Trường Sinh Giới

Chương 216: Tịch Thổ




Chim én nhỏ dưới mái hiên nhà, tiếng kêu chiêm chiếp chờ mớm mồi. Bờ sông trắng cánh hoa phong, những sợi bông vụt thoáng qua, hoa thơm cỏ lạ theo gió bay xa. Trong thôn nhỏ linh khí dày đặc, đồng thời cũng tràn đầy khí tức đồng quê mộc mạc. Mọi thứ đều là sinh động như vậy, phảng phất như một xóm núi nhỏ bên bờ sông Hoàng Hà khiến Tiêu Thần nghĩ mình đang trong giấc mộng.

Chớp mắt đã trôi qua hai tháng. Thân thể Tiêu Thần cũng đã dần dần khôi phục lại. Mặc dù tuổi thọ đã mất đi nghiêm trọng, nhưng mà trong chín đại huyệt vẫn ẩn chứa tràn đầy linh khí sinh mạng. Mặc dù không hề ồ ạt xuất ra, nhưng mỗi ngày lại có chút ít tinh khí nhè nhẹ tràn ra để xoa dịu các cơ quan nội tạng vốn đã bị lão hóa. Điều đó khiến cho cơ thể của Tiêu Thần duy trì một loại cân bằng hết sức tinh tế.

Ngọn lửa sinh mạng vẫn còn cháy, chiến lực cũng vẫn còn. Trong lòng Tiêu Thần trào dâng một chiến ý …, hận không thể lập tức quay về Thiên Đế Thành.

Nhưng mà hắn biết trước mắt thì còn lâu mới có thực lực để quay trở về được. Sau khi tỉnh táo suy nghĩ thì sự xao động trong lòng rồi cũng dần dần bình ổn trở lại.

Đứng trên vòm cầu đá nhỏ ngắm nhìn mái tóc bạc trắng của mình phản chiếu trong nước, Tiêu Thần lẳng lặng không nói gì. Lúc này đây hắn thật sự thấy mình đã hoàn toàn thất bại ... Tại Thiên Đế Thành hắn đã mất đi rất, rất nhiều thứ, trong lòng là cả một khoảng trống rỗng.

Mất mát sự thừa nhận của mọi người. Danh, lợi, quyền lực, tình cảm, yêu thương, căm ghét, thù hận là vì nguyên cớ gì?

Cái mất mát chính là tình nghĩa. Đến có tình như Hải Vân Thiên vẫn rút kiếm lạnh lùng chống lại mà đâm ngược hắn. Thân tình như Kha Kha thì người chết hồn tan. Thú thần cũng mất mạng, thân thể đã tan tác.

Cái mất mát cũng là hai trăm năm tuổi thọ, tương đương với hai kiếp trong thế giới loài người trôi đi mà không hề được nếm trải chút nào trong hành trình bất diệt của sinh mạng. Nhưng mà những cái đó không có chút dấu hiệu cỏn con nào, chỉ còn một hình bóng tái nhợt vô biên đang dần dần nhớ lại trận thảm bại đêm đó.

Thua chạy khỏi Thiên Đế Thành!

Tiêu Thần mất đi rất nhiều, có một nỗi đau đớn xé ruột xé gan. Đừng mơ tưởng đến những câu thề ngây thơ, chớ nghĩ đến thốt ra những lời nói hùng hồn, nỗi đau trong lòng chỉ có tự biết. Giờ đây hắn yên lặng ngẫm nghĩ lại, hắn bình tĩnh tự hỏi mình.

Tuổi trẻ ngông cuồng đó là cá tính dễ thấy. Hắn đã từng chấp nhận với bản tính của con người, quá mức để ý đến bề ngoài. Nào danh lợi quyền lực, nào tình ái hận thù … Tất cả đan xen vào với nhau thành mạng nhện chằng chịt. Trên thế gian này chưa có người nào có thể tránh thoát, hắn cần phải rèn luyện nữa.

Điều đó có ý nghĩa sẽ phải ẩn nhẫn và trốn tránh sao?

