Trường Sinh Giới

Chương 174: Pastuer Cổ Thần Mâu




Tiêu Thần hoàn toàn dựa vào linh giác mà xuất đao, khi hắn cảm giác được nơi nào có nguy hiểm là hắn lập tức chém đoạn đao về hướng đó.

Đao quang rực rỡ cùng với kiếm quang sáng chói cùng đan vào nhau tạo nên những cơn sóng năng lượng thật lớn tàn phá bừa bãi khắp sân. Ánh sáng của những vì sao và trăng trên bầu trời mờ ảo hơn nhiều.

Nơi đây sát khí tận trời, ánh sáng phát ra rực rỡ.

Độc Cô Kiếm Ma ở trong ngàn vạn kiếm khí mở miệng nói ra bốn chữ "Thiên hạ tối trọng!". Đây chính là kiếm pháp nặng nhất của độc cô nhất mạch.

Kiếm pháp nhanh nhất thiên hạ được Độc Cô Kiếm Ma dần dần thu lại. Thân ảnh Độc Cô Kiếm Ma hiện ra cầm thiết kiếm bổ về phía Tiêu Thần. Thiết kiếm lúc này như một tòa cự sơn thật lớn đang chậm rãi áp bức đến. Mặc dù có thể thấy rõ ràng nhưng lại không có cách nào tránh né được.

Thiên hạt tối trọng. Một kiếm phong bế mười phương.

"Ầm."

"Vực" vô hình quá mức trầm trọng rồi. Mặt đất vỡ nát, những tòa cung điện ở bên cạnh không ngừng đổ vỡ. Một chùm sáng thật lớn bay thẳng vào trước người Tiêu Thần. Đây chính là kiếm mang của thiên hạ tối trọng kiếm.

Thần sắc Tiêu Thần hiện ra sự ngưng trọng không dám khinh thường một chút nào. Tâm tình chậm rãi bình tĩnh trở lại. Trong lòng chỉ còn một mãnh không linh. Tất cả những biến đổi trước mắt đều biến mất hoàn toàn. Thậm chí thân ảnh của Độc Cô Kiếm Ma cũng biến mất. Trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại một kiếm rất thong thả kia thôi.

Chậm - Tiêu Thần rốt cuộc cũng chậm rãi đánh đoạn dao trong tay ra phía trước. Không phải là tứ đại tán thủ cũng không phải là bất diệt ấn mà là một đao rất bình thường được đánh ra khi hắn chìm đắm vào trong một trạng thái huyền ảo. Sau khi tiến vào trạng thái huyền ảo này hắn chỉ dựa vào bản năng mà đánh ra một đao, một đao trông rất bình thường.

Không thể diễn tả thành lời được, trong hoàn cảnh chiến đấu ác liệt mà hắn dựa vào bản năng đánh ra một đao trông rất bình thường này lại là một đao có uy lực mạnh mẽ nhất!

Động tác của hai người có vẻ thong thả vô cùng, thiết kiếm và đoạn đao chậm rãi va chạm với nhau.

Ở trong thời khắc sinh tử này hai người như đang đặt mình ở ngoài cuộc chiến.

Hai người không nhanh không chậm lại không có chút lo lắng, không một chút bất an. Một tâm tình rất bình thường, một thần sắc rất bình tĩnh.

Một kiếm nặng nhất thiên hạ và một đao của Tiêu Thần xuất ra trong trạng thái huyền ảo rốt cuộc cũng va chạm nhau.

Đột nhiên xuất hiện một cỗ áp lực khó tả bao phủ khắp nơi. Đao mang cùng kiếm quang phóng lên trời cao! Dưới bóng đêm phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng. Tất cả mọi người trong Thiên Đế Thành ở khu vực này đều thấy được dị tượng trên bầu trời.

"Ầm…."

Giống như tiếng sấm nỗ trên bầu trời!

Đao mang và kiếm khí tận trời kia cùng với lôi quang không khác nhau bao nhiêu. Như đã quán thông thiên địa.

Nếu như hai cột sáng thật lớn này không phải hướng lên bầu trời thì mảnh đất của Độc Cô Gia sẽ trở thành một mảnh đất bằng phẳng!

Nhưng như vậy cũng khiến cho rất nhiều kiến trúng bị vỡ nát. Ngay cả những bức tường được tạo nên từ xa xưa cũng xuất hiện những vết nứt thật lớn. Một kích kinh thiên động địa. Tiêu Thần cùng với Độc Cô Kiếm Ma đều bị phản chấn đánh bay ra ngoài. Hai người bọn họ không ngừng phun máu, hai thân ảnh rơi xuống đất như một chiếc lá khô, không một chút lực lượng nào,yếu đuối nằm trong vũng máu.

