Trường Sinh Giới

Chương 190: Đề Thân




<!--spoiler-body-->

" Ngươi…Chết đi!". Yến Khuynh Thành xấu hổ lườm Tiêu Thần một cái, bất quá Tiêu Thần lại phát hiện trong đôi mắt long lanh xinh đẹp của nàng xuất hiện một tia giảo hoạt.

Soạt…..

Tiêu Thần như phù quang lược ảnh, lưu tại chỗ một đạo tàn ảnh vọt đến bên người Yến Khuynh Thành, một tay nắm lấy bàn tay ngà ngọc thon dài của nàng, mà chỗ hắn vừa rời khỏi một đạo thiểm điện ầm ầm giáng xuống.

" Ta đã từng thấy qua trận pháp như vậy ở trung tâm bản doanh Bất Tử môn của các ngươi, ngươi còn muốn tính kế với ta sao?"

" Buông tay ta ra!"

" Không buông!"

" Tiêu Thần cái tên hỗn đãn ngươi….."

" Nếu còn tiếp tục mắng ta, đừng trách ta trở thành ác bá thật sự, thoã mãn kỳ vọng của ngươi!"

" Ai thèm kỳ vọng chứ! Chết đi chết đi! Tên gia hoả ngươi thật quá vô liêm sỉ mà!". Yến Khuynh Thành giận dữ và xấu hổ vô kể, dùng sức giãy dụa.

" Đi thôi, đi gặp trưởng lão của các ngươi…"

" Muốn đi ngươi tự mình đi đi, buông ta ra!"

" Ngươi không đi sao được? Hôm nay là ta vì ngươi mà đến a!"

" Tiêu Thần hỗn đản!". Yến Khuynh Thành đã thật sự có chút sợ hãi. Cái tên gia hoả này dường như thật sự muốn đi gặp trưởng lão.

" Cũng vì Bất Tử môn các ngươi phao truyền rằng cho phép ngươi gả cho ta rồi, vì thế suýt nữa ta bị Pastuer Cổ Mâu giết chết…"

Tiêu Thần cùng với Yến Khuynh Thành cùng lúc bay qua trên bầu trời lâm viên, tà áo phiêu hốt, nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì dung mạo như tiên, nhìn qua cũng thấy rất là xứng đôi vừa lứa.

" Ôi chao, đó không phải là Yến sư muội sao? Như thế nào lại sát cánh bay cùng một nam tử a!"

" Yến sư muội cư nhiên cùng một tên nam nhân sát cánh cùng bay…"

" Ta thật muốn quyết chiến với tên gia hoả kia!"

Phía dưới không ít tu giả của Bất Tử môn nhìn thấy tình cảnh diễm lệ này, mấy tên nam đệ tử đều cảm thấy cõi lòng mình tan nát.

Yến Khuynh Thành đang bay nghe được những lời này, suýt nữa từ trên cao té xuống.

" Tiêu Thần tên hỗn đãn ngươi còn không mau buông tay ta ra!"

" Không buông!"

Hai người đều tu thành Bất Tử Thiên Dực, bay nhanh trên không từ đám đình đài lầu các giữa lâm viên, trong nháy mắt đã xuất hiện trước đại điện của Bất Tử môn, nhẹ nhàng đáp xuống.

Trưởng lão của Bất Tử môn đã được thông báo trước, liền cho người dẫn hai người vào trong đại điện

Trong điện có vẻ cổ kính, thờ phụng không ít tượng của thần ma, ở trung tâm chính là kim thân pháp tướng của Bất Tử Tà Vương, thoạt nhìn khôi ngô tuấn tú hơn người, trong mắt có một tia cô tịch sinh động dị thường, phảng phất từ trăm ngàn năm trước xuyên qua thời không mà hiện, đem phần cô tịch đó chiếu vào lòng của hậu nhân.

Đương nhiên thần thái ngạo nghễ thiên hạ được điêu khắc cực kỳ sinh động, trong sự tịch mịch lại thêm một tia cao ngạo, phảng phất như chúng sanh thiên hạ đều nằm dưới chân mình, thế gian không có đối thủ nào đáng giá để hắn xuất thủ!