Không! Tuổi thanh xuân phải bay bổng, đừng có tự đè nén bản tính của mình. Hắn là một người tự do hào hiệp. Nếu tự giam hãm mình lại thì chỉ có thể giết chết cả tính mạng và linh hồn của hắn mà thôi.

Nếu như để cho hắn nghĩ lại thì hắn chỉ muốn có thêm sự lão luyện, thậm chí có thể nói là thâm độc hơn. Để cho sự non nớt trong dĩ vàng trở nên thành thục hơn, khiến cho sự oai nghiêm của ngày xưa lại thêm bóng bẩy.

Không phải thỏa hiệp, không cần nổi giận mà là lột xác để làm cho cuộc sống càng thêm huy hoàng.

Hắn muốn từ trong thảm bại mà rút ra kinh nghiệm. Lão luyện cũng không có ý nghĩa mất đi nhuệ khí. Đúng là tuổi trẻ đang tràn trề phong nhã hào hoa, tình cảm mãnh liệt sẽ không dập tắt. Sự sôi sục trong lòng tin tưởng rằng sẽ làm ý chí phấn đấu tiến thủ lại càng thêm kiên định.

Cái phải thay đổi chỉ là thủ đoạn, còn trái tim vĩnh viễn sẽ không thay đổi!

Tiêu Thần lẳng lặng mà đứng trên đỉnh vòm cong của cầu đá với suy nghĩ bay bổng.

Diệp lão gia tử đẹp lão nhàn nhã đang thong thả bước tới rồi đi lên trên vòm cong của cầu đá. Ông lão cả ngày cười tủm tỉm nói một cách rất ôn tồn và hiền lành: " Cậu đang có tâm sự à?"

"Cháu chỉ đang ngẫm nghĩ mà thôi."

Lão nhân cười ha hả nói:"Phải trải qua thất bại cũng không đáng sợ, điều mấu chốt chính là đối mặt với thất bại như thế nào. Người có năng lực xuất chúng nếu không từng bị thất bại thì cả đời cũng có thể chỉ là xuất chúng mà thôi. Con người suốt đời cần phải không ngừng rèn luyện, phải qua những trận phong ba bão táp mới có thể hiểu được ý nghĩa chân chính trong đó. Khi ta tuổi còn trẻ thì cũng đã từng ngạo mạn như vậy, phải biết rằng cây đứng một mình thì ắt phải chịu gió lớn, cho nên ta đã trải qua không ít lần giáo huấn đau đớn. Có năng lực là một chuyện, nhưng mấu chốt là xem ngươi làm thế nào phát huy năng lực của mình. Giống như cây cỏ đầu tường bị khinh rẻ vì không ngừng lắc lư. Nhưng là quả thật đó là thủ đoạn cao cường để đối phó với phong ba bão táp"

Tiêu Thần nở nụ cười sẵn sàng lắng nghe.

"Lão gia tử ta xin mời ngài đi quán uống rượu"

"Tốt thôi. Nhưng thật ra ta đã quên rồi, Thanh Thanh nhà ta rõ ràng đã cứu thoát một đại phú ông có mang theo người ngân phiếu mấy chục vạn lạng vàng. Vì vậy nhân tiện đi mua loại loại rượu thượng đẳng của Vương tiên bà có lẽ cũng đủ uống đến mấy năm"

Sáu mươi vạn lạng vàng, đó là tiền thưởng của Kha Kha sau khi thắng được danh hiệu Nam hoang thú vương. Mỗi khi chứng kiến chỗ ngân phiếu này thì Tiêu Thần lại nhớ tới con vật nhỏ đó mà có một nỗi đau xé ruột xé gan.

Nói cho đúng thì hắn cũng đã từng là người giàu có. Lúc bán cây trường mâu Ba tư cổ được tám mươi vạn lạng vàng thì hắn cũng chẳng tiêu pha gì. Có điều bây giờ số tiền đó còn ở trong tay Gia Cát bàn tử ( tròn xoay).