Nhưng mà ánh mắt của cả hai đều sáng ngời, cơ hồ đứng lên cùng lúc.

Đoạn đao và thiết kiếm. Tiêu Thần cùng với Độc Cô Kiếm Ma lại tiếp tục giao đấu.

Âm thanh "leng keng" vang lên không ngừng. Tiêu Thần một lần nữa được đắm chìm trong cảnh giới huyền ảo kia. Hoàn toàn quên mất tứ đại tán thủ, chỉ dựa vào bản năng mà xuất đao. Đao mang rực rỡ chiếu sáng khắp bầu trời đêm như một cơn sóng đang cuồn cuộn rít gào. Tung hoành khắp nơi trên bầu trời.

Độc Cô Kiếm Ma cũng thần dũng vô cùng, kiếm quyết vô địch được truyền thừa từ thời thượng cổ được hắn bỏ qua một bên. Kiếm ý đánh ra đã không còn là độc cô kiếm ý nữa mà đã hoàn toàn siêu thoát khỏi phạm trù đó. Hắn đi trên con đường kiếm đạo của mình.

Kiếm quang rực rở, hàn quang chói mắt, ngàn vạn đóa hoa ánh sáng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời đêm có vẻ sặc sỡ mà xinh đẹp vô cùng. Nhưng lại rất đáng sợ và kinh khủng. Mỗi một kiếm đánh ra đều phá nát một tòa cung điện lớn, phá vỡ hết thảy mọi vật ngăn cản nó.

Đại chiến kịch liệt duy trì liên tục không ngừng nghĩ. Trong biển kiếm và đao này Tiêu Thần cùng đại chiến với Độc Cô Kiếm Ma hơn mấy trăm hiệp nhưng vẫn không cách nào phân ra thắng bại.

Tiêu Thần đắm chìm trong cảnh giới huyền ảo này đánh ra đao ý rất tự nhiên. Căn bản không hề yếu hơn tứ đại tán thủ. Đây chính là bản năng chiến đấu được phóng thích, đây là sự thăng hoa của võ cảnh, là sự lột xác và tiến bộ của bản thân trong chiến đấu.

Cũng không phải nói đao ý trong cảnh giới huyền ảo này mạnh hơn tứ đại tán thủ mà là dưới tình huống như vậy đao ý phát ra uy lực lớn nhất, thích hợp nhất trong trận kịch chiến như thế này.

Không có huyền công nào vô địch cả, tất cả chỉ dựa vào người thi triển huyền công. Trong chiến trường có vạn điều biến đổi. Chỉ có thể thi triển ra chiêu thức hợp lý nhất mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất. Một cái chiêu thức đơn giản nhất cũng có thể trở thành chiêu thức đoạt mệnh.

Thế cùng lực địch!!

"Vực" của Độc Cô Kiếm Ma đối với phong thần quang mạc không có một chút tác dụng nào. Hai người lại có tu vi Thuế Phàm Cửu Trùng Thiên! Độc Cô Kiếm Ma có tính cách cương nghị, uy thế khắp các thanh niên ỏ Nam Hoang. Đồng cấp rất khó tìm được đối thủ. Kinh nghiệm chiến đấu không hề thiếu kém chút nào.

Kiếm chính là sinh mệnh của hắn!

Hai người kịch chiến hơn một canh giờ rồi. Cả người bọn họ đều là vết máu do đao kiếm tạo thành. Ngoại trừ những âm thanh như sấm sét và nhưng kiếm khí, đao mang cuồn cuộn ra còn có một áp lực thật lớn. Mạch máu trên tay của hai người đều bị phá vỡ. Trong miệng không biết đã phun ra bao nhiêu ngụm máu tươi nhưng mà hai người đều thuộc dạng người rất kiên trì nên chưa một ai thối lui lại mà hình thành một cục diện không chết không thôi.

"Đương…"

Đao kiếm va chạm với nhau, đoạn đao của Tiêu Thần cùng với thiết kiếm của Độc Cô Kiếm Ma đồng thời rời khỏi tay họ bay ra ngoài. Cả hai đều bị gãy tay, bị thương rất nặng.

Trong đôi mắt Tiêu Thần bắn ra thần quang rực rỡ. Dưới suy nghĩ của hắn thì Độc Cô Gia đều dùng thiết kiếm dài làm vũ khí. Bây giờ Độc Cô Kiếm Ma đã không còn thiết kiếm trong tay nữa giống như Độc Cô Kiếm Ma bị mất thế mạnh của mình.