Tà Vương từng chấn nhiếp qua mấy thời kỳ, lúc mới vừa sáng lập môn phái, từng tàn sát không ít thần ma, có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đơn độc sát nhập hầu hết Thần Đảo cung trước đây, thu lấy Thần Huyết Dục Thân, chính là thần tượng trong lòng mọi người của Bất Tử môn thành tâm lễ bái, không kể nam nữ, già trẻ lớn bé.

Nam nhân phải là như vậy đó! Đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi cao quét mắt nhìn thiên hạ phía dưới. Đây là mộng tưởng của tất cả nam nhân trong Bất Tử môn, ai cũng muốn tái hiện phong tư tuyệt đại năm xưa của Tà Vương cả.

Nử tử cũng bởi nguyên nhân tồn tại của Tà Vương mà trở nên tâm cao khí ngạo, trong lòng các nàng, chỉ có nam tử bậc này mới xứng, mới đáng giá để phó thác chung thân đại sự.

Tiêu Thần đứng trong đại điện, yên lặng hướng về pho tượng của Tà Vương xá một cái.

" Trước mặt Tà Vương, ngươi cũng cảm giác được thân mình nhỏ bé sao?". Yến Khuynh Thành rốt cục lợi dụng cơ hội này buông tay Tiêu Thần ra.

" Tà Vương rất đáng một xá. Nam nhân như thế, ở trên cao nhìn xuống thiên hạ, chí khí tràn trề trong lồng ngực, tung hoành trong trời đất, giận dữ sát thần ma, thật là hùng tâm tráng chí biết bao! Nhưng ta cũng không quá mê tín Tà Vương, hắn cũng bất quá là người tu luyện có tâm chí kiên định đạt tới độ cao này mà thôi. Mỗi người đều có con đường khác nhau, ta vẫn không muốn làm Tà Vương, ta chỉ muốn là Tiêu Thần mà thôi."

" Khẩu khí rất lớn! Nhưng việc là do làm mà được, không phải do nói mà thành!". Yến Khuynh Thành đả kích hắn không chút lưu tình.

Tiêu Thần cười, nói:" Sau này ngươi theo bên cạnh ta, có thể dần dần chứng kiến!". Hắn lại khôi phục bộ dạng uể oải thờ ơ, thu hồi lại nhuệ khí sắc bén vừa rồi.

" Tiêu Thần, ta lập lại một lần nữa, ta với ngươi không hề có nửa điểm quan hệ. Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi quỳ mọp dưới chân ta!". Yến Khuynh Thành nhẫn nhịn đã lâu. Nữ tử có trái tim cao ngạo như nàng, chưa từng có ai dám đùa nghịch như thế, rốt cục không chịu nổi mà bạo phát.

" Ha ha…..". Tiêu Thần cười to nói:" Đến lúc đó rồi hãy nói,ta hiện tại muốn ngươi quỳ dưới chân ta trước đã!"

" Ngươi…. Ta muốn giết ngươi!". Tuyệt thế dung nhan của Yến Khuynh Thành như phủ thêm một tầng sương lạnh, thân thể phập phồng run lên nhè nhẹ.

Ngay lúc đó, một gã đệ tử Bất Tử môn từ phía sau điện đi ra, nói:"Sư tôn cho mời Tiêu công tử"

Nơi hậu điện. Một lão nhân khoảng sáu mươi tuổi, bộ dáng tiên phong đạo cốt tĩnh lặng ngồi trên một cái bồ đoàn, dĩ nhiên lại là người tự xưng là trưởng lão của Bất Tử môn,đã từng cứu đi tên trung niên muốn báo thù cho hoàng kim long vương từ trong tay Tiêu Thần.

Lão lặng lẽ ngồi trên bồ đoàn, phất tay áo một cái vô thanh vô tức, hai cái bồ đoàn nhất thời bay tới bên cạnh Tiêu Thần và Yến Khuynh Thành.

" Tiêu Thần ngươi vì chuyện gì mà tới vậy?"