"Chẳng phải là ta hẹp hòi, mấy chục vạn lạng vàng thật sự là ta không muốn đi lấy, điều đó làm cho lòng ta sinh xấu hổ. Nhưng mà ngài yên tâm, ngày hôm qua ta đi qua rừng thấy một gốc cây Cửu diệp long thảo thì đã đưa đến cho Vương tiên bà. Cái đó đổi lấy mười mấy vò cực phẩm tiên thì không thành vấn đề"

"Ha ha ... Được đó, vậy cũng đủ cho chúng ta uống." Lão nhân thoải mái cười lớn.

Tiêu Thần đối với lão nhân ân cần vô tư này có một lòng kính trọng từ đáy lòng. Lão nhân vô cùng hiền lành nhưng tu vi lại cao thâm đến không thể hình dung được, không cách nào ước lượng nổi sự bí ẩn đó.

Điều làm cho Tiêu Thần khiếp sợ chính là, trong cả thôn này có chừng mấy chục người cao tuổi như vậy.

Từ nhóc Ngưu Nhân tiểu bàn tử thì hắn được biết ở trong Tịnh Thổ chỉ có tộc người rừng và man tộc ẩn cư. Còn làm sao bọn họ đến được đây thì rốt cuộc cũng chẳng có ai biết. Theo Ngưu Nhân nói thì bà của hắn sau khi chạy thoát khỏi vòng vây ở Long Đảo về đây, khi gặp những người này cũng đều rất cung kính. Theo như tiểu bàn tử (nhóc tròn xoay) nói thì ở đây đều là những nhân vật cực kì " Khó lường ".

Tiêu Thần phỏng đoán những lão nhân sống ở Tịnh Thổ đều có thể có quá khứ vô cùng chói lọi, có điều bọn họ tâm tính không màng danh lợi nên mới cùng nhau ẩn cư ở chỗ này.

Có rất ít người đến Tịnh Thổ quấy rầy những lão nhân này. Ngoại trừ những người đặc biệt được phép thì mảnh đất Tịnh Thổ này đích thực là thiên đường đối với những người rừng và man tộc.

Bên ngoài Tịnh Thổ có đông đảo các bộ lạc thuộc về man tộc hay tộc người rừng. Trong khu vực miên man ngút ngàn đến hàng vạn dặm thực rất khó biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu bộ lạc từ thời xa xưa.

Thiên Đế Thành của Nam hoang là nằm ở phía tây bắc của nơi này. Nhưng so với cả đại lục Trường sanh mà nói thì vùng này nằm ở biên giới phía tây nam, đã gần đến vùng đồng bằng ven biển phía đó rồi.

Nếu như có thể ngự không phi hành thì muốn đi tới vùng đồng bằng đó cũng phải mất đến một ngày ròng.

Tửu quán nho nhỏ của Vương tiên bà nằm ngoài trời. Chỉ có một ít bàn ghế bày biện ở bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ, mỗi ngày đều có không ít lão nhân tới thăm. Nếu xuôi gió thì từ cách rất xa đã có thể ngửi thấy được những đợt hương rượu thơm ngát làm say lòng người. Quả đó không thể là rượu bình thường. Tiêu Thần tự mình nếm qua, có thể nói chén nào chén nấy đều là tiên phẩm, men rượu như thấm sâu vào tận đáy lòng.

Cho dù những lão nhân này cũng rất ân cần và hiền lành, nhưng mà Tiêu Thần cũng không dám chậm trễ, nhìn thấy mỗi vị lão nhân đều phải mỉm cười tỏ vẻ kính trọng.

"Tiêu Thần, thân thể của ngươi quá suy nhược rồi, tinh nguyên tính mạng còn ít đến đáng thương. Hôm nay ta truyền thụ một lần. Cứ thế luyện thân thì đảm bảo tinh nguyên của ngươi sẽ dần dần ngưng tụ lại"

Quy lão gia tử chính là một vị man tộc, bởi vì bản mạng thú hồn là quy nên Tiêu Thần ngày thường cũng theo người khác gọi là Quy lão gia tử như vậy. Có điều là tu vi bọn họ đã đến cảnh giới đó nên sớm đã không có mảy may dấu hiệu thú hóa. So với người bình thường cũng không có gì khác biệt. ***.