Sinh mệnh lực dồi dào bắt đầu đổ về nơi bị gãy xương ở tay phải rồi sau đó âm thanh "răng rắc răng rắc" vang lên thì những đoạn xương gãy được chữa trị hết hoàn toàn. Đương nhiên không hoàn hảo như lúc đầu nhưng cũng đủ cho hắn tiếp tục chiến đấu. Bàn tay chưa hoàn toàn khỏi hẳn kia liền hóa thành chưởng đao nhanh như thiểm điện bổ về phía Độc Cô Kiếm Ma.

Bàn tay của Độc Cô Kiếm Ma cũng phát ra âm thanh giống như của Tiêu Thần, bàn tay hắn giống như tay Tiêu Thần được chửa trị tạm thời. Thấy Tiêu Thần công kích đến hắn cũng dùng tay chưởng ra, không hề giảm chút lực chiến đấu nào.

"Thân ta là kiếm!" Độc Cô Kiếm Ma cười lạnh nói: "Trong tay không có kiếm nhưng trong tâm lại có kiếm. Thiên địa vạn vật, một cọng cỏ một ngọn cây cũng trở thành thần binh cho ta!"

Nói đến đây Độc Cô Kiếm Ma liền tăng tốc lên. Thân thể của hắn trong phút chốc đạt đến môt tốc độ khó có thể tin được. Sau đó hai tay hợp lại làm một vọt đến Tiêu Thần.

Lúc này Tiêu Thần chấn kinh vô cùng rồi, bởi vì lúc này trước mắt hắn xuất hiện ảo giác, thân thể Độc Cô Kiếm Ma bổng nhiên hóa thành một thanh thần kiếm toát ra thần quang rực rỡ đang chém về hắn.

Độc Cô Kiếm Ma không có khả năng hóa thành thần kiếm được. Đây chính là thần thông trong tương lai của hắn được kích phát ra sớm. Đây chính là hình dạng đầu tiên của thần thông này, tuy chỉ tạo thành ảo giác nhưng cũng đủ để thấy được sự đáng sợ của Độc Cô Kiếm Ma.

Không thể không nói Tiêu Thần rất có thiên phú trong chiến đấu, dưới hoàn cảnh càng nguy hiểm hắn càng tỉnh táo. Tâm tình hắn rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ trong chốc lát đã tiến vào một trạng thái huyềo ảo.

Thiên địa vạn vật ở trước mắt hắn đã biến mất hoàn toàn. Lúc này hắn chỉ thấy một thanh thần kiếm không gì không thể phá. Hết thảy những hành động trong thiên địa trong lúc này như một cuộn phim chiếu chậm, ngay cả Độc Cô Kiếm Ma đem bản thân như một thanh kiếm dưới mắt hắn như đang chậm rãi chém đến.

Tiêu Thần rất tĩnh táo đứng yên một chỗ vẫn không nhúc nhích. Cho đến khi thần kiếm đến trước mặt thì tay trái mới nhẹ nhàng đánh ra một chưởng đao rất thong thả. So với những chiêu thức đại khai đại hợp khí phách vô cùng khi nãy hoàn toàn khác nhau. Giống như một thần thuật của tiên nhân, kỳ ảo mà nhẹ nhàng vô cùng.

Một chưởng đao huyền ảo khó lường, đây như là một đao của bản năng, rất tự nhiên và siêu trần thoát tục.

"Đương…"

Chưởng đao cùng với thần kiếm do thân thể Độc Cô Kiếm Ma hóa thành va chạm với nhau khiến cho hai người đều bị phản chấn bay ra ngoài.

Độc Cô Kiếm Ma lau đi vết máu trên khóe miệng cười lạnh nói: "Không chỉ thân thể ta là kiếm mà ngay cả vạn vật trên thiên địa đều là kiếm của ta! Sát – sát – sát – sát!"

Từng viên ngói, từng rảng đá vỡ dưới đống đổ nát kia bổng nhiên khẽ rung nhè nhẹ rồi sau đó đều bay lên hóa thành từng đạo kiếm quang phát ra sát khí thảm liệt bắn về phía Tiêu Thần.

Thiên địa vạn vật, mỗi một ngọn cỏ một cành cây đều trở thành những thần binh sắc bén vô cùng.