Tiêu Thần đương nhiên không thể nói " tới dẫn lão bà về", như vậy thì vô liêm sỉ quá, lúc nãy chỉ là muốn chọc tức Yến Khuynh Thành cao ngạo kia mà thôi.

" Vãn bối từng thừa ân chưởng giáo quan của quý môn chiếu cố, theo lẽ nên đến phân điện của Bất Tử môn ở Thiên Đế thành bái phỏng…"

Liễu Thanh Phong gật gật đầu, cùng Tiêu Thần bắt đầu tán gẫu.. Nguồn tại http://Truyện FULL

Yến Khuynh Thành hận tới mức nổ đom đóm mắt. Tiêu Thần mới vừa cùng nàng cười cợt phóng đãng không kiềm chế, mà lúc này bộ dáng nghiêm trang. Nguyên lai nàng cứ tưởng, hắn trước mặt Liễu Thanh Phong cũng sẽ ngạo mạn bất kính, không chút tôn trọng trưởng lão Bất Tử môn, đến lúc ấy khẳng định sẽ bị trừng phạt thật nặng. Nhưng thật không ngờ Tiêu Thần rất là quy củ, cũng không có gì bất kính, trò chuyện thật là hoà hợp với Liễu Thanh Phong.

Liễu Thanh Phong tâm tình nghiêm trọng nói:" Gần đây ngươi phong mang quá thịnh, phải biết rằng cương thì dễ gãy, rất nhiều chuyện không thể cứ theo cảm tính mà làm được"

" Tiền bối chỉ điểm rất đúng, ta sẽ chú ý cẩn thận."

" Ngươi tới Bất Tử môn gặp ta, thực sự là không có chuyện gì khác hay sao?"

"Có chứ!". Tiếp đó, Tiêu Thần uyển chuyển, nhưng biểu đạt ý đồ đến đây không chút lẩn tránh, mặc dù không có nói mấy chữ " dẫn lão bà về", nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng phi thường.

Yến Khuynh Thành suýt nữa đánh rơi chung trà đang cầm trong tay, tên gia hoả này cũng quá vô liêm sỉ rồi, cư nhiên thật sự có dũng khí đề cập tới chuyện này.

Tay Liễu Thanh Phong cũng run rẩy một chút, tên gia hoả này cũng quá thẳng thắn rồi, hoặc là nói có chút bốc đồng, có chút nhuệ khí? Như thế nào cũng không thể có chút điểm khúc chiết đây!

" Chuyện này….."

" Pastuer Cổ Mâu…"

Yến Khuynh Thành xấu hổ không dứt, tên gia hoả này thật to gan lớn mật, bị Pastuer Cổ Mâu xuyên thủng, lại đem ý tứ đổ lên đầu Bất Tử môn, đây là lý do hắn đến đây để cầu hôn.

" Sư phụ…". Yến Khuynh Thành như ngồi trên đống lửa, thấy Liễu Thanh Phong mặt tươi cười, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Tiêu Thần cả kinh, Liễu Thanh Phong lại dĩ nhiên là sư phụ của Yến Khuynh Thành, chuyện này đúng là ngoài dự liệu của hắn!

" Trên nguyên tắc ta không phản đối hôn sự này". Liễu Thanh Phong nói ra ý kiến của mình.

Tiêu Thần rất kinh ngạc, hắn chính là không nghĩ đến sẽ cầu hôn thành công, hết thảy chuyện này cũng chỉ là để phát tiết nỗi bất mãn của mình. Lần trước Bất Tử môn kiên trì với Pastuer Cổ Mâu đối với huynh đệ thối thoát, rõ ràng là lấy hắn làm cái khiên che chắn. Mặc dù không dám hưng binh vấn tội, nhưng bắt chẹt một phen là không thể tránh khỏi, không nghĩ rằng đối phương lại không từ chối.

" Sư phó….". Lúc ấy Yến Khuynh Thành liền lộ vẻ nóng nảy, chuyện gả cho Tiêu Thần đối với nàng mà nói là ngoài sức tưởng tượng. Lúc trước thoả hiệp một lần còn chưa tính, bây giờ đã về tới Trường Sinh đại lục, làm sao lại có thể tiếp tục uỷ khuất chính mình đây?