Dáng dấp đi lại của Quy lão gia tử cũng không được … tự nhiên. Tựa như một con rùa khổng lồ hơi chúi đầu về phía trước. Chỉ có cái miệng không ngừng mấp máy, những luồng linh khí đất trời li ti thành dòng không ngừng chảy vào trong miệng của lão.

Diệp lão gia tử nhắc nhở:"Tiêu Thần mau chóng học được điều này là đoạt kì công dưỡng sinh của đất trời tạo hóa. Có thể nói là trường sinh tuyệt học hiếm có trên thế giới"

Tiêu Thần vội vàng cảm tạ rồi lắc lư người thả lỏng tâm thức vào cõi hư vô, dùng tâm linh để nghe Quy lão gia tử hết lòng truyền thụ. Cẩn thận nghiền ngẫm thực hành một lượt. Hắn không thể không sợ hãi mà than, kì công bậc này tuyệt đối không sao tả nổi.

"Hì hì …. Tại sao tiểu thúc lại có bộ dạng như vậy?" Thanh Thanh lanh lẹn thông minh đến kỳ ảo, hàng mi khiến người ta phải vội tìm vần, đôi mắt như hàm chứa cả hồn thơ. Cả người giống như một tinh linh, nàng cười hì hì từ bên ngoài thôn đi tới.

"Phù phù "

Nghĩ đến tư thế lúc này, Tiêu Thần cả kinh ngồi phịch trên mặt đất.

"Hì hì, đại thúc không nên kích động. Ồ, kỳ thật tư thế vừa rồi của thúc thật đúng tiêu chuẩn. Cho tới bây giờ ta cũng không học được"

Quy lão gia tử vuốt ve chòm râu trắng như cước mà cười nói:"Tiểu nha đầu đừng có chòng ghẹo. Mặc dù tư thế không thuận mắt lắm, nhưng quả thật là tuyệt học có thể bảo vệ tánh mạng. Ta cũng muốn dạy cho ngươi, nhưng lần nào ngươi cũng chạy mất"

Chẳng phải cũng chỉ nói đơn giản như vây. Thanh Thanh có thể nói là thông minh vô cùng. Như một viên ngọc long lanh rung động trái tim, cô gái thông minh lanh lẹn như vậy khiến cho tất cả lão nhân trong thôn đều rất yêu thích và cưng chiều.

Nàng nở nụ cười rạng rỡ:"Vâng. Sau này chắc chắn sẽ phải tìm Quy lão để học rồi" Nói tới đây, nàng quay người lại nhìn Tiêu Thần nói:"Đại thúc. Thúc thật sự muốn đi cùng Tiểu bàn ca đến Thánh Sơn? Ở đó rất nguy hiểm, thúc đang suy yếu như vậy thì không nên mạo hiểm tới đó".

Nghe thấy mấy câu này, các lão nhân trong quán rượu nhỏ cùng nhìn về phía Tiêu Thần. Diệp lão gia tử nói:" Người đi vào đó đều là cửu tử nhất sinh. Rất ít người có dũng khí mạo hiểm tới đó, quá nguy hiểm mà."

Quy lão gia tử cũng nói:"Rất nguy hiểm đấy, nếu năm đó ta không bị dồn đến tuyệt cảnh, thì cũng không muốn liều mạng đi vào trong đó tìm gặp cơ duyên"

Thánh sơn của man tộc chính là một nơi thần bí nhất. Tương truyền Tổ thần là thần lửa đã tế luyện thành một cái " Thiên Địa Đồng Lô " có thể dùng để luyện vạn vật trong đất trời.