Nếu như là một thanh niên cao thủ có cảnh giới Thuế Phàm Cửu Trùng Thiên sau khi đại chiến một canh giờ với lực lượng mạnh mẽ và uy thế to lớn như thế này sợ rằng không thể đánh tiếp một trận nữa rồi.

Nhưng Tiêu Thần vẫn tĩnh táo như cũ, trong lòng biến ảo vô cùng, thân thể lạnh như lưỡi đao di chuyển tùy tâm. Thần thức nắm rõ mọi biến hóa xung quanh.

Tâm cảnh kỳ ảo, hắn nhìn rõ mọi biến hóa xung quanh, nhìn hoa nở hoa tàn, nhìn rõ mọi vinh quang và nhục nhã của thế gian. Một tâm cảnh rất kì quái, tâm tình của hắn như đã thoát khỏi chiến trường, linh hồn như một đám mây mờ ảo lấy tấm lòng bao dung nhìn hết thảy những biến hóa xung quanh.

Nhưng động tác thân thể không một chút ảnh hưởng nào mà trôi chảy vô cùng. Thủ pháp huyền ảo, chưởng đao biến ảo vô cùng kết hợp với thân pháp rất phiêu dật giống như một cơn mưa làm mát sa mạc nóng cháy lại giống như một vùng quê rộng lớn đang đón ánh bình minh.

Tất cả đều linh động và rất hài hòa.

Chưởng đao rất phiêu dật rất kỳ ảo. Không hề bỏ qua bất kì một mảnh ngói vỡ một tảng đá nào. Tất cả những vật đó thành kiếm quang công kích Tiêu Thần đều bị hắn đánh vỡ nát! Một thế giới phồn hoa biến mất chỉ còn lại sự tĩnh lặng vô cùng. Lúc này trong lòng Tiêu Thần cũng yên tĩnh như vậy, bình tĩnh và lạnh lùng vô cùng như hắn là người ngoài trận chiến này.

Nhưng dùng một chiêu có phể phá vỡ trăm vật, hoàn toàn đem những thần kiếm do ngọn cỏ gốc cây, do thiên địa vạn vật hóa thành đánh vỡ nát tất cả.

Độc Cô Kiếm Ma khẽ vẩy tay một cái khiến cho thanh thiết kiếm bay vào trong tay hắn. Sau đó lạnh lùng nhìn Tiêu Thần, hắn cảm giác được từ lúc hắn sinh ra đến hiện tại thì đây là một trận đánh nguy hiểm, hắn có thể cảm giác được sự uy hiếp sinh mạng hắn từ Tiêu Thần.

Tiêu Thần sau một kích phá vạn kiếm kia liền đứng một chỗ, mái tóc dài không gió mà bay. Bình tĩnh vô cùng nhìn Độc Cô Kiếm Ma phía trước.

"Sát!"

Độc Cô Kiếm Ma chuẩn bị cho một kích cuối cùng. Thắng thua của trận đánh hôm nay đều trông vào một kích cuối cùng này của hắn.

Thiết kiếm phóng thích ra "Vực" rất nhanh được phủ xuống chiến trường. Phong thần quang mạc của Tiêu Thần phát ra ánh sáng rực rỡ chống lại "Vưc" của thiết kiếm.

Mái tóc đen của Độc Cô Kiếm Ma không gió tự bay múa loạn lên, thiết kiếm chỉ lên không trung. Một kiếm này giống như một cơn đại hồng thủy chém thẳng về phía Tiêu Thần.

Tiêu Thần vẫn đang ở trong trạng thái huyền ảo như cũ, bổ chưởng đao về kiếm quang rực rỡ kia. Mặc dù đang ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm nhưng hắn lại có vẻ rất bình tĩnh, trong mơ hồ hắn cảm giác được trạng thái này là cánh cửa tiến vào Thức Tàng Cảnh Giới mà hắn đang tìm kiếm.

Đột nhiên một dự cảm bất an xuất hiện trong lòng Tiêu Thần, mặc dù đang ở trong cảnh giới huyền ảo kia nhưng cảm giác bất an này khiến cho trái tim hắn khó có thể bình tỉnh trở lại, hắn cảm giác được âm ảnh tử vong đang xuất hiện trong lòng hắn.

Tiêu Thần không một chút nghĩ ngợi liền tránh qua một bên, thân thể vẫn phiêu dật vô cùng.

Nhưng vẫn chậm một chút, một cây thần mâu có màu đỏ sậm phát ra thần quang rực rỡ. Dường như có vô tận máu đang ở xung quanh nó bốc cháy lên, Hóa thành một tia máu nhiễm đỏ cả một bầu trời phá không bay đến.