" Đừng, chuyện này cũng không thể quá sơ sài, ta có ý là đợi sau khi Yến Khuynh Thành tu thành Toái Ma Chủng Thần Đại Pháp, đến lúc ấy chính là ngày rộng tháng dài, bên nhau sớm tối."

Nghe xong mấy câu này, Tiêu Thần thiếu chút nữa phun ra ngụm trà trong miệng. Lão nhân này nghĩ quá đơn giản rồi, muốn thoái thác thì thoái thác hay sao? Thật là ghê tởm chết đi được!

Yến Khuynh Thành lại là nửa mừng nửa giận. Sư phó cũng nói quá đáng rồi, cái gì mà " ngày rộng tháng dài, bên nhau sớm tối" chứ. Ai thèm cùng tên gia hoả này " bên nhau sớm tối"!

Tiêu Thần vốn chỉ muốn tới đây làm khó Yến Khuynh Thành, cho tới bây giờ hắn cũng không ngu ngốc đến nỗi cho rằng có thể lấy được Yến Khuynh Thành. Thế nhưng hiệu quả đạt được trước mắt có thể nói là cũng tạm chấp nhận đi, liền cười ha hả nói:" Yến Khuynh Thành ngươi thật sự không muốn gả cho ta sao? Nếu nói thật sự không lấy chồng chắc là ta phải chạy trốn thôi!"

" Ngươi cứ nằm mơ đi!!". Đẹp như Cửu Thiên Huyền Nữ, cao ngạo như Quảng Hàn tiên tử, Yến Khuynh Thành dung mạo thanh lệ vô song giờ đã trở nên lạnh lẽo, cao ngạo nói:" Ta thà gả cho tên khất cái, gả cho đứa du côn, cũng không gả cho ngươi đâu!"

Tiêu Thần vốn định xong việc là rời đi, thế nhưng bị lời nói của Yến Khuynh Thành chọc giận, cười nói:"Hảo, có chí khí, đủ thanh cao, không lâu sau ta phải rời khỏi Thiên Dế thành rồi, hy vọng Khuynh Thành tiểu thư chớ có lại tiếp tục chung đường với ta, ta cũng không muốn làm chậm trễ chuyện tốt của ngươi."

Những lời này làm cho Yến Khuynh Thành trong lúc nhất thời mắc nghẹn nói không ra lời nói chưa xong, tu luyện Toái Ma Chủng Thần, thật sự không thể ly khai cái lò này.

" Ngươi…"

Lúc nói những lời này, Tiêu Thần đã hướng về phía Liễu Thanh Phong thi lễ cáo từ, đi ra đại điện hùng vĩ.

" Họ Tiêu ngươi bớt đắc ý đi, ta sẽ tìm được biện pháp giải quyết!"

" Ta đây chúc mừng ngươi trước, thật ra chúng ta cũng coi như người quen, nếu như không được thì tiếp tục theo ta làm người hầu đi, điều kiện là không đuợc khóc sướt mướt, kêu rằng gả cho ta."

Tiêu Thần khôi phục lại bộ dạng uể oải làm cho Yến Khuynh Thành căm hận đến tận xương tuỷ, hắn cảm thấy vừa rồi không được phóng khoáng cho lắm, dù sao hắn cũng là nam nhân, bỏ qua ngạo khí của nữ nhân cũng không là gì cả, không đáng để so đo từng ly từng tý, bèn cười ha hả phóng lên cao, bay về phương xa.

Yến Khuynh Thành nghiến răng nghiến lợi, hận không thể một tay chụp Tiêu Thần bắt lại.

" Họ Tiêu kia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

" Lúc nào ta cũng chờ ngươi đến tìm ta, ta đang chăm chú lo lắng nhân sinh đại sự đây, nếu như ngươi đến quá muộn, chỉ có thể làm thiếp mà thôi…" . Lời nói vô cùng ác ý, bóng dáng Tiêu Thần đã khuất trên bầu trời.

" Đi chết đi!". Trên trán Yến Khuynh Thành gân xanh nổi lên đầy.