Có điều sau này không biết xảy ra chuyện gì mà Thiên Địa Đồng Lô hóa thành một tòa thánh sơn trở thành nơi gửi gắm thánh hồn ở trong trời đất. Rất nhiều cường giả sau khi bị mất sức mạnh (hồn lực) đều đã quy về nơi đây.

Đương nhiên điều này chỉ có một nhóm người bí mật biết đến mà thôi, truyền thuyết nào cũng chứa rất nhiều điều bí ẩn không thừa nhận từ thời thượng cổ. Mặc dù là thầy cúng hay nhà tiên tri các bộ lạc man tộc cũng không biết hết.

"Ta thật sự muốn tới đó …. Ta muốn thử xem ở đấy có thể gọi về linh hồn của Kha Kha" nguồn TruyenFull.vn

Tiêu Thần không hề giấu diếm lai lịch của mình. Những lão nhân này đều biết vì sao mà hắn lại chạy đến Tịnh Thổ rồi.

Vương tiên bà đi từ trong căn nhà gỗ nhỏ ra. Mặc dù tóc bà bạc trắng nhưng dung nhan lại vẫn xinh đẹp như ngọc. Nếu nói già thì khẳng định là sai lầm còn nói trẻ thì cũng rất không thích hợp. Bà cười nói với Tiêu Thần:"Hôm qua, cậu mang tới Cửu diệp long thảo công hiệu rất mạnh, đủ để nấu ra năm mươi vò tiên tửu." Rồi sau đó bà nói đầy vẻ quan tâm:" Nếu cậu đã muốn xông pha chốn mạo hiểm thì chẳng ai ở đây ngăn cản cậu. Nhưng chúng ta không thể không nhắc nhở cậu lần nữa, nơi đó thật sự rất nguy hiểm. Ta truyền thụ cho cậu một phép thuật phòng ngự"

Nói tới đây, Vương tiên bà trở nên vô cùng trang nghiêm, trong miệng thì thầm:" Hoàn vũ vi hư, tâm tàng thiên địa, tương hựu tâm sanh, ấn do thân kết ..."

Giờ phút này Vương tiên bà có vẻ trông vô cùng thần thánh trang nghiêm, liền phát tán lốc xoáy lên không trung, làm ra đủ các loại động tác phức tạp huyền ảo. Hai tay không ngừng kết ấn, một cái Bảo Bình trống rỗng lơ lửng ở trên đỉnh đầu bà. Từ trán tỏa ra muôn vàn ánh hào quang chói lọi làm cho người ta không thể nhìn thẳng vào được!

Diệp lão gia tử nói với Tiêu Thần, nói: "Mau, hãy mau ghi nhớ. Đây chính là loại ấn pháp cao cấp nhất Áo Nghĩa Bảo Bình ấn trong truyền thuyết đó!"

Tiêu Thần hài lòng di chuyển cả người, lắng nghe Vương tiên bà truyền âm, thử nghiệm cảnh sắc tuyệt vời bắt đầu kết lại trong Bảo Bình ấn.

Vương tiên bà thuộc tộc người rừng, đối với loại pháp ấn tự nhiên có thể nói tinh thông cực kỳ. Có thể thi triển phép thuật mà đoạt lực tạo hóa thiên địa. Trong Bảo Bình ấn chính là bà đã kết hợp trọn vẹn Phật gia và Bảo Bình thành một pháp ấn tối cao.

Tiêu Thần đắm chìm trong một trọng thái kỳ ảo, cảm nhận được sự mạnh mẽ đáng sợ trong Bảo Bình ấn. Hắn có một loại cảm giác đã đạt đến mức cảnh giới tận cùng. Bảo Bình vừa động, quyền thế chấn động trời đất xuất ra.