"Phốc!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tiêu Thần mặc dù tránh được sự công kích của thần mâu khỏi ngực nhưng vẫn bị thần mâu công kích vào sau lưng, Một lực lượng thật lớn mang hắn bay ra ngoài hơn trăm thước rồi sau đó hung hăn đóng đinh lắn lên mặt đất.

Máu tươi văng tung tóe nhiểm đỏ cả mặt dất.

Huyết sắc thần quang sau khi bùng cháy lên mãnh liệt quanh thần mâu cắm trên mặt đất kia mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Tiêu Thần bị thần mâu mạnh mẽ đóng đinh trên mặt đất.

"Pastuer cổ thần mâu ?" Độc Cô Kiếm Ma kinh hô một tiếng đầy kinh ngạc rồi sau đó xoay người nhìn về khu vực trong bóng tối cách đó không xa.

Một thanh niên có mái tóc dài cất những bước trầm trọng từ trong khu vực đó đi ra, thân thể hắn rắn chắc vô cùng, cơ thể như cầu long với một cánh tay màu đồng mang theo một tia cười lạnh trên gương mặt nhìn Tiêu Thần và Độc Cô Kiếm Ma.

"Đúng đó, đây là Pastuer cổ thần mâu, là thần mâu từng thí thần diệt ma!" Thanh niên này vừa đi vừa lạnh lùng lên tiếng: "Trên đó từng dính máu tươi không ít thần linh. Cho đến hiện tại vết máu đó cũng không có khô cạn đi, vẫn chảy xuôi trên cổ mâu."

Pastuer cổ thần mâu đem Tiêu Thần đóng đinh trên mặt đất quả thực là một cây thần mâu rất tà dị. Không biết được nó từ chất liệu nào tạo thành lại có được màu đỏ đậm vô cùng. Trên đó được khắc đầy những kí tự xa xưa đang lưu chuyển từng tia máu. Nhưng đáng sợ nhất là trên đó thật sự có máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống đất. Toàn thân cổ mâu phát ra ánh sáng đỏ như máu, những giọt máu chảy suôi theo thân cổ mâu khó có thể khô cạn được.

"Ngươi tại sao lại ở sau lưng đánh lén ?" Độc Cô Kiếm Ma không một chút kinh sợ lên tiếng hỏi.

"Bởi vì hắn nhất định phải chết, quyết không thể để cho hắn sống sót qua khỏi đêm nay, thần mâu đã dẫn ta đến dây đển tru ma."

"Ta chỉ nghe nói là thần mâu đã từng thí thần nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe nói qua nó có thể tru ma. Chẳng lẽ Tiêu Thần là thần sao ?" Độc Cô Kiếm Ma cất tiếng châm chọc thanh niên này ra tay đánh lén sau lưng. Trong mắt hắn hiện ra sự khinh thường không che giấu chút nào. Sau đó đem thiết kiếm cắm trên mặt đất lạnh lùng nhìn thanh niên xa lạ đó.

"Tóm lại là hắn phải chết. Đêm nay ta cùng với huynh trưởng chia nhau ra tìm hắn nhưng tốc độ của hắn lại nhanh đến đáng sợ. Chiến đấu liên tục ở mấy chiến trường khác nhau, cho đến bây giờ ta mới tìm được hắn."

Đúng lúc này thì một âm thanh lạnh như băng từ phía trước vang lên: "Ngươi còn có một huynh trưởng sao ? Như vậy thì ngưoi khi xuống địa ngục sẽ không tịch mịch à."

Hai tay Tiêu Thần dính đầy máu, không biết được đây là máu của hắn hay là thần huyết của cổ mâu. Hắn dùng sức rút cổ mâu ra khỏi mặt đất rồi sau đó chậm rãi đứng lên, thần mâu xuyên qua xương sườn của hắn rung động theo từng động tác của hắn.

"Ngươi còn chưa chết sao ?" Thanh niên kia rất kinh ngạc nhưng sau đó sắc mặt lạnh lùng nói tiếp: "Đã vậy để ta tự mình đưa tiễn ngưoi đi vậy!"

"Đáng tiếc rằng một kích vừa rồi vẫn chưa đem ta giết chết thì ngươi không còn bất kỳ một cơ hội nào rồi!" Tiêu Thần đứng thẳng người lên, từ trong mắt bắn ra hàn quang lạnh như băng. Âm thanh của hắn lạnh lùng như âm thanh đến từ địa ngục: "Ngươi….còn có huynh trưởng của ngươi đều phải chết!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.