Ngày thứ hai, Tuyết Bạch tiểu thú Kha Kha vì ham ngủ mà lỡ mất thời gian lên đài, tư cách dự thi vô tình bị tước đoạt. Lúc Tiêu Thần tìm thấy nó, tiểu thú đang ngáy khò khò ở hậu đài, chỉ còn cách dẫn nó về nhà mà thôi.

Bất quá, tiểu thú có ý rất không vui, trong mắt lại càng ánh lên vẻ không cam lòng. Tiêu Thần biết được phải giám sát nó chặt chẽ, nếu không chưa biết sẽ xảy ra chuyện náo loạn gì đây.

Bốn ngày sau, cuộc chiến thú vương đã đến hồi gay cấn, mỗi ngày khán giả xem cuộc chiến tâm tình như sóng dậy tứ bề, Đấu Thú cung gần như chật ních.

Vòng thứ nhất của thú vương chiến xem như đã hạ màn, vòng thứ hai vào ngày thứ năm thú vương chiến bắt đầu.

Hôm nay là trận đầu kịch chiến giữa Hoàng Kim Sư Tử Vương quyết đấu với Huyền Quy.

Thực lực của hai đầu ấu thú này lúc đầu bị đánh giá rất thấp, là từ chuẩn thú vương mạnh mẽ đánh ra đến vòng hiện tại. Trước mắt chân chính tiểu thú vương là tuyệt đối đỉnh cấp cường giả trong tổ đội, dòm ngó ngôi báu đứng đầu đấu thú Nam Hoang thú vương.

Hiện tại, hai đối thủ mạnh gặp nhau, chắc chắn phát sinh một hồi long tranh hổ đấu.

Hoàng Kim Sư Tử Vương thoạt nhìn cực kỳ thần võ, dù chỉ dài hơn một thước, nhưng khí độ của nó như là trời sinh vương giả, thân thể quang huy chói lọi như đúc từ hoàng kim ra. Kim quang chói mắt khiến người ta không mở mắt ra được, lẳng lặng ngồi một chỗ như một toà thái cổ thần sơn làm cho người ta có cảm giác cường đại mà áp bức.

Hoàng Kim Sư Tử Vương có ba đầu, mỗi một đầu tuy không giận mà uy, khiến người trông thấy phải kinh sợ. Đặc biệt ở giữa hai mắt của mỗi đầu đều là mắt dọc, toả ra điểm điểm quang mang, làm cho lớp lão bối cao thủ có cảm giác phát lạnh trong lòng. Mọi người nhất trí nhận định đây tuyệt đối là một đầu thiên địa dị thú, chỉ sợ là khi đối chiến với Long vương cũng có phần thắng.

Về phần Huyền Quy kia, không người nào dám coi thường, bởi vì có lớp lão bối cường giả đã xác minh được đáp án, đây chính là đời sau trực hệ của chân chính Huyền Vũ, là thánh thú trời sinh, có tiềm lực vô hạn.

Một tiếng trống vang lên, trận đấu bắt đầu. Hoàng Kim Sư Tử Vương toàn thân lóng lánh kim quang, mặc dù chưa di động chút nào nhưng không hề nghi ngờ đã trở thành mục tiêu hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Ngoài kim quang chói mắt ra, Sư Tử Vương không giận mà uy, một cỗ trời sinh khí tức thú vương, làm cho khán giả đang xem bên ngoài cảm thấy áp lực nặng nề.

Huyền Quy nhanh như thiểm điện, như một luân nhận sắc bén lăng không bổ về phía Hoàng Kim Sư Tử Vương.

Soạt…

Hoàng Kim Sư Tử Vương cũng nhanh không kém, xuất ra một trảo hung hăng vỗ vào Huyền Quy đang lao tới.

Ầm…

Tiếng vang đinh tai nhức óc rung chuyển cả toà Đấu Thú cung, thế nhưng quy giáp của Huyền Quy không suy suyển, căn bản là không thể công phá.

