp lông tóc toàn thân dựng đứng cả lên ( DG: lông toàn thân nhá >:) ) sợ hãi nghĩ thầm, chẳng lẽ mụ quỷ này thực sự là tổ tông của mình?

Tiêu Thần như tráng sĩ đi không ngoái đầu, nhảy vèo xuống vực thẳm trong Cửu U đài. Bóng tối vô tận nháy mắt đã nuốt chửng hắn.

" Óa óa ! Đợi tí đã! " Ngưu Nhân cũng muốn đuổi theo, nhưng mụ quỷ già lại cản trước mặt, nói:" Ngươi đi theo cũng vô dụng thôi, hay là theo ta đi luyện hồn thôi"

Thế là Ngưu Nhân bị mụ quỷ già cưỡng ép kéo đi, rời khỏi đài Cửu U, nghe chừng là vì cái thượng cổ thú hồn vương kia. Ngay sau đó, một tiếng thét giận dữ đầy vẻ liều mạng phát ra.

" Đầu trâu mặt ngựa … lại mang ra cho ta chọn? Có lầm không đấy?! "

"Ây da, đấy chính là thú hồn vương cực khủng đó nha! "

"Đừng có lừa ta, dù chết ta cũng không thèm chọn đầu trâu mặt ngựa đâu! "

" Ây da, đầu trâu chẳng phải là thích hợp nhất còn gì? "

Nhìn gã béo đang thở hồng hộc vì tức giận, mụ quỷ già cười phe phé: " Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết thôi, có khi sự thực lại lệch đi mười vạn tám ngàn dặm đấy. Ngươi sao biết đầu trâu này năm đó uy mãnh như thế nào? Chính là một chiến hồn cực khủng trong man tộc chúng ta năm đó. Mấy vị man tộc thánh hiền cũng từng tế luyện dung hợp với hồn của ngưu vương đó. Cũng không giống trong truyền thuyết**, đầu trâu này cũng không phải tiểu tốt ở âm phủ đâu. Nếu như người không phải con cháu của ta, ta liền mặc kệ nhà ngươi, lại càng không nói đem anh hồn ( kiệt xuất) đang ngủ say nhập vào cơ thể ngươi. "

Từ trong một tòa cổ động ( DG: cái hang động cổ ) sâu thăm thẳm thổi ra từng luồng từng luồng linh hồn ba động khủng khiếp có thể khiến kẻ khác sợ vỡ mật, luồng lực lượng cường đại này làm Tiểu Mập Mạp có cảm giác khó thở.

" Trên người ngươi có rất nhiều thú hồn loạn xà ngầu, vừa hay cấp cho Ngưu Vương hồn. " Mụ quỷ già cười nói:" Nếu có một ngày ngươi tu luyện thành công, chắc chắn trên dương thế mỗi ngày ngươi sẽ thành tâm cúng bái, nhớ tới công ơn của ta."

Trong đám đầu trâu mặt ngựa kia, cái chiến hồn to lớn của con trâu già … Tiểu Mập Mạp khóc không ra nước mắt.

Trong âm phong gào thét ghê rợn, Tiêu Thần rơi nhanh xuống Cửu U mười tám tầng địa ngục. Trong vực sâu vô tận, bóng tối đen kịt không chút tia sáng nào, các âm hồn kêu rên. Nếu như không có Thất Thải Thánh Thụ tỏa ra ánh sáng, Tiêu Thần sợ rằng đã bị vô số hồn ảnh rợn tóc gáy cắn xé tan thây rồi.

Cũng không biết Cửu U này sâu bao nhiêu, thời gian đủ hai canh giờ, Tiêu Thần mới chạm đáy. Nơi này âm khí rất nặng, làm cho trái tim có cảm giác áp lực cực lớn. Thậm chí ngàn vạn hồn phách kia cũng không có cái nào đuổi tới nơi này. ( DG: nếu gia tốc 10m/s cố định, bỏ qua ma sát với âm phong, TT không cố tình vận công rơi chậm lại, thì Cửu U sâu khoảng 1.036.800 Km,( từ trái đất đến mặt trăng chỉ có 384.403 Km), khi đến đáy, tốc độ rơi đạt đỉnh là … 144 Km/s hay 518.400 Km/h , nếu TT nặng 80Kg, lực va chạm tương đương 1 chiếc xe tải 40 tấn lao đến với tốc độ … 1037 Km/h, đâm vào 1 diện tích ~ 500 cm vuông của 2 bàn chân, trừ khi hắn tiếp đất bằng 1 bàn chân … vô đối.)