Bên kia, Thanh Thanh cũng như nàng bướm vờn hoa khoa chân múa tay, ngón tay ngọc thon thả không ngừng kết ấn, một cái Bảo Bình pha lê hiện ra trên đỉnh đầu nàng. Thoạt nhìn thì nang cũng giống như một nữ thần thánh khiết, nàng lẩm bẩm:" Mỗi lần xem Vương bà bà kết ấn, đều khiến cho ta có cảm nhận vô cùng, không biết khi nào ta cũng có thể tự nghĩ ra ấn pháp bậc đấy"

"Tư chất coi như không tệ" Sau khi Vương tiên bà chứng kiến Tiêu Thần ghi các ý nghĩa thì đưa ra đánh giá như vậy.

Phải biết rằng Tiêu Thần trên con đường tu luyện có năng khiếu rất cao. Nhưng ở trong mắt các lão nhân này thì dường như mới vừa đạt tiêu chuẩn mà thôi. Điều này đủ để nói rõ sức mạnh của bọn họ thật thâm sau khó lường được. Cũng chẳng ai biết đến quá khứ của các lão nhân này. Bọn họ cũng đã ít nhiều gặp tu chân giả thiên phú rất cao, còn chính bọn nó tất nhiên lại càng là những kẻ tài ba trong số đó.

Thanh Thanh quả thực là rất thông minh liền cười hì hì nói với Tiêu Thần:" Đại thúc còn không mau mua rượu mời mọi người vui vẻ uống mấy chén tiên tửu. Đến lúc đó bọn họ thuận tiện truyền thụ cho thúc, đủ để cho thúc dùng đến cả đời"

Tiêu Thần biết nàng có ý tốt muốn giúp mình, đương nhiên không giống như đầu đất nghe mà không hiểu. Hắn lập tức mua rượu mời các lão nhân nhấm nháp.

"Lạch cạch "

Rất nhiều cánh cửa các nhà gỗ nhỏ trong thôn được mở ra. Vừa nghe có người muốn mời khách thì rất nhiều lão nhân đều cười ha hả không mời cũng đến.

Trên thực tế, nhưng lão nhân này căn bản khinh thường vụ lợi. Việc tu luyện bất biến kể cả kiến thức huyền ảo sâu sắc đối với bọn họ mà nói thì không coi là cái gì. Phàm là những thanh niên trai tráng man tộc hay tộc người rừng khi đến thôn xóm thì bọn họ đều hết sức tận tâm chỉ bảo.

Tiêu Thần cho dù đã thông tỏ những Thiên bi cổ pháp huyền ảo, nhưng khi chứng kiến những lão nhân này ngẫu nhiên thi triển pháp quyết thì hắn vẫn cảm thấy sự huyền diệu tối cao. Nếu như có thể học được những điều đó rồi kết hợp với nhau thì không chừng cũng sẽ có nhứng kết quả lớn lao đối với việc tu luyện của hắn.

Cuộc sống thật thà chất phác tại Tịnh Thổ cũng chẳng màu mè, vô cùng dồi dào khí tức. Nơi này không hề có cảnh đấu đá lẫn nhau, không có tranh quyền đoạt lợi. Nếu so với Thiên Đế Thành thì quả thật Tịnh Thổ là thiên đường chốn nhân gian khiến cho Tiêu Thần đột nhiện có một cảm giác đã quay trở về thế giới xa xăm.

Suốt một tháng kế tiếp, Tiêu Thần cũng học được một cách thần kì từ các lão nhân mấy loại pháp thuật khó hiểu. Mỗi khi hắn chính thức thực hành thì đều sợ hãi sinh ra một loại liên tưởng, những lão nhân này liệu có thể là thần hay không đây? Làm sao có thể sáng chế ra những pháp quyết tuyệt diệu thiên tài như vậy? Dường như thật sự không kém một chút nào so với Thiên bi cổ pháp rồi!

Thời gian nhanh trôi, Tiêu Thần thấm thoắt đã tới Tịnh Thổ được bốn tháng. Chức năng thân thể cũng đã khôi phục gần xong và đạt đến một loại trạng thái thăng bằng tinh tế. Hắn quyết định ra tay, gọi Tiểu bàn tử Ngưu Nhân đi Thánh Sơn của man tộc để gọi về hồn phách của Kha Kha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.