Hậu thổ chi khí cuồn cuộn dâng lên, quang mang màu vàng đất hiện xung quanh Huyền Quy, năng lượng kịch liệt ba động. Hậu thổ tinh hoa tạo nên một cỗ hoàng quang, quét về phía Hoàng Kim Sư Tử Vương. Quy giáp đen một cách yêu dị, màu đen làm người ta phát lạnh, kích khởi năng lượng ba động. Năng lượng xuyên qua trước đài mà ra, làm cho tất cả người xem có cảm giác tim đập mạnh.

Tiểu thánh thú còn nhỏ mà đã đáng sợ như vậy, bây giờ đã có uy thế bậc này, sau khi trưởng thành có trời mới biết cường đại đến cỡ nào.

Ầm…

Hoàng khí hậu thổ đại địa trùng điệp, thanh thế kinh nhân, trong nháy mắt đánh bay Hoàng Kim Sư Tử Vương, liền thoáng chạm vào vòng năng lượng bao phủ Đấu Thú đài.

Một trận ba động năng lượng kịch liệt nổi lên, suýt làm vỡ tan bức tường năng lượng. Bên ngoài ồn ào một hồi, Huyền Quy không khỏi quá mức cường đại, đương nhiên có thể điều khiển thiên địa nguyên khí bá đạo như thế.

Kết quả ra ngoài dự đoán của mọi người, cảnh tưọng Hoàng Kim Sư Tử Vương tan xương nát thịt cũng không xuất hiện. Kim quang chói lọi, Hoàng Kim Sư Tử Vương mạnh mẽ lắc bộ lông vàng sáng lạn, từ mặt đất nhảy lên, xem như không có việc gì.

Nhanh như chớp, Hoàng Kim Sư Tử Vương lướt tới, cả toà Đấu Thú đài đều rung động. Trong nháy mắt nó đã vọt tới trước người Huyền Quy, huy động sư trảo mạnh mẽ bổ xuống.

Phịch….

Huyền Quy bị đánh bay đi, nhưng vẫn như cũ, quy giáp không thể đánh vỡ được.

Ánh mắt Sư Vương như điện, bắn ra hai đạo hàn mang bức nhân, mạnh mẽ xông lên. Sau khi cắn Huyền Quy một cái trên không, dùng sức lắc mạnh đầu, quăng huyền quy ra xa. Thế nhưng vẫn như cũ không thể phá được quy giáp.

Huyền Quy một lần nữa xuất ra quang mang màu vàng, tạo nên đại địa tinh hoa mãnh liệt hơn lần trước, bao phủ lấy Hoàng Kim Sư Tử Vương.

Ầm…..

Hoàng Kim Sư Tử Vương bị đánh bay lên không, một ngụm máu màu vàng từ cái đầu giữa của nó phun ra. Thế nhưng, thân thể thần võ vẫn mạnh mẽ như cũ không gì so sánh, cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Nhưng chính vì thế, Hoàng Kim Sư Tử Vương đã nổi giận rồi!

Rống lên một tiếng kinh thiên động địa làm cho màn năng lượng bao phủ Đấu Thú đài vỡ nát, con mắt dọc của cái đầu ở giữa của Hoàng Kim Sư Tử Vương phút chốc mở ra, một vầng huyết mang mạnh mẽ bắn ra, giống như ánh sáng huỷ diệt, trong khoảnh khắc phá nát quy giáp của Huyền Quy.

Bịch….

Thân thể Huyền Quy vỡ nát văng khắp đấu thai.

Thảm bại rồi!

Dùng thế công mạnh nhất đánh chết một đầu Huyền Quy thánh thú trên đài, Hoàng Kim Sư Tử Vương thực lực đáng sợ không cần tranh cãi mà chiến thắng.

Toàn trường tĩnh mịch. Hoàng Kim Sư Tử Vương thật quá cường đại!

Chỉ cần mở ra một con mắt dựng thẳng ấy, đã đánh nát thân thể Huyền Quy được xem là phòng ngự đệ nhất trong thú tộc, trong giới tiểu thánh thú còn ai là địch thủ của nó đây?

Tiêu Thần trong lòng cũng là trầm xuống, bản thân hắn cũng không nắm chắc có thể tiếp được một kích huỷ diệt vừa rồi. Mà đó cũng chỉ là một con mắt dựng thẳng trong ba cái đầu nó mà thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.