Trong lòng núi, khắp nơi trên mặt đất là xương trắng, không biết tích tụ thế nào mà thành, khí tức tử vong chính là thứ duy nhất ở đây, không còn có bất cứ thứ gì khác.

Tiêu Thần lấy linh giác thay cho thị giác, trong bóng tối vô tận này, cẩn thận đánh giá, quan sát (cảm nhận thì đúng hơn) một phen. Hắn dọc theo con đường ngập xương trắng đi tới.

Sau khoảng một canh giờ, phía trước xuất hiện một cánh cửa phong ấn, bên trên lấp lánh ánh sáng huyết sắc, toát ra vẻ đẹp lạnh lẽo uy nghiêm dựng tóc gáy.

Một hư ảnh hiện ra phía trước cánh cửa màu máu đáng sợ kia. Trong khung cảnh kinh khủng nơi này, tiếng nói già nua vang lên lại thêm phần khủng bố: " Ngươi … đã … đến … rồi … "

" Ngươi là ai? " Tiêu Thần vội dừng lại, cố gắng tỉnh táo nhìn chằm chằm vào quỷ ảnh mơ hồ trước mặt.

" Ta … là … một lão quỉ trầm luân nơi Cửu U năm tháng vô tận này… là ai không quan trọng… Ngươi tới vừa đúng lúc… Con thú nhỏ có linh hồn không thể bị ma diệt kia còn đang ở sau cánh cửa nói chuyện đó …"

" Sao cơ? Ngươi nói Kha Kha ở ngay phía sau cánh cửa ? "

" Vừa rồi, lúc đang chờ ngươi, ta liền cùng âm linh câu thông. " Huyết vụ lan tràn đến, quanh thân lão quỷ huyết quang bay lượn. Cánh cửa đối diện lại không ngừng có những dòng máu đỏ sậm chảy xuôi xuống, đối với hoàn cảnh trước mắt lại càng tăng thêm vẻ quỷ dị, đáng sợ.

Qua cả một canh giờ, lão quỷ dường như mới thở phào một hơi dài, nói: " Có âm linh tới tim nó rồi. "

Ngay lúc này, Tiêu Thần trong nháy mắt cảm giác được một khí tức quen thuộc xuyên qua cánh cửa, nghe được thanh âm của tiểu thú.

Tiêu Thần quá chú ý nên nóng lòng, hận không thể lập tức nhìn thấy tiểu thú. Tinh thần chấn động trong nháy mắt nhộn nhạo mở ra, sau chút chần chừ liền đem suy nghĩ trong lòng xuyên qua khe hở nho nhỏ giữa cánh cửa bị phong ấn.

" Bọn họ lừa ngươi đấy … ta ở bên này sống rất thích … " Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần cảm giác được giao động tinh thần của Tiểu Thú. Phảng phất như nó thực sự mở miệng nói chuyện. Loại giao động nhẹ nhàng này có thể nói là khá ngập ngừng, vô cùng non nớt, như một lời nói thầm bên tai, khiến lỗ tai có cảm giác ngưa ngứa.

Tiêu Thần vừa cảm thấy chua xót, vừa cảm thấy nhớ nhưng. Buồn cười, Tiểu thú giờ phút này nhất định đang lơ mơ, nói không chừng vừa mới tỉnh ngủ, mơ màng trở dậy .

" Kha Kha mau trở lại thôi. "

" Ta muốn ăn quả Sâm Tử Toản Âm Mộc, nhưng bọn hắn tìm mấy tháng mới được tám quả bọ. Ta còn ăn chưa đã mà" Thanh âm Kha Kha có chút ngọng nghịu, lại mang chút tiếc nuối và bất mãn.

Tiêu Thần thật không biết nói gì cho phải, dường như … mọi thứ không giống như hắn tưởng tượng! Tiểu thú ở bên kia có vẻ như không chỉ không có nguy hiểm, mà ngược lại vô cùng dễ chịu, khoan khoái!

Sợ rằng tìm khắp âm phủ cũng không ra bao nhiêu cây Tử Toản Âm Mộc, mà có thể kết tinh thành quả, lại càng như phượng mao lân giác. Nếu không phải Tử Toản Âm Mộc sinh trưởng hơn mười vạn năm thì không thể ra quả. Mà dù ra quả cũng vô cùng khó khăn, thế mới nói quả Sâm của Tử Toản Âm Mộc so với Thiên thần quả còn khó tìm hơn.

** Trong truyền thuyết thì đầu trâu mặt ngựa là lũ tay sai ở âm phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.